Chương 1: Mở đầu

Reng reng reng

Tiếng chuông vang vọng cả căn phòng, trên giường một cô gái nhếch nhác đầu tóc rối bù, đôi mắt sưng húp vươn tay với lấy điện thoại để trên bàn cạnh giường.

“Alo…”

“Mày còn alo với chị nữa à? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Sao giờ này mày còn chưa đến công ty nữa, giám đốc Trương kiếm mày để hỏi bản kế hoạch dự án nãy giờ rồi đấy.”

“Chết rồi, em ngủ quên mất. Em… em đến liền.”

Nhan Nguyệt vội vội vàng vàng sửa soạn rồi chạy đến công ty. Ngày hôm qua cô vừa mới chia tay bạn trai do phát hiện gã bắt cá hai tay. Quen nhau ba năm vậy mà đến giờ cô mới phát hiện gã còn quen thêm một cô bạn gái khác sau lưng mình đã vậy mối quan hệ này còn đã kéo dài được một năm.

Mấy hôm trước tình cờ cô phát hiện trong túi gã có bill thanh toán mua nhẫn, vốn tưởng đó là bất ngờ bạn trai muốn bí mật chuẩn bị để cầu hôn mình.

Có ai mà ngờ khi cô đi shopping cùng bạn thì phát hiện gã đang cầu hôn một người khác ở công viên. Bạn cô thấy vậy liền phóng vào vạch mặt gã trước mặt đám đông.

Nhan Nguyệt lúc này thì sao, cô chỉ biết đứng đó chết trân không tin vào mắt mình. Bàng hoàng, hụt hẫng, thất vọng, đau lòng tất cả như một mớ hỗn loạn vờn quanh tâm trí cô lúc này.

“Cô là ai? Tại sao có thể vu khống người khác như vậy? Tôi đã làm gì mà để cô gieo tiếng ác như vậy trước mặt bạn gái tôi và nhiều người như vậy?”

Tiếng gã bạn trai tồi rống lên với bạn cô kéo tâm trí Nhan Nguyệt về. Ha, cũng phải thôi, bạn cô vừa từ nước ngoài về mặc dù trước đó cô cũng đã kể cho gã nghe nhưng chắc là không nhớ rồi.

“Vậy tôi thì sao?”

Nhan Nguyệt nhẹ hỏi rồi bước ra khỏi đám đông. Gã vừa nhìn thấy cô thì mặt liền tái mét.

“ Xin hỏi cô đây quen người này bao lâu rồi được không?” – Cô hướng ánh nhìn về cô gái nãy giờ vẫn nép sau lưng người đàn ông này.

“Dạ,… dạ được một năm rồi chị.” – Cô gái nhẹ nhàng đáp.

“Ha, lâu vậy sao.”

Nhan Nguyệt cười chua chát, tính cô không thích quá kiểm soát người yêu nên trước giờ hai người đều rất tự do với các mối quan hệ bên ngoài. Nhưng cô không ngờ gã lại cho mình một bất ngờ lớn như vậy.

“Vậy cho hỏi anh Lý Dật Phong đây, anh quen cô gái này một năm đã cầu hôn người ta, còn ba năm thanh xuân của tôi thì sao? Anh đã bỏ ở đâu?”

“Anh… anh xin lỗi. Thật ra anh cũng muốn nói với em lâu rồi nhưng chưa có cơ hội để nói rõ với em. Anh với cô ấy yêu nhau thật lòng, mong em có thể tác…”

CHÁT… CHÁT CHÁT

Nhan Nguyệt không để gã nói hết liền giáng bạt tai vào mặt tên khốn này và loạt liên hoàn tát làm gã choáng váng.

“Tác thành ông nội anh, bà đây khinh. Quen nhau cả năm trời vậy mà mở miệng ra kêu không có cơ hội nói với tôi. Thứ tra nam khốn nạn như anh mau biến khỏi tầm mắt tôi.

CHIA TAY!

Tên khốn nhà anh nên nhớ tôi là người chia tay trước chứ không phải là anh, ok.”

“Em gái” – Nhan Nguyệt quay qua cô gái còn đang đứng ngỡ ngàng kia.

“D..ạ” – Cô gái lắp bắp

“Em cũng nên rời xa tên khốn này đi. Chị đây quen hắn ba năm mà còn bị cắm cho chiếc sừng dài như thế này huống chi em mới quen một năm. Sớm muộn gì em cũng như chị thôi.”

Nói rồi Nhan Nguyệt kéo tay cô bạn mình rời đi. Hai người đến siêu thị gần đó mua bia rồi kéo về căn hộ của cô uống. Nhan Nguyệt ngà ngà say mơ màng tiễn bạn mình về. Cô bạn lúc đầu không yên tâm nên muốn ở lại mà cô một mực khẳng định mình không sao nên cổ cũng miễn cưỡng đi về.

Lúc này khi chỉ còn một mình cô mới ngồi xuống cuộn người khóc trên giường. Từng giọt nước mắt rơi xuống như muốn nói lên tâm tình của cô ngay lúc này. Cô vốn là người không giỏi thể hiện cảm xúc, mà gã lại chính là người chủ động theo đuổi, chủ động đến gần nhẹ nhàng mở cửa trái tim cô. Vậy mà giờ đây người làm tổn thương cô cũng là gã. Nhan Nguyệt khóc mãi rồi ngủ đi lúc nào không hay.

Trở về với hiện tại

“Tôi không thể hiểu nổi cô. Dự án này cô là người làm chính, biết hôm nay có cuộc họp quan trọng vậy mà còn đến muộn. Cô có biết vì hành động này của mình mà đối tác tức giận bỏ về rồi không? Nếu công ty không ký được hợp đồng lần này liệu cô có gánh vác được hết trách nhiệm hay không? Tôi không cần biết cô làm như thế nào nếu không làm cho khách hàng suy nghĩ lại thì nghỉ việc đi.”

Nhan Nguyệt cuối đầu tự trách rời khỏi văn phòng giám đốc. Chị Thanh đồng nghiệp sáng nay gọi cho cô chạy lại hỏi:

“Sao rồi? Giám đốc nói sao rồi?”

“Giờ em phải qua công ty khách hàng xin lỗi liền để họ nguôi giận. Này là lỗi của em, không thể để công ty vì em mà bị thiệt hại như vậy được.”

Nói rồi, Nhan Nguyệt liền chạy đi. Mặc dù lúc đầu khách hàng rất tức giận vì tác phong không chuyên nghiệp của cô nhưng sau một hồi thuyết phục thì họ cũng đồng ý ký hợp đồng kỳ này với điều kiện hợp đồng phải điều chỉnh lại chi phí họ trả phải giảm 2%.

“Vâng chị, 2% thiệt hại đó chị cứ tính trừ vào lương em nha.

Không sao đâu chị, đây là lỗi của em nên chuyện này em phải là người chịu trách nhiệm.

Ok chị.”

Tắt điện thoại, Nhan Nguyệt xoa xoa đầu đau nhức đến bếp nấu một chút thức ăn tối.

Ding dong

Có tiếng chuông cửa vang, cô vội chạy ra nhìn xem ai đến. Là gã, tên bạn trai cũ khốn nạn.

Nhan Nguyệt không mở cửa mà nhìn qua mắt mèo để nói chuyện.

“Anh đến đây làm gì?”

“Anh đến xin lỗi và mong em tha thứ. Anh trót dại, giờ cô ấy chia tay anh rồi. Anh không còn ai khác ngoài em. Em có thể tha thứ cho anh không, chúng ta quay lại với nhau. Chuyện cũ mình bỏ qua nha em.”

“Tôi nghĩ hình như anh bị điên rồi đúng không? Anh nghĩ sau tất cả mọi chuyện xảy ra tôi có thể tha thứ cho anh sao. Tốt hơn hết anh biến đi trước khi tôi gọi cho ban quản lý với bảo vệ kéo anh đi đó.”

Nghe vậy gã vẫn mặt dày đứng lỳ ở đó vừa gõ cửa vừa nài nỉ. Đến khi bảo vệ chung cư đến kéo gã đi thì mới trả lại không gian yên tĩnh.

Nhan Nguyệt buồn phiền ngồi trên sofa suy nghĩ mà ngủ quên lúc nào không hay. Lúc này trên bếp vẫn còn đang mở.

ẦM

“Chết, phòng 479 phát nổ cháy rồi. Ai đó gọi xe cứu hỏa nhanh lên.”

Tất cả mọi người trong chung cư náo loạn chạy ra.

Ò e ò e

Xe cứu hỏa nhanh chóng chạy đến. Sau trận hỏa hoạn, thống kê các căn xung quanh may mắn người sống ở mấy căn gần phòng 479 đi vắng với đám cháy được dập kịp thời nên chỉ bị tổn hại về tài sản còn người thì không sao. Chỉ có duy nhất cô gái sống ở phòng 479 bị thiệt mạng.

Nhan Nguyệt ngẩn người nhìn theo xác mình đang được mang ra đem lên xe cứu thương chờ người thân đến nhận.

Mình chết rồi sao? Chết… chết thật rồi sao? Không, không được, mình vẫn còn chưa báo hiếu cho ba mẹ, còn những hoài bão chưa thực hiện được. Mình… mình không thể chết như vậy.

Cô cố gắng lại gần thể xác mình với mong muốn tỉnh lại nhưng mỗi lần lại gần thì lại có một sức mạnh vô hình đẩy ra xa. Nhan Nguyệt chỉ có thể bất lực nhìn hình ảnh mẹ mình khóc ngất khi nhận xác mình. Ba cô đứng kế bên đỡ lấy bà ấy mà an ủi, còn bản thân thì đỏ mắt kìm nén. Chỉ đến khi màn đêm buông xuống, mẹ cô vì mệt mỏi mà thϊếp đi. Khi ấy người đàn ông lớn tuổi này mới ầm thầm chảy những giọt nước mắt.

Nhan Nguyệt khóc nức nở nhìn thấy ba mẹ đau lòng vì cái chết của bản thân. Cô hối hận vì trước đây chỉ lo quay cuồng với cuộc sống trên thành phố mà rất ít khi dành ra khoảng thời gian về với những người thân yêu thương mình để rồi giờ đây mãi mãi cũng không thể bù đắp được.

Tại sao cô lại không nhận ra sớm hơn chứ? Tại sao lại cứ đâm đầu quan tâm người không yêu thương mình mà bỏ qua những người thật lòng quan tâm.

Giá như, giá như thời gian có thể quay trở lại cô tuyệt đối sẽ bù đắp lại mọi thứ.