Giữa những tiếng la hét, người dân của trấn nhỏ dưới gốc cây hòe già chạy tán loạn như chim muông.
Chỉ trong vài giây, chỉ thấy khói bụi mà không thấy dấu vết của con người.
“Trương Đồng Kỳ, ba mươi Cấm Vệ quân các ngươi tản ra khắp trấn nhỏ, nếu có người chạy trốn, gϊếŧ sạch.”
“Mạt tướng tuân mệnh.”
Triệu Mãng đến dưới gốc cây đa già.
Nhặt một quả lê trong giỏ, hắn cắn một miếng.
“Thật là giòn~”
Nói xong.
Lưu Phong ở phía trước dẫn Triệu Mãng và Diệp Chiếu Thu, còn có Cố Vũ Dương, một hàng bốn người đi về phía ngõ Ngọa Long.
...
Sau một nén nhang.
Nhìn đống đổ nát trước mắt, Lưu Phong kinh ngạc nói: “Triệu Hoài Nhân bị tên nào gϊếŧ chết rồi?!”
Triệu Mãng vung quạt xếp, mặt không chút thay đổi nói: “Còn có thể là ai? Hai tên thầy trò kia.”
“Ta còn muốn ăn cơm, tắm rửa, nhưng thật đáng tiếc.”
“Nếu nanh vuốt đã biến mất, bổn cung không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình kết thúc, đi thôi.”
Sau nửa canh giờ.
Ngõ Ô Y trong trấn nhỏ.
Trong một tiểu viện đất vàng.
Dưới bóng cây, Triệu Mãng ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, Diệp Chiêu Thu và Lưu Phong đứng bên cạnh.
Còn Cố Vũ Dương, rút đao đe dọa hai chủ nhân của tiểu viện.
Thiếu nữ ước chừng mười bảy mười tám tuổi, có lẽ bọn họ vừa mới thành thân, bởi vì trên cửa viện còn treo hai cái đèn l*иg dán chữ “hỉ” màu đỏ.
Hai phu thê vừa mới ăn trưa.
Đang ăn ngon lành, đám người Triệu Mãng đột ngột xông vào.
“Ngươi tên là gì?”
Triệu Mãng mỉm cười nhìn thiếu niên.
Thiếu niên quỳ trên mặt đất run rẩy nói: “Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân tên Quý Duyên.”
“Còn ngươi?”
Triệu Mãng lại nhìn thiếu nữ.
Giọng nói mềm mại yếu ớt của thiếu nữ nói như muỗi kêu: “Đại nhân, thϊếp tên là Tiêu Nhiên.”
“Quý Duyên, Tiêu Nhiên, tên hay~”
“Quý tiểu ca, nhà ngươi có cái cưa nào không?”
Triệu Mãng hỏi.
“Có.”
Thiếu niên gật đầu.
Triệu Mãng lập tức lấy ra một lá vàng từ trong tay áo, ném tới trước mặt hai phu thê.
“Quý tiểu ca, dùng cưa chém đầu thê tử của ngươi đi, vàng lá này là của ngươi.”
Thiếu niên giận dữ, hai mắt như chuông đồng, hung hăng nhìn chằm chằm Triệu Mãng.
Nếu không phải Cố Vũ Dương kề dao vào cổ, thiếu niên này đã bùng nổ rồi.
“Thế nào, ít quá sao?”
Triệu Mãng lấy ra lá vàng thứ hai.
Thiếu niên vẫn bất động, như thể lửa có thể phun ra khỏi mắt hắn.
“Hừ, tình cảm phu thê dành cho nhau đúng là thâm tình.”
Triệu Mãng hừ lạnh một tiếng, lấy ra lá thứ ba, thứ tư, thứ năm...
Hàng trăm lá vàng rơi trước mặt thiếu niên.
“Phụt~”
Giờ phút này, trong mắt thiếu niên đã sớm không còn lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Nếu có thì cũng chỉ là tiếng thở dốc nặng nề như dã thú, hắn đang giãy dụa.
“Quý tiểu ca, ngươi có biết mấy trăm lá vàng này có thể đảo lộn cuộc sống của ngươi không?”
Triệu Mãng cười dữ tợn nói: “Chỉ cần ngươi chém đầu phu nhân, từ nay về sau cho đến khi chết già, sẽ không còn phải mặc bao gai nữa.”
“Không còn rau nuốt cám khó nuốt.”
“Không cần sống trong ngôi nhà mái ngói dột nát này nữa.”
“Quần áo rực rỡ xa hoa, món ngon núi biển, rượu ngon, lâu đài tráng lệ, muốn gì cũng được.”
Cổ họng thiếu niên vặn vẹo, và hắn nuốt xuống một cách khó nhọc.
“Phu quân~”
Bên cạnh, tiếng gọi khe khẽ của thê tử hắn chợt vang lên.
Thiếu niên run rẩy kịch liệt.
Nghiêng đầu nhìn thê tử rơm rớm nước mắt, thiếu niên nghiến răng nói: “Cầm lấy đồng tiền bẩn thỉu của ngươi và cút khỏi nhà của ta!”
“Ha ha ~”
“Tốt, tốt, hay cho mối tình còn kiên cố hơn kim loại!”
Tiếng vỗ tay chợt dừng lại.
Triệu Mãng chợt nhìn thiếu nữ, lộ ra hàm răng trắng nõn.
“Tiêu Nhiên cô nương, chém đầu phu quân của ngươi, những lá vàng này đều là của ngươi.”
Thiếu nữ lau nước mắt.
Nhẹ nhàng nói, “Thật sao?”
“Bổn cung là Thất hoàng tử của Ngụy quốc, một lời đã nói ra tứ mã nan truy.”
Thiếu nữ nhẹ giọng nói: “Được!”
“Nhiên… Nhiên Nhi?!”
Khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên đầy kinh ngạc.
“Xin lỗi phu quân, nhưng ta sẽ đốt một ít tiền giấy cho ngươi.”
Thiếu nữ kiên quyết đứng dậy và đi về phía đông.
“Rắc~”
Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, hốc mắt tràn đầy tia máu đỏ tươi làm người ta sợ hãi.
Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Triệu Mãng, “Đại nhân, đưa vàng lá cho ta đi.”
“Ta sẽ lột da tiện nhân này, từng đao từng đao cắt thịt của nàng cho đại nhân xem.”
Triệu Mãng lắc đầu, “Quý tiểu ca, muộn rồi ~”
Lúc này, thiếu nữ bước ra từ căn phòng phía đông, trên tay cầm chiếc cưa rỉ sét.
“Phu quân, xin ngươi nhẫn nại một chút, sẽ rất đau.”
Thiếu nữ khẽ mỉm cười.
“Không~!”
Tiếng hét khàn khàn của thiếu niên vang vọng khắp bầu trời.
“Rắc~ cạch~ cạch~”
Lưỡi cưa từng chút một xuyên vào xương, thiếu niên bị Cố Vũ Dương đè xuống đã ngất đi vì đau.
Máu vương vãi khắp người và mặt thiếu nữ.
Dưới bóng cây, Diệp Chiêu Thu từ từ nhắm lại đôi mắt dài, không muốn nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu và bi thảm như vậy.
Đôi mắt của Lưu Phong cụp xuống, là một võ phu của Võ các Nguy Đô, hai tay nữ nhân này đã nhuốm đầy máu.
Cảnh tượng này là rất quen thuộc.
“Vui, thật là vui.”
“Thú vị, rất thú vị.”
“Ha ha!”
Triệu Mãng cười đắc ý.
“Lưu Phong, đi lấy hộp ngọc trong xe ở cửa trấn đi.”
“Hãy lấy đầu của thiếu niên này làm quà cho Tề tiên sinh.”
Trước khu rừng trong trấn, viện bên cạnh bờ sông Thái Bình.
Nam tử áo xanh lấy ra một quả dưa hấu nhỏ từ trong thùng nước, khép hai ngón tay lại làm kiếm, tụ khí tạo nên lưỡi kiếm.
Răng rắc, dễ dàng cắt quả dưa hấu làm đôi
Đầu tiên đặt nửa quả trước mặt con chó vàng, rồi hắn lấy một cái thìa gỗ và ôm nửa trái dưa còn lại, ngồi trên băng ghế nhỏ dưới tán cây, vui vẻ ăn dưa.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân từ xa đến.
Nam tử áo xanh ngước lên.
Chỉ thấy một cái đầu nhỏ thò vào cửa sân.
Cậu bé tầm tám, chín tuổi, mặc quần, áo cộc, chân đi dép rơm, trên tay ôm một cái hộp.
Trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng, để lộ linh khí vật tế vô thanh.
Cậu bé tên là A Ngốc, nhà ở ngõ Tiễn Vũ của trấn nhỏ, là học sinh của nam tử áo xanh.
"Là A Ngốc sao? Mau lại đây ăn dưa."
Nam tử áo xanh mỉm cười vẫy tay với cậu bé.