Một Cộng Một Bằng Ba

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính của chúng ta, là một model, vào một ngày đẹp giời nào đó, cô bị lão boss khốn nạn bỏ thuốc mê vào trong rượu với ý đồ “cực kỳ chong sáng”. May thay, cô vẫn còn tỉnh tảo chạy thoát khỏi ma trả …
Xem Thêm

Trang Minh Tuấn vô cùng kinh ngạc, nhìn vết bớt hình ngọn lửa trên vai Tiểu Nhiên.

Tuy rằng vết bớt rất nhỏ, nhưng lại giống hệt vết bớt của mình, ngay cả vị trí cũng khớp.

“Tiểu Nhiên, sao có thể…” Trang Minh Tuấn chưa từng thấy cái bớt này ở trên người nào ngoài người trong dòng họ hắn.

“Tốt quá, Tiểu Nhiên và chú Trang có chiếc bớt giống nhau!” An Ngẫu Nhiên vỗ tay hoan hô.

“Đúng vây, thật tốt…” Trang Minh Tuấn kìm nén sự nghi hoặc trong lòng, mỉm cười với Tiểu Nhiên. Có lẽ trên đời này thực sự có cái goi là trùng hợp, gọi là duyên phận.

Hắn và mẹ con An Tâm Khiết gặp nhau có thể là việc đã được định trước…

Trang Minh Tuấn suy nghĩ sâu xa, ánh mắt xẹt qua vết bớt hình ngọn lửa trên vai Tiểu Nhiên, tâm tình nặng trĩu đứng lên.

An Tâm Khiết xoa xoa bả vai mói nhừ, mở cửa, đi vào phòng.

Ngọn đèn trong phòng khách yếu ớt, An Ngẫu Nhiên dựa vào trong l*иg ngực Trang Minh Tuấn , hai người cùng nhau dựa vào ghế sô pha, ngủ say.

Cô rón ra rón rén bước vào, nhìn hai gương mặt đang ngu giống nhau như đúc, ngực phảng phất như bị người dùng chiếc chùy to gõ vào, trái tim cảm nhận từng hồi đau nhói.

Cô xoay người, nước mắt thoáng chốc trào ra.

An Tâm Khiết dùng toàn bộ ý chí, kìm nén tiếng khóc.

Hai cho con bọn họ hài hòa cộng với hình ảnh đang ngủ, khiến cô không có cách nò thờ ơ.

Khoảnh khắc này cô mới hiều được thế nào là máu mủ tình thâm. Vô luận xa nhau bao lâu, thậm chí không hay biết người kai tồn tại, một khi quen biết, thì như bị hấp dẫn, nhận ra nhau.

Cô đột nhiên nghĩ bản thân rất tàn nhẫn, rất ích kỉ. Tiểu Nhiên rất khát vọng có cha để dựa vào, nhưng mà cô lại cướp đi quyền lợi đó.

Cô thực sự đối lập sao? Cô giấu diếm sự thật này, đối với mọi người có phải là một sự tổn thương hay không?

An Tâm Khiết cúi xuống, chăm chú nhìn hai cha con họ.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên của con trai, lòng của cô không ngừng bị co lại.

“Em đã về?” Trang Minh Tuấn cảm giác được cô đang tới gần, bỗng nhiên ở mắt ra.

“A…Đúng, anh thế nào….” Cô nắm chặt ví da, cực lực không chế chính mình phải bình tĩnh.

“Hư.” Trang Minh Tuấn vẻ mặt dịu dàng, cúi đầu nhìn cậu nhóc nằm ở trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ý bào cô nhỏ giọng một chút, vừa chỉ chỉ vào gian phòng của Tiểu Nhiên.

An Tâm Khiết hiểu gật đầu, thay hắn mở cửa phòng, nhìn hắn dễ dàng ôm con trai vào trong phòng, đồng thời cẩn thận đem Tiểu Nhiên đặt lên trên giường, lại tỉ mỉ đắp chăn lên bụng hắn. An Tâm Khiết đứng cạnh Trang Minh Tuấn, không nói gì, không có đối mặt, ánh mắt hai người đều rơi trên người cậu con trai giống thiên sứ.

Bầu không khí ấm áp lan tràn ở trong phòng, khoảnh khắc này, thời gian như dừng lại. Hai người đều có thể nghe thấy tiếng thở của nhau và tiếng thở nhè nhẹ của Tiểu Nhiên, một loại cảm giác thoải mái không có gì so sánh được nhẹ nhàng xẹt qua trong lòng.

“Đi thôi.” Trang Minh Tuấn nhỏ giọng, hắn rất tự nhiên kéo tay An Tâm Khiết cùng hắn ra khỏi phòng.

Bọn họ thực sự … Giống như một đôi cha mẹ đưa con lên giường ngủ.

Trong l*иg ngực tràn ngập sự chua xót và đau đớn, An Tâm Khiết không nói được gì, chỉ có thể yên lặng cúi đầu, cảm nhận độ ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến.

Hắn chắc chắn là một người cha tốt và là một người đàn ông tốt…

“Em ăn cơm tối chưa?”

Bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của Trang Minh Tuấn.

“Em ăn rồi.” An Tâm Khiết nhanh chóng thu hồi sự buồn bã trong mắt, ổn định tinh thần. “Sao anh lại ở nhà em?”

“Em không cho anh đi đón em, anh cũng chỉ biết nhà em chờ em về.” Vẻ mặt hắn thanh thản tựa trên tường, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn vào khuôn mặt có chút uể oải của cô. “Anh và Tiểu Nhiên định vừa xem sách vừa đợi em trở về, nhưng lại không cẩn thận ngủ mất.”

Hắn có chút ngượng ngùng cười cười, vẻ mặt tươi cười đơn thuần như Tiểu Nhiên.

Con người này như rất bá đạo, tính tình rất táo bạo, là một nam nhân chủ nghĩa Trang Minh Tuấn, nói không chừng lại là một người mội tâm tinh tế, là một nam nhân ôn nhu rất biết săn sóc người khác…

“Vì sao anh lại trông Tiểu Nhiên cả đêm?” Ngữ khí An Tâm Khiết bất giác mềm dẻo.

“Đúng vậy. Còn tắm cúng hắn.” Hắn nhớ lại chuyện gì đó, lông mày cau lại, “Được rồi, trên vai Tiểu Nhiên có cái bớt, là chuyện gì xảy ra?”

“Bớt?” Cô ngơ ngác một chút. “A…Cái đó, hắn vừa sinh đã có. Trước đây màu sắc còn nhạt, bây giờ càng ngày càng đậm lên.”

“Như vậy…” Trang Minh Tuấn trầm ngâm không nói.

Hắn có nên nói cho cô, trên người hắn cũng có bớt giống hệt như thế.

“Cha của Tiểu Nhiên, có cái bớt đó không ____” Hắn nghe được tiếng nói của chính mình.

“Đã muộn rồi, anh nên về đi.” An Tâm Khiết giơ cổ tay nhìn đồng hồ nuốt nước nọt, kìm nén mình không suy nghĩ miên man, trở lại thực tế. “Ngày hôm nay…. Cảm ơn anh đã chiếu cố Tiểu Nhiên, thế nhưng sau này, em hi vọng chúng ta sẽ duy trì khoảng cách… Như vậy tốt hơn.”

“Vì sao em cứ muốn duy trì khoảng cách với anh?” Trang Minh Tuấn cau mày khó chịu. “Anh nghĩ, không bằng chúng ta hẹn hò một chút thử xem.”

“Trang Minh Tuấn!” Vẻ mặt An Tâm Khiết hoảng sợ. “Chuyện này không phải chuyện đùa, chúng ta tuyệt đối không thích hợp hẹn hò.”

“Rốt cuộc em giấu anh chuyện gì?” Hắn khẳng định, biểu tình trên mặt hắn bây giờ không phải là chán ghét mà là sợ.

“Em…Cái gì?” Giấu diếm? Hắn biết cái gì rồi sao?”

Trái tim cô thoáng chốc như ngừng đập, cô nghe rõ hơi thở gấp gáp của mình, trước mắt mọi thứ như quay cuồng.

“Hôm nay nếu anh không biết được rõ lí do, anh sẽ không rời khỏi đây ___” Điện thoại di động của Trang Minh Tuấn vang lên.

Hắn hoài nghi nhìn chăm chú vào sắc mặt tái nhợt của cô, không kiên nhẫn lấy điện thoiaj ra, mà khi nhìn thấy tên người gọi điện, sắc mặt hắn nhất thời cứng nhắc.

“Anh tiếp điện thoại.” Môi hắn nhếch lên sắc sảo, sau đó ấn nghe điện thoại. “Ái linh, có chuyện gì sao?” Ái Linh! Hai chữ này giống như sấm sét giữa trời quang, thân thể An Tâm Khiết như muốn nổ tung, thân thể cô mềm nhũn, ruột gan đứt từng khúc.

Cô không thể đứng thẳng, chỉ có thể ngã ngồi trên ghế sô pha, nhẹ nhàng run rẩy.

Ái Linh… Thì ra, hắn và Ái Linh vẫn liên lạc…

Vẻ mặt Trang Minh Tuấn càng ngày càng nghiêm túc, hắn hơinghiêng đầu, chăm chú nghe điện thoại.

“Em ở nguyên đó, anh lập tức sẽ tới!” Tắt điện thoại di động, hắn nhanh chóng lấy áo khoác trên giá. “Tâm Khiết, anh có việc cần xử lý, chuyện hôm nay, ngày mai chúng ta nói tiếp!”

An Tâm Khiết ngước ánh mắt đầy hoảng sợ, lẳng lặng nhìn hắn, không nói được một câu. Trang Minh Tuấn không có dừng lại, bước nhanh về phía cửa.

Ái Linh… Hai chữ này, như lưỡi kiếm đâm vào lòng của cô, khiến cô nhớ lại ký ức đã chôn sâu, hắn thành yêu linh. rời xa cô.

Đêm qua hầu như Trang Minh Tuấn không ngủ.

Không hiểu vì sao trước mắt hắn luôn hiện lên cái bớt của Ngẫu Nhiên, còn có lúc ở công viên, khi La Ái Linh chất vấn An Tâm Khiết, trên mặt hắn lại biểu hiện ra sự bối rối, trong lòng hắn có chút khả nghi.

Vì sao An Tâm Khiết lại không phủ nhận? Tiểu Nhiên tuyệt đối không thể là con của hắn, cho nên, cô nên thẳng thắn trả lời La Ái Linh là được rồi…

Nhân lúc được nghỉ khi quay quảng cáo, hắn đi tới một hành lang có ít người đi lại, chuẩn bị gọi điện cho An Tâm Khiết, muốn hỏi rõ mọi chuyện.

Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ gần đó mở ra, có tiếng nói chuyện của hai người mẫu truyền đến.

“Cô có đọc tin tức không, Lưu tổng của Công ty sản xuất đồ trang điểm Phúc Vân, bị báo chí nói hắn luôn yêu cầu người mẫu ngủ chung! Nghe nói liên lụy đến không ít người, gây ra xôn xao, mọi người đều cảm thấy bất an.” Người mẫu A nói nhỏ.

“Hắn chính là đại sắc lang. Cô biết năm năm trước, Công ty Khải Lệ tuyển chọn người mẫu khôn? Mọi người kể lúc đó hắn ra tay với một người mẫu, hình như là cho thuốc vào đồ uống, sau đó lừa cô ấy uống…” Giọng nói người mẫu B coi khinh.

Thêm Bình Luận