Cảm giác này hòa tan ký ức kinh khủng trong lòng cô, cô cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Ngoại trừ cảm ơn anh…Tôi không biết nói gì hơn.” Một nụ cười ngọt ngào hiện lên trên khóe miệng cô. (Hự, mật ngọt chết ruồi ^^)
“Xem ra cô cũng không có việc gì.” Nhìn kĩ sắc mặt của cô, Trang Minh Tuấn cũng nhe răng ra cười.
Hắn khởi động ô tô. “Nói cho tôi địa chỉ, tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi.”
An Tâm Khiết không hề đề phòng tình huống này, nói ra địa chỉ của cô.
“Có nên gọi điện báo một tiếng cho trợ lý của cô?” Hắn một bên lái xe, một bên cầm điện thoại đưa cô. “Hình như cô ấy vấn đang tìm cô…”
Nụ cười của An Tâm Khiết lập tức cứng lại. “Trời ơi, nếu như cô ấy không tìm được tôi, nhất định sẽ gọi điện đến nhà tôi!” Tiểu Nhiên nhất định sẽ bị dọa chết.
Không nói hai lời, ngón tay cô run run bấm số của trợ lý. “…Đúng, tôi không sao… Cô đã gọi điện đến nhà tôi sao? Sao cô có thể làm thế … Không phải tôi đã nói dù có bất kì chuyện gì xảy ra cũng không thể… Thôi …Quên đi!”
An Tâm Khiết dùng sức tắt điện thoại lại vội vàng ấn một dãy số khác. “Dung Dung? Cảm tạ trời đất, ngươi ở nhà! Ta không sao… Đừng, đừng cho Tiểu Nhiên nghe điện thoại…”
An Tâm Khiết ngước mắt lên, thấy ánh mắt Trang Minh Tuấn đang nhìn cô có chút hiếu kì, cô lập tức nhỏ giọng. “Ta lập tức về ngày, nói chung, ta không sao!”
Ông trời ơi, cô sao có thể lại quên mất hắn là ai, còn không cấm kỵ mà nói địa chỉ nhà cho hắn!
Cúp điện thoại, cô cố gắng trấn an mình, đưa điện thoại trả cho hắn. “Cảm ơn anh.”
Việc đã đến nước này , cô cũng không còn cách nào thay đổi sự thật rằng hắn sẽ đưa nàng về nhà, bây giờ chỉ có thể tận lực làm bộ coi như không có chuyện gì xảy ra, mau chóng tạm biệt hắn.
“Người nhà nhất định rất lo lắng cho ngươi.” Trang Minh Tuấn không hề nghi ngờ nhìn nàng cười tủm tỉm nói.
“Đúng.” An Tâm Khiết ngừng thở, cố gắng mỉm cười. “Đến phía trước anh cho tôi xuống là được rồi, tôi đã làm phiền anh nhiều lắm rồi, không thể làm phiền anh thêm nữa…”
“Cũng sắp tới rồi.” Đối với đoạn đường này, Trang Minh Tuấn bất ngờ cảm thấy quen thuộc. ” Ở trong khu này, buối tối con gái đi về một mình rất nguy hiểm, tôi nhất định phải đưa cô về tới tận nhà.”
“Anh…” An Tâm Khiết đứng ngồi không yên. “Sao anh lại quen thuộc với đường ở đâu vậy?”
“Khi còn bé, tôi ở gần đây.”
Qua một chỗ ngoặt, sắp đến nhà trọ của cô.
“Tới rồi.” Cô đã không còn nghe thấy hắn nói gì, trong lòng thầm nghĩ mau lập tức xuống xe.
“Về nhà, không nên suy nghĩ nhiều, tắm một cái, rồi ngủ một giấc thật ngon.” Trang Minh Tuấn từ từ dừng xe, quay lại nhìn cô nói.
An Tâm Khiết nhanh chóng mở cửa xe. ” Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Đạo diễn Trang, đi thong thả!”
Nhưng khi cô bước ra khỏi xe ____
“Mẹ!” Một hình dáng nhỏ nhắn, bí mật mang theo một lực thật lớn, chạy lại ôm lấy cô. “Mẹ, người rút cuộc cũng đã về! Dì trợ lý nói người mất tích, hù chết Tiểu Nhiên rồi!”
“Tiểu… Tiểu Nhiên!” An Tâm Khiết hai tay run sợ, ôm chặt thân thể nhỏ bé của cậu nhóc, máu trong cơ thể bởi vì quá sợ hãi mà chảy ngược dòng.
Cô sợ hãi quay đầu lại thấy vẻ mặt Trang Minh Tuấn đầy nghi hoặc và hiếu kì, bước ra khỏi xe ô tô.
“Tâm khiết, Tiểu Nhiên nói nhất định phải xuống lầu chờ ngươi, ta không giữ nối, cho nên…” Lục Dung Dung theo sau Tiều Nhiên, khi cô phát hiện ra Trang Minh Tuấn ở đó, lập tức ngậm chặt miệng.
Cô không nghĩ tới là Trang Minh Tuấn đưa An Tâm Khiết về, vẻ mặt xấu hổ, cô và An Tâm Khiết liếc mắt nhìn nhau.
An Tâm Khiết là người chưa lập gia đình mà đã có con, rất ít người biết chuyện này, ở công ty đều cố gắng giấu chuyện này.
“An tiểu thư… Không giới thiệu một chút sao?” Trang Minh Tuấn đã đi tới bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, cùng An Tâm Khiết bốn mắt nhìn nhau.
An Tâm Khiết nuốt vào cổ họng sự chua xót khổ sở và sợ hãi, tiếng tim đập hỗn loạn, ôm chặt đứa con trong lòng, cô từ từ quay đầu lại.
“Trang đạo diễn… Đây là con trai tôi, Tiểu Nhiên. Tiểu Nhiên, mau chào chú.” Trong một khắc quay mặt về phía Trang Minh Tuấn, cô thật hi vọng mình bị ngất xỉu.
“Chào chú, cháu là Tiểu Nhiên.” An Ngẫu Nhiên cười khoái trá, rất lễ phép chào Trang Minh Tuấn.
“Xin chào , Tiểu Nhiên.” Trong mắt Trang Minh Tuấn cũng lóe lên một tia ôn hòa.
Thân thể An Tâm Khiết thoáng dao động, cô đã dùng hết sức lực của mình, cố gắng ngăn mình muốn hét lên, ôm lấy con trai chạy trốn.
Hắn nhìn thấy Tiểu Nhiên. Chuyện này… Cuối cùng cũng không thể cứu vãn.
“Chú, người ăn cơm tối chưa?” Đôi môi hồng hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Ngẫu Nhiên tru ra, đôi mắt mở to nhìn một cách hiếu kì, nhìn nam nhân đầu tiên mẹ đưa về nhà.
“Chú chưa ăn.” Trang MInh Tuấn xoa xoa đầu cậu nhóc, tiểu nam hài năm tuổi này thật tuấn tú, làm cho hắn cảm thấy rất thân thiết.
” Chú ở lại đây ăn cơm là được mà.” An Ngẫu Nhiên cảm thấy được thiện ý của hắn, liền kéo tay hắn, dường như đã rất có cảm tình với người chú cao to đẹp trai này.
“Tiểu Nhiên, con không thể…” An Tâm Khiết đứng một bên nghe được, suýt ngất.
“Được.” Trang Minh Tuấn đông ý, khóe miệng hiện lên nụ cười chế nhạo, nhìn An Tâm Khiết, tựa hồ như ám chỉ cô, cư nhiên lại che giấu mọi người một chuyện to lớn như vậy.
“Tiểu Nhiên, con cùng dì lên lầu trước đi.” An Tâm Khiết kéo cậu nhóc đến bên người, phòng bị liếc mắt nhìn Trang Minh Tuấn.
Con Trai vừa lên lầu, hai tay cô lập tức khoanh trước ngực. “‘Trang MInh Tuấn, tốt nhất anh lập tức ___”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu.” Không đợi cô nói xong, hắn đã đi về phía nahf trọ. ” Bố đứa bé là ai?”
Những lời hắn nói khiến cô đang muốn đuổi hắn không kịp phản ứng, luống cuống chân tay. “Anh ta… Tôi, tôi muốn một mình nuôi nấng Tiểu Nhiên.” Sao hắn lại hỏi việc này? Đuổi theo bước chân hắn, cô cúi đầu chột dạ, phát hiện bọn họ đã đi vào thang máy.
“Tầng mấy?”
“Tầng tám…” Lời còn chưa dứt, vẻ mặt cô kinh ngạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ. ” Sao anh lại theo tôi lên tầng? Đã không còn sớm, anh mau đi đến tiệc chúc mừng đi.”
“Tôi không đến đó, không chừng bọn họ còn thoải máu hơn.” Trang Minh Tuấn đứng thẳng người. “Huống hồ, con trai cô mời tôi ăn cơm tối, tôi không ăn, cậu nhóc sẽ rất thất vọng.”
“Sẽ không đâu, Tiểu Nhiên rất thông minh, tôi sẽ nói với nó anh có việc phải đi trước.” An Tâm Khiết nở nụ cười miễn cưỡng.
Giờ phút này, cô rất muốn đánh cho hắn bất tỉnh rồi lôi đi ___ miễn là ngăn cản hắn vào nhà.
Nhưng, hắn vừa mới cứu cô thoát khỏi nguy hiểm… Cô sao có thể lấy oán trả ơn, huống chi hắn cao lớn như vậy, cô có dùng hết sức cũng không thể đánh cho hắn bất tỉnh…
“Chúng ta tới rồi.” trong thời gian ngắn mà bao nhiêu ý nghĩ rối loạn xuất hiện trong đầu cô, Trang Minh Tuấn nhẹ nhàng năm skhwur tay cô, kéo cô đang thất thần ra khỏi thang máy.
“Đạo diễn Trang, buổi tối hôm nay tôi đã làm phiền anh quá nhiều rồi, anh thực sự không cần phải chiều theo ý của con trai tôi, anh chụp quảng cáo vất vả như vậy, nên về nhà nghỉ ngươi cho tốt.” Tình thế cấp bách, cô nắm chặt tay Trang Mnh Tuấn.
“Tôi không c㭠thấy phiền chút nào, cũng không cảm thấy vất vả.” Nhìn cô bất an, hắn cảm thấy rất thú vị. Hắn đã phát hiện ra, An Tâm Khiết là một người mẫu hoàn mỹ, tự tin, hắn rất ít khi gặp được cô người mẫu nào chân thật lại thẳng thắn như cô, nhưng hắn lại không ngờ, cô lại có thể che giấu một bí mật to lướn như vây – chưa lập gia đình mà đã có con.
Cha của cậu nhóc kia ở đâu? Không có bố đứa bé, cuộc sống của cô chắc chắn rất khó khăn, phải nuôi con một mình, biết bao vất vả và gian khổ, hắn đều hiểu rõ…
Sao cô có thể vừa chăm sóc con trai vừa đi làm người mẫu? Thậm chí khi làm việc, cô vẫn luôn duy trì tình thần và thái độ làm việc hết sức nghiêm túc.