Chương 4: Chữa trị

Người này là Vân Lạc chân nhân mà ta đang tìm.

{Đing, ký chủ thành công bái Vân Lạc chân nhân làm sư phụ trong thời hạn 5 ngày nhận được một lời chỉ dẫn cùng một pháp khí cấp thấp. Mời ký chủ nhấn xác nhận.}

Nhan Nguyệt nghe thấy thông báo của hệ thống nhưng nàng mặc kệ. Dù A Cửu đã từng nói sẽ không ai nhìn thấy được mấy thứ như bảng hệ thống ngoài nàng. Nhưng nếu bản thân cứ tự lẩm bẩm một mình không khéo người khác lại tưởng bị điên mất. Lúc này thật không phải là lúc thích hợp để quan tâm đến cái phần thưởng đó.

“Đệ tử?”

“Đúng vậy, từ giờ trở đi muội là đệ tử của tỷ. Nào, gọi sư phụ.”

“Sư… sư phụ!”

Sao cứ có cảm giác bản thân mới là người bị dụ dỗ chứ không phải đang đi lừa người thế này.

“Ừm, như vậy mới ngoan chứ. Nguyệt nhi, việc ưu tiên hàng đầu bây giờ là cần đưa con rời khỏi đây kiếm chỗ trị thương trước đã. Sau khi con lành hẳn, chúng ta sẽ trở về Nhật Dương tông.”

Nói rồi, Vân Lạc cúi thấp người xuống sau đó nhẹ nâng Nhan Nguyệt cõng lên lưng cất bước.

“Sư phụ, sao người lại biết tên con vậy? Con nhớ là vẫn chưa nói cho người mà.” – Nhan Nguyệt thắc mắc nhìn bóng lưng người đang cõng mình.

Vân Lạc nhẹ cười, người nói: “Bởi vì lúc nãy ta nhìn thấy trâm linh lan mà mẫu thân con luôn mang bên mình. Hơn nữa trước đây người đó thích nhất là nhìn ánh trăng sáng trong đêm. Thích đến nỗi nói rằng nếu sinh con gái sẽ đặt tên là Nguyệt. Cho nên, dù đã lâu ta không gặp mẫu thân con nhưng ta biết chắc tên con là gì.”

“Người biết mẫu thân con?”

Nhan Nguyệt càng ngạc nhiên hơn, nàng không hề thấy hệ thống đề cập đến mối quan hệ của Vân Lạc chân nhân cùng thân mẫu của thân thể này. Nếu đã quen biết nhau vậy sao không liên lạc cả một thời gian dài như vậy chứ.

Im lặng một chút, Vân Lạc nhẹ nói: “Ừm, mẫu thân con hồi nhỏ từng cứu ta. Chuyện xảy ra rất lâu rồi, lâu đến nỗi cứ ngỡ như tất cả mọi chuyện chỉ như một giấc mộng. Đến lúc thích hợp ta sẽ kể cho con nghe.”

Tiếng nói dịu dàng cùng nụ cười nhẹ nhưng lại thoáng qua một chút buồn. Nàng ấy như đang đắm chìm trong hồi ức của bản thân, như tiếc nuối rằng khoảng thời gian tốt đẹp đó mãi mãi cũng không thể quay lại được.

Chẳng hiểu sao Nhan Nguyệt khi nghe như vậy lại cảm thấy người này dường như trong lòng chất chứa nhiều tâm sự. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc đó nên cả đoạn đường sau nàng đều không hỏi thêm gì nữa. Hai người cứ thế im lặng rời khỏi khu rừng này đến thị trấn gần nhất.

Đến thị trấn, hai người đến một khách điếm(1) có vẻ như khang trang nhất trấn này để thuê phòng.

“Chào khách quan(2), chẳng hay ngài đến ăn hay thuê trọ ở lại.” – Một người có vẻ là tiểu nhị(3) của quán niềm nở hỏi.

“Dọn cho ta một căn phòng cho hai người. Đây, cầm lấy chỗ linh thạch này, ngươi đi mua giúp ta mấy bộ y phục cho nữ hài cỡ 7, 8 tuổi. Phiền ngươi chuẩn bị thêm một bồn nước ấm, chỗ linh thạch còn dư cứ việc giữ không cần trả lại ta.”

Vân Lạc đưa một vài viên đá màu trắng được gọi là linh thạch đưa cho tiểu nhị. Gã nhận được cười híp cả hai mắt, vội vàng dẫn hai người Nhan Nguyệt lên phòng rồi nhanh chóng chuẩn bị bồn nước.

Vân Lạc nhẹ đặt Nhan Nguyệt vào bồn nước ấm rồi khẽ lau người cho nàng. Lúc đầu, Nhan Nguyệt có ý từ chối muốn tự tắm vì ngại. Nhưng Vân Lạc nhất quyết không chịu với lý do nàng ấy cần biết rõ thương tích trên người nàng như thế nào. Vừa lau Vân Lạc vừa chau mày, không khí ngưng đọng đến trầm trọng.

“Nguyệt nhi, rốt cuộc mấy vết thương này của con có từ khi nào. Từ lúc chạy khỏi Nhan gia (tên gia tộc của nữ chính) hay sao?”

“Không đâu.” – Nhan Nguyệt nhẹ lắc đầu – “Con chỉ bị mấy vết thương nhỏ khi chạy khỏi nơi đó thôi. Còn lại… đều là khi đến thị trấn này.”

“Thị trấn này?”

Vân Lạc lấy từ trong túi ra một lọ dược thoa lên các vết thương trên người nàng, nghe vậy hơi dừng lại.

Nhan Nguyệt nhẹ gật đầu, nàng dựa vào ký ức đã tiếp nhận mà kể lại. Sau khi trốn khỏi Nhan gia, bản thân lưu lạc được mấy người ăn mày thấy thương tình vì còn nhỏ nên cưu mang dẫn đi khắp nơi xin ăn. Mặc dù không ngày nào được ăn no nhưng cũng cầm cự được để sống sót qua ngày.

Vào một ngày khi đến thị trấn này, nàng tình cờ thấy trên đường có rơi cái bánh nướng không biết ai làm rơi. Do lúc đó đã nguyên ngày mà vẫn chưa có gì bỏ bụng nên thấy vậy Nhan Nguyệt liền chạy lại nhặt vội lấy. Nhưng chưa kịp ăn đã bị vài người ăn mặc như gia đinh(4) đến bắt lại. Sau đó, có vài nam hài nhìn chỉ lớn tầm 12, 13 tuổi bước ra. Mấy tên đó chỉ vào nàng và nói rằng Nhan Nguyệt đã lấy trộm linh thạch của chúng.

Mặc dù Nhan Nguyệt lúc đó liên tục nói rằng bản thân không hề lấy trộm linh thạch. Nàng chỉ là quá đói nên khi thấy cái bánh nướng rơi trên đường liền chạy lại nhặt. Chứ bản thân chưa hề gặp những người này thì làm sao có thể lấy trộm.

Nhưng dù Nhan Nguyệt có khóc lóc, phân trần như thế nào mấy người kia vẫn sai khiến gia đinh của họ kéo nàng đi. Nhiều người xung quanh chỉ biết lắc đầu nhường đường cho họ. Nhan Nguyệt nhớ rõ, lúc đó ánh mắt của họ nhìn nàng đầy sự thương cảm nhưng mặc nhiên không có một ai đứng ra nói giúp. Ngay cả những người ăn mày đã cưu mang nàng cũng chỉ biết nép vào góc mà nhìn theo sợ sệt.

Những người đó kéo Nhan Nguyệt vào góc vắng vẻ, sau đó sai gia đinh đánh nàng. Từng đợt đau đớn liên tục kéo đến, nàng chỉ biết bất lực cuộn người nếu tránh được cái nào sẽ cố tránh. Sau đó mấy tên được gọi là thiếu gia kia lại tiếp tục ra lệnh đánh liên tục vào chân Nhan Nguyệt, chỉ với mục đích để nàng không né tránh được nữa.

Đến khi thấy Nhan Nguyệt nằm thoi thóp chỉ còn chút hơi tàn, những tên thiếu gia kia mới ra lệnh dừng lại. Tưởng rằng tất cả sẽ chấm dứt ở đó, bọn chúng sẽ bỏ mặc nàng nằm đấy mà tự sinh tự diệt nhưng không…

“Đem ra sau núi chôn đi! Nhớ xử lý cho sạch sẽ chút! Những người nay có mặt chứng kiến các ngươi làm sao cho bọn chúng biết im lặng hết đi. Tuyệt đối không được để chuyện ngày hôm nay lọt ra ngoài, nghe rõ chưa!” – Một nam hài có vẻ lớn nhất ở đám thiếu gia lên tiếng.

Mấy tên gia đinh vội vàng vâng lời vác Nhan Nguyệt đến sau núi.

“A Đại huynh, chúng ta phải chôn sống thật sao?” – Một tên trong đó lên tiếng hỏi kẻ có vẻ ngoài cao to, thô kệch.

“Ngu Cường, bộ ngươi không nghe Quân thiếu gia dặn dò sao mà giờ còn hỏi ngược ta kiểu ngu xuẩn như vậy.” – Tên được gọi là A Đại mắng.

“Ta… ta thấy đứa trẻ này dù gì với thương tích như này vốn cũng không sống nổi bao lâu nữa. Nhưng nếu giờ chôn sống luôn chẳng phải qua tàn ác sao? Hay… hay là chúng ta kiếm đại chỗ nào quăng nó vào đó để tự sinh tự diệt?

Dù gì hiện tại chỉ có hai ta, mấy người khác đều đi bịt miệng người ở thị trấn hết rồi. Ta không nói, huynh không nói, mấy vị đó sẽ không biết đâu.”

Người được gọi là Ngu Cường run run nói. Gã cũng không phải là quá táng tận lương tâm(5). Tất cả những việc Ngu Cường hay các gia đinh khác làm đều nghe theo mệnh lệnh, nếu không kẻ phải chết chính là bọn gã. Nay nhìn cảnh phải chôn sống một đứa trẻ thật sự nhịn không nổi mà sót thương. Chi bằng cứ để ở chỗ nào đó tự sinh tự diệt, tội nghiệt của gã cũng bớt đôi chút.

A Đại ngẫm nghĩ một hồi thấy cũng đúng liền đồng ý. Cứ thế hai gã tìm đại một cái hang vắng vẻ để Nhan Nguyệt nằm đó rồi bỏ đi.

Quay về hiện tại

Vân Lạc nghe xong thật sự tức đến run người, liền muốn đi tìm những tên kia đòi lại công bằng cho Nhan Nguyệt. Nàng vội giữ tay nàng ấy ngăn lại:

“Sư phụ, người bình tĩnh chút. Theo như con nghĩ, những tên kia chắc đã rời khỏi thị trấn này sau khi mọi chuyện xử lý rồi. Chuyện đó để sau đi! Nếu gặp lại, con muốn lúc đó bản thân mới là người xử lý chúng chứ không cần người phải ra mặt.”

Cuối cùng, sau một hồi thuyết phục, Vân Lạc cũng đồng ý để mọi chuyện tạm lắng. Trước mắt việc cần ưu tiên là chữa thương cho Nhan Nguyệt rồi quay về Nhật Dương Tông đã.

Hai tháng sau

Dưới sự chăm sóc của Vân Lạc, Nhan Nguyệt cuối cùng cũng có thể đi lại bình thường mặc dù quá trình đó không dễ dàng tý nào. Với một người hiện đại, suốt bao nhiêu năm trời mỗi khi bệnh là uống thuốc tây y. Sau khi xuyên đến đây lại phải nhanh chóng tiếp xúc với các loại thảo dược đông y thì giống như cực hình vậy.

Qúa trình đó nghĩ lại thật gian khổ mà. Vân Lạc vốn cũng muốn điều chế đan dược cho Nhan Nguyệt, sau một lần tình cờ phát hiện nàng lén lút đổ thuốc. Nhưng khổ nỗi lúc rời đi vội quá nên không kịp mang theo lò luyện đan loại nhỏ. Vì thế, chỉ có thể nấu thuốc nước sau đó tận mắt thấy Nhan Nguyệt uống hết mới thôi.

Khoảng thời gian trị thương, Nhan Nguyệt cũng tranh thủ lúc Vân Lạc đi vắng mà vào hệ thống nhận phần thưởng cùng lời chỉ dẫn.

{Đing, ký chủ nhận được một túi càn khôn với không gian 1 có thể chứa bất kỳ vật gì. Đặc biệt, túi càn khôn còn có công năng giữ tươi cho các loại thực phẩm hay thảo dược. Lưu ý: túi càn khôn không thể chứa vật sống như động vật, con người.}

{Đing, ký chủ nhận được một chỉ dẫn: “Tứ linh hội tụ, nhật nguyệt xuất thế”}

Nhan Nguyệt nhìn cái chỉ dẫn mà đầu đầy chấm hỏi. Cái này mà là gợi ý à? Sao nó không chi tiết như trong mấy cái game hồi học sinh mình chơi vậy?

“A Cửu, A Cửu, chỉ dẫn này rốt cuộc nói về cái gì vậy?”

“Đây là gợi ý liên quan về cổng không gian của thế giới này!” – A Cửu điềm nhiên nói – “Tôi chỉ có thể gợi ý thêm một ít thông tin trong quá trình, còn lại phải tự bản thân cô tìm ra. Tứ linh là bốn loài linh thú cổ xưa.”

Linh thú cổ xưa? Chẳng lẽ…

“Long, Lân, Quy, Phượng! Bốn linh thú tượng trưng cho điềm lành. Nhưng… chẳng phải những con vật này đã từ lâu không còn xuất hiện nữa hay sao?”

Nhan Nguyệt nhíu mày suy tư. Theo như trong ký ức nàng tiếp nhận, tứ linh từ mấy ngàn năm trở lại vốn chỉ còn là cái tên được lưu truyền từ rất rất lâu. Không ai biết tại sao chúng lại biến mất cũng như đã đi đâu. Bây giờ chỉ dẫn lại nhắc đến tứ linh, nếu vậy rất có thể chúng đang ở một nơi nào đó ở thế giới này.

“Ở tầng 3 của hệ thống có thể tra các thông tin mà cô cần biết.”

A Cửu lật lật hệ thống hiện ra cho Nhan Nguyệt thấy. Tầng 1 là tầng duy nhất hiện tại đã được mở khóa. Còn lại các tầng khác đều hiện ổ khóa ở phía ngoài, chứng tỏ nó vẫn chưa được mở ra. Có tổng cộng 10 tầng.

“Nhưng cô cần đạt level 8 mới có thể mở khóa tầng 3. Hiện tại cấp bậc của cô mới chỉ ở mức tân thủ thôi. Tích cực làm nhiệm vụ sớm thành chánh quả. Nào, cô có nhiệm vụ mới đây!”

Vừa dứt lời, bảng nhiệm vụ của hệ thống liền hiện ra.

{Đứng top 5 người có thành tích tốt nhất ở kỳ sát hạch của Nhật Dương tông. Nhiệm vụ hoàn thành thưởng một pháp khí đồng thời tăng trực tiếp lên level 3, thất bại bị sét đánh một lần.}

(1) Khách điếm: nhà trọ

(2) Khách quan: khách hàng

(3) Tiểu nhị: người là công việc bồi bàn trong quán trọ hoặc quán ăn

(4) Gia đinh: người làm công trong nhà

(5) Táng tận lương tâm: mất hết lương tâm