Chương 47: Nến Vàng!

Tiếng nhai xương, tiếng nuốt máu thịt trượt xuống cổ họng, giống như có một bàn tay to lớn vô hình siết chặt cổ họng người sống, khiến người ta ngạt thở.

"Được rồi ~"

Giọng nói của thiếu nữ áo trắng như tiếng trời vang vọng lại từ ngoài cửu thiên.

Tổng cộng có chín lá bùa bị gỡ đi không hề tổn hại.

Cách.

Diệp Chiếu Thu mở nắp hộp ra.

Bên trong hộp kiếm cổ bằng đồng là một nửa chiến mâu gãy.

Toàn thân chiến mâu cổ đen như mực, trải rộng vết nứt.

Dường như chỉ cần nhẹ nhàng đυ.ng vào thì sẽ vỡ nát ngay.

"Đây chính là đòn sát thủ của quốc sư sao?!"

Cố Vũ Dương nhìn chằm chằm vào chiến mâu cổ sắp vỡ vụn, lẩm bẩm.

"Hắc Tử mâu này có hai đặc điểm."

Hai mắt Triệu Mãng sáng sủa nói: "Đầu tiên là chỉ cần ném mâu này ra, thì nhất định sẽ trúng mục tiêu."

Cố Vũ Dương tò mò hỏi: "Vậy còn cái thứ hai?"

Triệu Mãng nhận chiến mâu cổ từ tay thiếu nữ áo trắng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của một Cấm Vệ quân phía trước, lạnh lùng nói: "Thứ hai, một mạng đổi một mạng!"

Phụt, máu tươi phun tung toé.

Chiến mâu cổ đâm vào người Cấm Vệ quân đó dễ dàng như đâm vào đậu hũ non.

Thoáng chốc, tất cả tinh hoa khí huyết của Cấm Vệ quân điên cuồng tuồn vào chiến mâu cổ như trăm sông đổ về một biển.

Ngoại trừ thiếu nữ áo trắng Diệp Chiếu Thu ra, tất cả mọi người còn lại đều trừng to hai mắt.

Bởi vì từ trong thân chiến mâu cổ lại phát ra tiếng uống ừng ực.

Mâu này giống như sinh vật sống!

Oành một tiếng trầm đυ.c.

Chỉ trong vài giây, Cấm Vệ quân vừa bị Triệu Mãng đâm vào lưng đã bị hút hết máu thịt trở thành một xác chết khô.

Cái xác gầy khô như cương thi đập mạnh xuống đám lá mục ướt nhẹp dưới đất.

Giờ khắc này.

Chiến mâu cổ vốn đen sì sì trong tay Triệu Mãng chuyển sang màu đỏ tươi như máu.

Giống như đã ngâm trong máu tươi mấy ngàn năm.

Tỏa ra một luồng sát khí thấu xương.

Triệu Mãng từ từ nhắm mắt lại, trong đầu phác hoạ hình ảnh của con quái vật to lớn kia.

Diệp Chiếu Thu, Cố Vũ Dương và mười ba Cấm Vệ quân còn sống sót vừa thầm cầu nguyện trong lòng, vừa canh giữ thật chặt.

Nếu mâu này không thể gϊếŧ chết, hay không thể làm quái vật trọng thương, thì họ sẽ không còn cơ hội nào nữa.



Âm thanh kim loại ma sát của lớp vảy vang lên từ bốn phương tám hướng.

Cho dù mọi người có mở to mắt tìm, thì cũng không thấy nó ở đâu.

Rất nhanh.

Phác hoạ đã hoàn thành.

Triệu Mãng mở to mắt.

Tay phải đang cầm Hắc Tử mâu giơ cao lên.

Giây tiếp theo.

Cả người dồn lực vào cánh tay phải.

Dùng hết sức ném chiến mâu cổ đỏ như máu đi.

Giống như tia máu bất diệt vĩnh hằng xuyên qua đêm dài.

Mọi người nhìn thấy rất nhiều tia lửa bắn ra từ sâu trong màn mưa.

Làm đôi mắt bỏng rát, vô cùng đau đớn.

Ngay sau đó, là tảng lớn tảng lớn máu tươi đỏ vàng văng ra.

Cuối cùng là tiếng ầm ầm do một vật nặng rơi xuống đất.

Cả ngọn núi dường như cũng khẽ rung chuyển theo.

Mưa rào tầm tã, đột nhiên biến thành mưa phùn.

Điều này khiến người ta không thể không nghi ngờ rằng cơn mưa kỳ lạ ấy không phải do ông trời, mà là con quái vật khổng lồ kia gây ra.

Sau một khoảng thời gian ngắn.

Ánh mắt Triệu Mãng lóe lên, hắn nói: "Vũ Dương, mau dẫn theo mấy người đi xem thử."

Hết mưa rồi.

Núi lớn có sương mù.

Khu rừng già cực kỳ yên tĩnh.

Cố Vũ Dương cầm trường đao thép ròng trong tay, dẫn theo năm Cấm Vệ quân thận trọng đi về phía trước.

Không lâu sau, sáu người nhìn thấy máu đỏ vàng phun tung tóe lên thực vật, núi non và đá tảng.

Huyết dịch như thể đang thiêu cháy truyền ra khí tức sinh mệnh bàng bạc khiến người ta sợ hết hồn hết vía.

"Con súc sinh này, rốt cuộc đã sống bao lâu rồi?!"

Cố Vũ Dương xoa các khớp ngón tay đến trắng bệch.

Tiếp tục đi về phía trước.

Đi thêm hàng chục mét nữa.

Sáu người dừng lại.

Từng cặp mắt trừng to như chuông đồng.

Cách đó không xa chính là con trăn lớn bị cây thương đâm xuyên qua đầu, máu tươi trào ra.



"Phù ~"

Trái tim đang đập loạn nhịp trong l*иg ngực dần dần bình tĩnh lại, Cố Vũ Dương thở dài nhẹ nhõm.

Đi tới gần, thanh niên ngước nhìn cái đầu trăn không còn sinh cơ.

Hắn theo bản năng vươn bàn tay ra, sờ nhẹ vào lớp vảy dày đặc màu vàng đỏ, tầng tầng lớp lớp, bám chặt vào nhau.

"Ngọn núi này lại có thể sinh ra con quái vật như vậy!"

Khi trường đao chém vào, lớp vảy kêu leng keng và có tia lửa bùng lên.

"Con súc sinh này, trong máu thịt ẩn chứa tinh hoa nhiều như nước lũ, còn tốt hơn những linh đan diệu dược mà quốc sư điều chế ra."

"Lớp vảy đỏ này cho dù là luyện thành áo giáp hay vũ khí, đều là tài liệu thần tính cực kỳ khó có được."

"Còn có tủy xương, nếu nuốt vào, khả năng cao có thể kéo dài tuổi thọ."

"Còn có xương..."

Tiếng lẩm bẩm đột nhiên im bặt.

Cố Vũ Dương đột nhiên bất động như pho tượng đá.

"Cố đại nhân, có chuyện gì vậy?"

Một Cấm Vệ quân đứng sau lưng hắn nghi ngờ lên tiếng hỏi.

"Cạch cạch~"

Hai hàm răng của Cố Vũ Dương không ngừng run rẩy va vào nhau.

Đôi mắt của hắn tràn đầy những tia máu đỏ tươi, giống như muốn trừng nứt.

Nguyên nhân là vì con trăn khổng lồ đã bị Hắc Tử mâu đâm xuyên qua đầu và chết.

Bây giờ lại bỗng nhiên mở mắt ra.

Gương mặt của Cố Vũ Dương đang rất gần với đôi mắt giống như đèn l*иg của con trăn khổng lồ.

Con ngươi dựng đứng đỏ như máu tỏa ra tà tính lạnh lẽo.

Giống như vàng nung chảy, chất lỏng sền sệt sáng loáng sắp trào ra khỏi hốc mắt.

Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu Cố Vũ Dương.

Âm thanh khàn khàn, rống lên bảo hắn mau chạy đi, chạy mau.

Tuy nhiên lòng bàn chân của hắn như mọc rễ bám sâu vào lòng đất, làm hắn không thể di chuyển dù chỉ một chút.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Con trăn bất ngờ há cái miệng to như chậu máu ra.

Một phát nuốt Cố Vũ Dương vào trong miệng.

Điều đầu tiên hắn cảm nhận được chính là mùi máu tanh nồng nặc nhức mũi.

Ngay sau đó, Cố Vũ Dương nhìn thấy hàng trăm chiếc răng sắc nhọn.

Nhìn giống như có hàng trăm con dao nhọn hoắt trong miệng con trăn.