Chương 44: Trừng Mắt!

Nam tử áo xanh chậm rãi giơ cánh tay lên.

Diệp Chiếu Thu nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Điện hạ ~"

"Khụ khụ~"

Triệu Mãng ho khan hai tiếng, mỉm cười lau đi vết máu trên khóe miệng, "Đừng động đòn sát thủ, giúp đỡ của chúng ta tới rồi!"

Ngay lúc nam tử áo xanh chuẩn bị gϊếŧ người.

"Tề tiên sinh, đợi đã!"

Nam tử áo xanh ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy phía cuối đường, ông lão có danh vọng cao nhất, tuổi tác cũng lớn nhất trấn dẫn theo đoàn người dân trong trấn đi về phía cổng trấn.

"Tề tiên sinh, Thất hoàng tử không thể gϊếŧ được!"

Ông lão trầm giọng nói.

"Tại sao?"

Nam tử áo xanh lạnh giọng hỏi.

"Tế tiên sinh ngươi có từng nghĩ đến hậu quả khi Thất hoàng tử chết ở trấn nhỏ của chúng ta chưa?"

"Văn Cảnh Đế sẽ không bỏ qua cho trấn này, khi đại quân đến đây, thì ai có thể sống sót chứ?"

"Phải, Tề tiên sinh ngươi là thần tiên sống, phủi mông một cái là có thể đi được, nhưng phàm nhân như bọn ta thì sao?"

Cư dân trong trấn ngươi một lời ta một lời.

Nam tử áo xanh sống ở trấn Thanh Bình vài chục năm, nhưng dung mạo không hề già yếu đi.

Chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể thấy nam tử áo xanh không phải người thường.

Đương điều này không quan trọng.

Quan trọng nhất chính là, nam tử áo xanh là thần tiên thật.

Mấy chục năm qua, hắn chưa từng tức giận với ai trong trấn.

Tề phu tử của Tịnh Xuân học đường là người tốt, điều này mọi người trong trấn đều biết.

"Thất hoàng tử không thể gϊếŧ?!"

Ánh mắt nam tử áo xanh lạnh như băng nói: "Vậy còn Quý Duyên ở ngõ Ô Y, và A Ngốc ở ngõ Tiễn Vũ, không lẽ để bọn họ chết oan uổng sao?!"

"Tề tiên sinh, ngươi hồ đồ rồi, Quý Duyên ở ngõ Ô Y là bị thê tử Tiêu Nhiên của hắn giết, còn A Ngốc ở ngõ Tiễn Vũ, học sinh của ngươi, là do mẹ hắn tự cầm cưa cưa đứt đầu mới chết, đâu có liên quan đến Thất hoàng tử chứ?"

"Tề tiên sinh, có thể ngươi là phu tử học thục trong trấn của chúng ta, người làm sư, không thể ụp nồi lung tung cho mọi người như thế được."

"Tề tiên sinh, nói như thế nào đây, Quý Duyên và A Ngốc chết cũng là do mệnh cả."

"Tề tiên sinh, không phải ta nói ngươi, nhưng nếu Thất hoàng tử muốn hỏi ngươi tin tức của người nào đó, ngươi chỉ cần trả lời là không có chuyện gì rồi."

"Haizz, Tề tiên sinh, thật ra nếu truy cứu trách nhiệm, cái chết của Quý Duyên và A Ngốc đều là do ngươi gây ra cả."

Tại cổng trấn.



Nam tử áo xanh đau khổ nhắm mắt lại.

Hắn biết rõ, cư dân trong trấn trở nên xấu xí như vậy là để giữ mạng sống.

Bị người thân nhất của mình sống sờ sờ cưa đầu, sau đó cho vào hộp ngọc gửi đi như món quà.

Thủ đoạn này của Triệu Mãng thực sự quá nham hiểm, tàn nhẫn.

Dù sao không có ai muốn trở thành lễ vật tiếp theo của nam tử áo xanh.

Muốn gϊếŧ Triệu Mãng, thì phải đạp lên thi thể của cư dân trong trấn.

Nam tử áo xanh không làm được.

Chậm rãi mở mắt ra.

Nam tử áo xanh nhìn Thất hoàng tử đang cười ở dưới cây hòe già.

Hắn chưa từng phải chịu sự nghẹn khuất nào như vậy.

Ngọn lửa trong lòng khiến hắn muốn ngửa mặt lên trời mà hét lớn.

"Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha!"

Nam tử áo xanh đột nhiên tiến lên một bước.

"Ào ào~"

Người dân trong trấn lấy ra các loại vũ khí như kiếm, súng, rìu, kích, móc và nĩa.

Mọi người đứng phía trước che cho Triệu Mãng, chĩa binh khí về phía nam tử áo xanh.

"Tề tiền sinh, mời trở về đi, ngươi cần bình tĩnh lại!"

Cư dân trong trấn rất rất sợ Triệu Mãng.

Bởi vì Triệu Mãng là Thất hoàng tử Ngụy Đô.

Cư dân trong trấn không hề sợ nam tử áo xanh.

Cho dù hắn là thần tiên sống có thể lật trời úp đất.

Tại sao lại không sợ?

Rất đơn giản.

Vì hắn là người tốt.

"Ha ha ~ ha ha ~"

Trong tiếng cười chói tai, nam tử áo xanh quay người đi về phía cây cầu.

Hắn thua rồi.

Dưới cây hòe già.

Triệu Mãng nở nụ cười đắc chí.

"Thần tiên á? Cũng chỉ bình thường thôi!"



...

Mặt trời sắp lặn.

Dưới chân núi Bất Chu.

Chu Cửu Âm ngồi xếp bằng trong hang động, vừa phun mây nhả khói vừa nghe Tiểu Toàn Phong thao thao bất tuyệt.

"Chủ nhân, đây là chuyện ta nghe được trong trấn nhỏ hôm nay."

Tiểu Toàn Phong đứng thẳng như người, hai chân trước thon dài chống nạnh như cánh tay, tức giận nói: "Cái tên Thất hoàng tử đó thật ác độc, quá ghê tởm, thật sự khiến người ta rất khó chịu!"

Chu Cửu Âm cầm chén rượu lên, uống một hơi hết sạch.

"Tuy Tề Khánh Tật thất bại thảm hại, nhưng hành động của hắn làm ta rất kính phục."

"Hắn rất xứng đáng với tiếng tiên sinh, tiếng phu tử."

Tiểu Toàn Phong tò mò hỏi: "Sư phụ, nếu ngươi là Tề tiên sinh kia, ngươi sẽ làm gì?"

Chu Cửu Âm thản nhiên nói: "Nếu như ta là Tề Khánh Tật, thì tên Thất hoàng tử có thể sẽ gϊếŧ hết người trong trấn."

"Mà trước mặt ta, có thể sẽ bày đầy đầu của những người trong trấn."

Tiểu Toàn Phong lại hỏi: "Nếu trong tình huống giằng co ở cổng trấn thì sao?"

Chu Cửu Âm vô cảm nói: "Ta sẽ gϊếŧ tất cả những người có mặt, không chừa lại một ai."

"Nếu trong lòng ta vẫn không thoải mái, ta sẽ không ngại san bằng cả trấn này."

"Châm ngôn sống của ta chỉ gồm tám chữ."

"Tự do tự tại, vui vẻ hạnh phúc."

Tiểu Toàn Phong ngây thơ nói: "Nhưng mà chủ nhân, ta có thể cảm giác được ngươi không hề vui vẻ, càng không nói tới tự do."

Chu Cửu Âm cười nhạt, "Được rồi, đừng hỏi vấn đề này nữa."

"Bây giờ ngươi lập tức xuống núi, đi tìm Tề tiên sinh."

"Nhờ hắn nói với bọn người đến từ Ngụy Đô nơi ẩn cư của ta."

Chu Cửu Âm nhìn bầu trời đỏ đậm như máu.

Khẽ nói: "Ngọn núi này sẽ trở thành mồ chôn của bọn chúng."

Màn đêm buông xuống.

Trăng sáng rõ ràng.

Như tấm màn nhung đen được thêu lên những vì sao.

Trước khu rừng trong trấn, bên cạnh sông Thái Bình.

Ở giữa sân có hàng rào bao quanh, Tề Khánh Tật ngồi xếp bằng, đặt hộp ngọc chứa đầu A Ngốc trước mặt.

Mấy trăm năm qua, hắn đã từng đi ngao du khắp nơi, đến mọi ngóc ngách của Tiên Cương đại lục.

Là thần tiên lục địa, hắn đã chứng kiến sự chuyển dời của núi, sông ngòi cạn kiệt và sự sụp đổ của các vương triều.