Một Cộng Một Bằng Ba

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính của chúng ta, là một model, vào một ngày đẹp giời nào đó, cô bị lão boss khốn nạn bỏ thuốc mê vào trong rượu với ý đồ “cực kỳ chong sáng”. May thay, cô vẫn còn tỉnh tảo chạy thoát khỏi ma trả …
Xem Thêm

—rang Minh Tuấn! Tên hỗn đản này!” La Ái Linh bước nhanh về phía Trang Minh Tuấn, không nói gì mà cho hắn cái bạt tai. “Sao ngươi có gạt ta? Ngươi… Ngươi và cô ta, đến con cũng đã sinh!”

“Ngươi thần kinh sao!” Trang Minh Tuấn bắt được cánh tay Ái Linh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Đây là nơi công cộng, không nên nói bậy bạ!”

“Ta nói bậy?” La Ái Linh cắn chặt môi, giận dữ trừng mắt nhìn hắn. “Ngươi cùng đứa trẻ này nhìn giống nhau như một khuôn mẫu đúc ra! Nói các ngươi không phải bố con, ai tin đây?”

“Được rồi! Cô theo tôi qua đây!” Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Trang Minh Tuấn lập tức lôi Ái Linh đi.

“Ta không đi! An Tâm Khiết, khó trách ngươi có thể trở thành một diễn viên điện ảnh, thfi ra ngươi và hắn đã sớm có tư tình, các ngươi còn có một đứa con!” La Ái Linh nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía An Tâm Khiết.

An Tâm Khiết giữ chặt con trai, bởi vì quá hoảng hốt mà không nói lên lời.

La Ái Linh như điên cuồng, nhưng cô lại nói ra hết chân tướng mọi việc.

“Câm miệng! Căn bản không có chuyện như vậy!” Trang Minh Tuấn thấy vẻ mặt hoảng sợ của mẹ con An Tâm Khiết, hắn đi qua người Ái Linh, bước nhanh về phía An Tâm Khiết. “Cô đưa Tiểu Nhiên lên xe trước chờ tôi, tối sẽ nói rõ ràng với cô ta.”

“Giữa chúng ta đã không còn gì để nói!” Nhìn Trang Minh Tuấn đem chìa khóa xe giao cho An Tâm Khiết, nước mắt La Ái Linh rơi xuống. “Trang Minh Tuấn, thời gian ta và ngươi hẹn hò, ngươi có ở cùng một chỗ với bọn họ không? Con trai của ngươi… Ngươi đã có con trai, tại sao còn dám hẹn hò với ta…”

“Nó không phải con của tôi!” Trang Minh Tuấn cảnh cáo trừng mắt nhìn Ái Linh.

“Tôi không tin!” La Ái Linh đột nhiên vọt tới trước mặt An Tâm Khiết, nắm chặt cánh tay của cô. “Cô dám nói nó không phải con của Trang Minh Tuấn sao? Cô dám phủ nhận Trang Minh Tuấn không phải bố nó sao?”

“Tôi… Tôi…” Toàn thân An Tâm Khiết run lên, trong đôi mắt hiện lên tia bất lực tuyệt vọng.

Ở trước mặt Tiểu Nhiên, nếu như phủ nhận… Sẽ là lời nói dối… Cô không thể nói ra.

“Tại sao lại không nói lời nào? Nó là do cô và Trang Minh Tuấn sinh ra phải không? Cô quả thật là rất lợi hại…” Ngón tay của La Ái Linh, báu chặt vào da của cô, ánh mắt lộ sự hận thù sâu sắc.

“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?” An Ngẫu Nhiên đứng bên cạnh mở to đôi mắt, ngoại trừ hoang mang còn có chút lo sợ.

Dì này là ai? Tại sao lại hung hăng như thế với mẹ, cô ___

“Cô ầm ĩ đủ chưa?” Trang Minh Tuấn ở phía sau kéo tay La Ái Linh, đem An Tâm Khiết kéo sang bên cạnh.

“Cô dọa bọn họ đủ rồi!”

Ánh mắt hắn ảo não, xẹt qua khuôn mặt thê lương của An Tâm Khiết, lại nhìn qua Tiểu Nhiên đang lo sợ, sự tức giận trong thân thể lên cao.

“Ngươi là sợ hù dọa đến bọn họ hay là ngươi chột dạ? Ngươi ____”

Trang Minh Tuấn khong dừng lại, cũng không thèm để ý La Ái Linh đang kêu gào, hắn kịch liệt nắm chặt cánh tay Ái Linh, kéo cô rời khỏi.

An Tâm Khiết đứng bất động, thân thể từng đợt run rẩy, l*иg ngực bị co rút.

Cảm giác được Tiểu Nhiên liên tục kéo góc áo, cô ngồi xổm xuống, ôm lấy con trai, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

“Không có việc gì, bảo bối, không có việc gì đâu…” Tuy rằng ngoài miệng cố gắng an ủi, nhưng trong lòng nàng lại không thể bình tĩnh, nàng cảm thấy rất sợ hãi.

Tiểu Nhiên đúng là con trai của Trang Minh Tuấn.

Bí mật này, cô vĩnh viễn có thể giấu đi sao?

Nếu như bị phát hiện… Cô thật không dám tưởng tượng ra kết quả.

Tất cả những chuyện này, cô làm sao có thể giải thích nói rõ với Trang Minh Tuấn?

Những kí ức thống khổ chôn sâu trong đáy lòng cô, những tổn thương mãnh liệt chưa bao giờ biến mất… Chúng ta không ngờ lại gặp lại nhau.

Quan trọng hơn la, cô không muốn mất đi cuộc sống yên tĩnh hiện giờ, lại càng không muốn Tiểu Nhiên bị cuốn vào sự tranh giành.

Trang Minh Tuấn bị An Tâm Khiết nhốt ngoài cửa.

Mặc kệ hắn có ấn chuông, gõ cửa thế nào, cô vẫn cự tuyệt không mở cửa.

“An Tâm Khiết, tôi biết cô đang ở bên trong. Nếu như cô không muốn tôi tiếp tục ấn chuông cửa, làm cho Tiểu Nhiên không thể ngủ được, thì mau mở cửa!” Hắn đứng ngoài cửa gầm nhẹ.

“Trang tiên sinh, bây giờ đã quá muộn, anh nên về nhà đi!” Trong nhà truyền ra tiếng tiếng nói nhẹ của cô. “Anh cứ ầm ĩ như vậy, thực sự sẽ làm Tiểu Nhiên không ngủ được, ngày mai nó còn phải đi nhà trẻ.”

“Cô không mở cửa, tôi sẽ không về.” Khẩu khí Trang Minh Tuấn cương quyết.

“Anh rốt cuộc muốn như thế nào?” An Tâm Khiết bực bội, hô khẽ.

“Tôi muốn cô mở cửa.” Cuối cùng hắn vẫn ép cô mở cửa. “Côи ŧɧịt̠ chiều ở công viên phát sinh chuyện như vậy, tôi rất xin lỗi, nhưng cô không thể vì thế mà mà không mở cửa cho tôi.”

“Vì sao không thể?” Cô cao giọng hơn. “Chuyện chiều nay đã nhắc nhở tôi, tôi nghĩ từ nay chúng ta lên giữ khoảng cách xa một chút.”

“Cô nói gì vậy hả?” Thái độ của cô cố chấp làm cho hắn tức giận. “Tôi đã giải thích rõ ràng với Ái Linh, cô ấy sẽ không hiểu lầm chúng ta nữa.”

“Cô ấy không hiểu nhầm, không có nghĩa những người khác cũng như thế.” Tiếng nói của cô, có chút nôn nóng, sợ hãi, khiến hắn không thể hiểu được. “Anh là đạo diễn nổi tiếng, tôi không muốn dính dáng tới anh, càng không muốn vì những chuyện này mà ảnh hưởng đến cuộc sống của Tiểu Nhiên, …”

“Cô không mở cửa có đúng không!” Sự kiên trì của Trang Minh Tuấn đã hoàn toàn biến mất, hắn dốc sức đập mạnh vào cánh cửa.

“Tiểu Nhiên sẽ bị anh đánh thức mất! Trang Minh Tuấn, anh hơi quá rồi đó!” An Tâm Khiết rốt cuộc mở cửa, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ mệt mỏi.

“Chúng ta từ nay về sau không cần gặp mặt, tôi và Tiểu Nhiên không chào đón anh!” Nói xong, cô chuẩn bị đóng cửa

Nhưng Trang Minh Tuấn đã đặt chân chặn cửa. “Chúng ta cần nói chuyện!”

“Không cần phải…____” cô chưa nói xong, hắn đã dùng lực chen vào phòng.

An Tâm Khiết lùi lại phía sau, thở phì phì, trừng mắt nhìn hắn.

“Những lời cô vừa nói đều là thật tâm sao?” Hắn xoay người đóng cửa lại, sắc mặt tái nhợt. “Chỉ vì buổi chiều phát sinh một chuyện nhỏ mà cô cắt đứt quan hệ với tôi, dự định sau này cũng sẽ không để tôi thấy cô, gặp Tiểu Nhiên sao?”

“Đó cũng đâu phải chuyện nhỏ!” An Tâm Khiết nhếch môi.

Sau khi về đến nhà, cô trái lo phải nghĩ, cảm thấy bản thân mình gần đây đã quá liều lĩnh, không khôn ngoan chút nào.

Cô không chỉ kéo gần lại khoảng cách giữa cô và hắn, mà còn để hắn tham gia vào cuộc sống của chính mình, thậm chí còn hay xuất hiện bên cạnh Tiểu Nhiên!

Như vậy chệch đường ray, tình hình thực tế bây giờ, cô nhất định phải sữa chữa, phải ngăn cản.

Trang Minh Tuấn cố gắng kìm nén tức giận. “Nếu như là vì chuyện này, cô không cần lo lắng như thế! Ái Linh đã đảm bảo với tôi, se giữ bí mật. Cô không cần lo chuyện Tiểu Nhiên bị truyền ra ngoài.”

“Anh tin tưởng cô ta sẽ không truyền ra ngoài sao?” An Tâm Khiết cười nhạt một tiếng. “Anh hẳn rất hiểu rõ chuyện này là một vòng tròn luẩn quẩn, không ai lại thực sự giữ bó mật.”

“Tôi tin tưởng cô ấy.” Trang Minh Tuấn căng thẳng. “Tôi biết tính cách cô ấy rất kích động, buổi chiều đã mạo phạm, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô.”

“Anh dựa vào cái gì mà thay cô ấy xin lỗi?” Thái độ của Trang Minh Tuấn lập tức khiến cô thêm khó chịu.

Hắn và La Ái linh quan hệ thật đúng là không giống bình thường, hai người họ không phải là đã quay lại rồi chứ?

Suy nghĩ này xẹt qua trong đầu, An Tâm Khiết phát hiện, chính vì điều này mà bản thân cảm thấy chân tay như bị co rút, cả người không khỏe.

“Cô khó chịu như vậy, thậm chí còn nói đoạt tuyệt quan hệ với tôi____” Hắn nhăn lông mày, suy nghĩ sâu xa. “Không phải cô đang ghen với La Ái Linh chứ?

“Cái gì?” An Tâm Khiết trợn tròn mắt, dường như không hiểu hắn đang nói gì. “Cái gì ghen… Anh đừng có nói mò!”

Thêm Bình Luận