Chương 5: Kỳ Nghỉ Của Một Con Rắn (2)

1cm, 1cm, lại 1cm.

Hàng trăm hàng ngàn gốc cây trong hang động sau lưng đều yên tĩnh.

Cuối cùng, sau khi Chu Cửu Âm xuyên qua thế giới này, lại trải qua cả một xuân hạ thu đông, lần đầu tiên bò ra khỏi hang động.

Vảy rắn màu đỏ sậm đan xen kín kẽ từng tầng từng lớp đè lên tuyết đọng mềm xốp thật dày.

Thân rắn to khỏe dài 5m giống như một ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.

Chu Cửu Âm đi đến bên vách núi.

Đầu ngẩng lên thật cao.

“Phong cảnh dị quốc, đóng băng ngàn dặm, tuyết bay vạn dặm.”

“Nhìn trong ngoài núi, chỉ có rậm rạp; trên dưới sông lớn, đột nhiên cuộn trào.”

Tuyết rơi như lông ngỗng, rơi lên trên đầu rắn đỏ, trên thân.

Mắt hắn rất lạnh

Tim hắn càng lạnh hơn.

Hắn là một con rắn lạnh.

Xoay nửa vòng tại chỗ.

Núi cao quá mức sừng sững, giống như một con cự thú hồng hoang phủ phục, mang đến cho Chu Cửu Âm một cảm giác áp bách cực kỳ mãnh liệt.

Chỗ cao nhất của ngọn núi cao ẩn vào trong mây mù, như xuyên thẳng vào trời sao bên ngoài.

“Đó là…”

Chu Cửu Âm là Chúc Long, đồng tử dựng thẳng màu đỏ thẫm giống như ngọn lửa, nhìn trên vách đá chênh vênh mấy trăm trượng trên núi cao lại chạm khắc sáu chữ to.

Chữ to như ẩn như hiện ở trong gió tuyết.

“Đạo Đức, Nguyên Thủy, Linh Bảo?!’

Sáu chữ to, đều không phải chữ Hán.

Nhưng sức mạnh to lớn huyền ảo ẩn sâu trong huyết mạch Chúc Long lại khiến cho Chu Cửu Âm nhận ra.

“Đây là… ba đại Thiên Tôn của Đạo giáo?!”

Đột nhiên.

Chu Cửu Âm biến sắc.

Đôi đồng tử màu đỏ thẫm dựng đứng thần quang rực rỡ, giống như có thể nhìn xuyên thấu xưa và nay.

“Đó là… một người?!

Xuyên thấu qua gió tuyết và mây mù, Chu Cửu Âm lại nhìn thấy trên đỉnh núi cao có một bóng dáng to lớn đang đứng sừng sững.

Những vảy rắn dày đặc màu đỏ quét qua tuyết, thân rắn to dài để lại một rãnh thật sâu trong tuyết.

Chu Cửu Âm đang đi lên trên núi.

Chuẩn bị gặp người đứng sừng sững ở trên đỉnh núi ở một khoảng cách gần.



Mình bị trấn áp vĩnh viễn, có lẽ không tránh khỏi liên quan đến người này.

Một tiếng sau, Chu Cửu Âm đã du ngoạn đến lưng chừng ngọn núi to lớn.

Xung quanh không có cây cỏ, chỉ có những tảng đá lớn lởm chởm.

Gió bắc thổi tuyết vụn giống như dao cứa vào người.

“Kèn kẹt…”

Những chiếc vảy đỏ thẫm ma sát với những phiến đá thỉnh thoảng lóe ra tia lửa.

Sau gần ba canh giờ, cuối cùng Chu Cửu Âm mới đến được đỉnh của ngọn núi lớn.

“Đây là…”

Một tia hoảng hốt lóe lên bên trong con ngươi đỏ thẫm dựng thẳng.

Lúc này, trước Chu Cửu Âm vài bước là một pho tượng đá đứng sừng sững.

Pho tượng cao hơn hai mét, dãi gió dầm sương là một vị thiếu niên.

Lông mày lưỡi mác dưới tóc mai, dung mạo tuấn tú.

Thiếu niên hơi cúi đầu, dường như đang nhìn xuống nhân gian, lại như là đối mật với Chu Cửu Âm.

Trên tay phải của thiếu niên nắm một vỏ kiếm, trong vỏ không có gì cả.

Không biết vì sao Chu Cửu Âm có cảm giác quen thuộc mãnh liệt, còn có cảm giác cực kỳ chán ghét nữa.

“Chẳng lẽ là thiếu niên này đã trấn áp ta vĩnh viễn ư?!”

Chu Cửu Âm thì thầm, nhìn lướt qua thiếu niên rồi nhìn về phía sau pho tượng đá.

Vách đã trên núi cao mọc lên sừng sững một gốc đại thụ cao hơn mười trượng che cả một vùng trời.

Toàn thân cổ thụ màu xám giống như được vẽ lên từ bút chì, hiện ra sắc thái tĩnh mịch và tuyệt vọng.

Vỏ cây nứt ra, tán cây che khuất bầu trời.

Trong cơn gào thét của gió bắc, toàn bộ lá cây màu xám rung lên ào ào.

Những va chạm phát ra tiếng leng keng của kim loại chạm vào nhau.

“Đây là một cây… Thiết thụ?”

Lá cây rung lên leng keng, thân cây tràn ngập sự lạnh lõe của kim loại sáng bóng.

Trong lúc nhất thời Chu Cửu Âm lại không dám tin vào hai mắt của mình, nghi ngờ là nhìn lầm.

Bắp thịt toàn thân dùng lực, thân rắn vòng qua tượng đá thiếu niên, đi tới dưới gốc thiết thụ.

Chu Cửu Âm thò đuôi rắn nhẹ nhàng chạm vào lá cây.

Những lá cây màu xám phát ra tiếng leng keng tựa như từng lưỡi đao nhỏ quệt qua vảy rắn đỏ thẫm.

Từng tia lửa phát ra hừng hực do ma sát.

“Một cây thiết thụ không bao giờ rụng lá!”



Chu Cửu Âm kinh ngạc không thôi.

Đồng tử dựng thẳng mở to đến quên cả chớp mắt, quan sát cực kỳ chăm chú.

“Hửm?”

Bỗng nhiên Chu Cửu Âm hơi ngẩn người ra.

Hắn nhìn thấy bốn vật từ giữa tán lá rậm rạp gần như không có khe hở kia.

Một thanh kiếm đá phong cách cổ xưa, một thanh thiên đao đỏ thẫm.

Một chiếc chuông đen loang lổ, một toà tháp nhỏ chín tầng.

Đao, kiếm, chuông, tháp bị buộc lên bốn cành rũ xuống của thiết thụ, thấp thoáng ở giữa hàng tỷ lá cây.

“Chân ngôn sáu chữ Đạo Đức, Nguyên Thủy, Linh Bảo.”

“Còn có tượng đá thiếu niên và cây thiết thụ này.”

“Bốn thần binh lợi khí là đao, kiếm, chuông, tháp.”

“Chẳng lẽ đều là để trấn áp ta vĩnh viễn sao?”

Đồng tử dựng thẳng của Chu Cửu Âm hơi híp lại.

Trước khi mình xuyên qua, con Chúc Long kia rốt cuộc đã làm ra chuyện gì khiến thiên giận nhân oán chứ?

Thân rắn to lớn quấn quanh thân thiết thụ, trước tiên Chu Cửu Âm tiến đến thanh cổ kiếm trước mặt này.

kiếm đá có phong cách cổ xưa, dài khoảng chừng ba thước.

Từng vết nứt nhỏ trải rộng khắp thân kiếm, tựa như chỉ cần đυ.ng nhẹ là có thể vỡ tan tành.

Nhìn qua thì cũng quá bình thường như cây cỏ trên núi đá, không có thấy thần dị chỗ nào cả.

“Đây là… hai chữ này!”

Đầu rắn của Chu Cửu Âm khẽ thò ra.

Nhìn đến phần nối liền giữa thân và chuôi của kiếm đá có chạm khắc hai chữ cổ.

Đó là: “Bách Nhẫn”.

“Bách Nhẫn… Bách Nhẫn…”

“Trương Bách Nhẫn?!”

Chu Cửu Âm lập tức quay đầu, con ngươi màu đó nhìn chằm chằm vào tượng đá thiếu niên cách đó không xa.

kiếm đá là bội kiếm của thiếu niên.

Mà thiếu niên khả năng cao tên là Trương Bách Nhẫn.

Theo truyền thuyết xa xưa, Ngọc Hoàng đại đế là chúa tể cai trị Tam giới và là thủ lĩnh của các vị thần.

“Thiên Tôn của ba đạo giáo lớn!”

“Ngọc Hoàng đại đế!”

“Những vị thần chí cao vô thượng này tại sao lại muốn trấn áp vĩnh viễn ta?”