Chương 38: Đế Vương Nổi Giận!

“Ta chỉ cần dùng năm lượng bạc đã mua được con người của hắn.”

“Năm lượng bạc, ha ha, còn không bằng tiền một bữa sáng của ta.”

Thanh niên đeo bội đao đứng bên cạnh im lặng không nói.

“Bịch bịch bịch.”

Đột nhiên, một người hầu vội vã chạy vào tiểu viện hóng mát.

“Điện hạ, Từ công công đến!”

Từ Thương Chi, thái giám tổng quản hầu hạ bên cạnh Văn Cảnh Đế.

“Tên hoạn quan này không ở cạnh phụ hoàng, tìm đến phủ của ta làm gì chứ?”

Mày kiếm của Triệu Mãng nhíu lại.

“Mời đến nhã thất.”

...

Sau khoảng một nén nhang.

Trong nhã thất dùng để tiếp khách.

“Từ công công, ngọn gió nào đưa ngài đến phủ của ta hôm nay vậy, ha ha.”

Từ Thương Chi mặc quần áo thái giám cổ tròn màu tím đậm, đứng dậy từ chiếc ghế gỗ hoa lê.

Gương mặt lộ ra nụ cười nham nhiểm, không chút vòng vo.

Nói: “Thất điện hạ, Cửu điện hạ chết rồi!”

“Triệu Cẩn... chết rồi?”

Triệu Mãng ngạc nhiên hỏi lại: “Chết như thế nào?”

Từ Thương Chi hỏi một đằng đáp một nẻo: “Thất điện hạ, vạn tuế gia cho mời ngươi vào cung, xin mời đi cùng lão nô một chuyến.”

Gương mặt của Triệu Mãng thay đổi một lúc lâu mới nói: “Làm phiền công công đi trước dẫn đường.”

...

Hoàng thành Ngụy Đô.

Cung điện được trang trí bằng màu vàng và màu đỏ tươi rực rỡ, sát sàn sạt nhau như sao trên trời, khí thế uy nghiêm.

Luôn luôn có thể trông thấy Cấm Vệ quân mặc trọng giáp, thắt lưng đeo trường đao đi tuần tra.

Từ Thương Chi dẫn Triệu Mãng đến thẳng Dưỡng Tâm điện.

Trên giường đang có một lão nhân mặc long bào ngồi đấy.

Văn Cảnh Đế tuổi đã thất tuần, gầy gò đến mức da bọc xương.

Long bào rộng thùng thình khoác hờ hững ở trên người, gương mặt già nua giống như vỏ cây khô nứt, nếp nhăn nơi khóe mắt làm lộ ra dấu vết mà tháng năm đã để lại.

Nhưng đôi mắt vẩn đυ.c của lão nhân vẫn thâm thúy trước sau như một, nhìn giống như hai cái động đen ngòm.

Đã từng cắn nuốt núi thây biển máu.



Trên sàn nhà không chút bụi bẩn đến mức có thể phản chiếu được, một nữ tử mặc trang phục màu vàng nhạt đang quỳ.

Triệu Mãng nhận ra.

Nữ nhân này tên là Lưu Phong, là cận vệ mà Võ các sắp xếp cho Triệu Cẩn.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Triệu Mãng áp sát cái trán lên mặt sàn.

“Đứng lên đi.”

Giọng nói đau buồn của Văn Cảnh Đế vang lên.

“Tạ ơn phụ hoàng.”

Triệu Mãng quỳ thẳng lưng, chứ không đứng dậy.

“Tiểu Phúc Tử, nói cho Lão Thất nghe chuyện của Tiểu Cửu.”

Văn Cảnh Đế từ từ khép lại đôi mắt mệt mỏi.

“Tuân lệnh vạn tuế gia.”

Từ Thương Chi nhìn về phía Triệu Mãng, nhỏ giọng nói.

“Thất điện hạ, hơn một tháng trước, Cửu điện hạ tuân theo lệnh của vạn tuế gia, mang theo hai võ phu cảnh giới tứ phẩm từ Võ các là Lưu Phong và Hồi Tuyết đến phủ Tê Hà châu Bảo Bình.”

“Nói đúng hơn thì là ở trấn Thanh Bình sâu trong dãy núi Thái Hành của phủ Tê Hà.”

“Cửu điện hạ bị một thiếu niên trong trấn đâm thủng cổ họng, xuyên tim mà chết.”

“Hồi Tuyết cảnh giới tứ phẩm chết trong khi đuổi theo thiếu niên kia.”

“Tên thihcs khách trẻ tuổi kia có cảnh giới võ đạo là ngoại luyện thất phẩm cảnh.”

“Tên sư phụ đứng sau thiếu niên kia thì không rõ cảnh giới võ đạo.”

Trên giường, Văn Cảnh Đế chậm chạp mở mắt: “Lão Thất, ngươi có kiến nghị gì không?”

Trong tâm trí của Triệu Mãng quay cuồng.

Trên đường đến Dưỡng Tâm điện, Từ Thương Chi đã tiết lộ cho Triệu Mãng biết.

Trước hắn, Văn Cảnh Đế đã gặp sáu hoàng tử còn lại.

Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử,... Lục hoàng tử.

Mỗi lần chỉ gặp một người.

Lần nào Văn Cảnh Đế cũng đều hỏi những vấn đề giống nhau.

‘Sở dĩ ta được gọi đến, rõ ràng là bởi câu trả lời của sáu hoàng huynh trước đó không khiến phụ hoàng hài lòng.’

‘Nếu như ta cũng không có câu trả lời hợp lý, phụ hoàng sẽ triệu kiến Lão Bát.’

‘Nhưng nếu Lão Bát cũng trả lời không đúng, có lẽ phụ hoàng sẽ chọn một người tốt nhất trong số tám người chúng ta.’

‘Phụ hoàng luôn luôn coi trọng tình thân...’

‘Nếu có thể lo liệu tốt chuyện hậu sự của lão Cửu, tám chín phần sẽ có được vị trí Thái tử.’

Nghĩ như vậy, sắc mặt Triệu Mãng trở nên nghiêm túc: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện đi đến trấn nhỏ này.”



“Tìm bằng được tên sư phụ và thihcs khách trẻ tuổi kia, trả thù cho lão Cửu.”

Từ Thương Chi khẽ thở dài một hơi.

Câu trả lời của Triệu Mãng chỉ có thể nói là giống hệt với sáu hoàng huynh trước đó.

“Còn nữa, phụ hoàng, nhi thần sẽ gϊếŧ hết tất cả những người có trong trấn, không, là tất cả những vật thể sống, môt tên cũng không bỏ sót!”

Khóe miệng Từ Thương Chi nhẹ nhàng cong lên một cách tinh tế.

Từ đầu đến cuối Văn Cảnh Đế vẫn giữ nguyên bộ mặt hững hờ, lúc này mới chợt lộ vẻ hài lòng.

“Huyết nhục hoàng gia, không thể bôi nhọ!”

“Lão Thất, đi đi, diệt sạch đám sâu bọ kia!”

Văn Cảnh Đế lạnh lùng ra lệnh.

“Tuân lệnh phụ hoàng!”

Trong lòng Triệu Mãng mừng như điên.

...

Bất tri bất giác, đã vào đầu thu.

Dưới chân núi Bất Chu, Chu Cửu Âm hóa thành hình người, ngồi khoanh chân trước cửa động.

Đồng tử dựng thẳng đỏ thẫm yên lặng nhìn chằm chằm vào Tiểu Tam Nhi và Đào Đại bên vách núi.

Một tháng trước, đào lông vẫn còn xanh, mà nay đã xuất hiện từng mảng đỏ hồng.

Đào lông của năm nay, vẫn có thể ăn được.

Mặc dù không có A Phi bên cạnh, nhưng Tiểu Toàn Phong vẫn có thể dễ dàng trèo cây.

“Mãng Tiên, mời uống chén này.”

Tiểu Toàn Phong đứng thẳng bên cạnh, đôi móng vuốt nắm vò rượu rót một ly đầy cho Chu Cửu Âm.

Chu Cửu Âm siết chặt chén rượu trắng sứ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Rượu mát lạnh chảy xuống cổ họng, ngay lập tức tạng phủ như bị thiêu đốt.

“Rượu ngon...”

Chu Cửu Âm cất lời khen ngợi, rút tẩu thuốc làm bằng vàng từ bên hông ra.

Đốt xong thì khẽ hít một hơi.

Phun ra hai luồng khói.

Rượu mạnh, tẩu thuốc, tất cả đều do Tiểu Toàn Phong trộm từ trên trấn về.

Chu Cửu Âm hút thuốc, uống rượu, không có chút ngại ngùng nào hết.

“Không biết ngọa long Trư Đại Tràng này có đuổi kịp A Phi hay không?”

Chu Cửu Âm lẩm bẩm.

“Mãng Tiên, tại sao Trư Đại Tràng lại trở thành ngọa long thế?”