Chương 18: Các Vị Thần Trên Cao, Xin Hãy Phù Hộ Cho Mẫu Thân!

Thiên phú: Sinh ra từ phôi kiếm

Tuổi: Chín tuổi

Tu vi: Thể xác phàm tục’

‘Số ngày tự do: 19 ngày 6 canh giờ (234 canh giờ)’

Cơ bắp cuồn cuộn sức mạnh kéo thân hình rắn chắc, sần sùi, trườn vào sâu trong hang.

Những vảy dày đặc, giống như vàng thần thánh, cọ xát với mặt đất gồ ghề, phun ra những tia lửa rực rỡ.

Chu Cửu Âm đi dạo đến phía trước Hoa Quả sơn.

Ngay lập tức, thân mãng xà giống như ngọn lửa hừng hực, chém tới trước Hoa Quả sơn.

“Đệ tử, đợi đến khi chim yến bay cao vào sớm mai năm sau, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Trong tiếng thì thầm, cái đầu khổng lồ và dữ tợn của con mãng xà màu đỏ rơi xuống đất.

Đồng tử thẳng đứng màu đỏ, giống như những ngọn nến vàng, từ từ khép lại.

Dần dần, tiếng thở trở nên không thể nghe thấy.

...

Sương giá nghiêm trọng, thắt lưng quần áo bị đứt, ngón tay không duỗi thẳng được.

Khi trời sắp chuyển sang màu trắng, cậu bé mặc áo bông và quần dài, trùm chiếc khăn lên đầu và rời khỏi sân.

Ở trong ngõ nhỏ này, sau khi học xong bài thể dục thứ ba mà Chu Cửu Âm đã dạy, cậu bé chạy bộ theo con đường đá xanh ngoài trấn.

Lưỡi kiếm mài sắc, và hương thơm của hoa mai đến từ lạnh giá.

Muốn trở thành một kiếm sĩ chân chính, mười bước gϊếŧ một người, không lùi ngàn dặm không phải một sớm một chiều.

Chỉ có kiên trì mới có thể nước chảy đá mòn.

Về phần xuất thân hàn vi? Không bao giờ là một vấn đề.

Cuộc sống giống như một bức tường, ngay cả những người nhỏ bé cũng có thể tạo ra những cái bóng khổng lồ.

Đây là những nguyên tắc được dạy bởi sư phụ. Cậu bé sẽ giữ nó trong trái tim của mình.

Mặc dù không có sự giám sát của sư phụ nhưng những ngày này, đứa trẻ không bao giờ lơi lỏng.

Trong một ngày, đứa nhỏ có thể chạy hàng chục vòng quanh trấn.

Một canh giờ sau.

Trấn nhỏ giống như thiếu nữ ngủ say, dụi mắt còn buồn ngủ, tỉnh lại từ trong mộng xuân.

Đứa bé với khuôn mặt và đôi tai đỏ ửng vì lạnh, chạy đến một khu rừng ở ranh giới phía tây bắc của trấn nhỏ.

Khu rừng được bao quanh bởi núi và sông, và được tổ tiên của trấn gọi là rừng Thần Mộc. Theo những tin đồn cổ xưa, các vị thần phụ trách thế giới đã từng sống tạm thời ở đây.

Ở giữa rừng Thần Mộc, gần sông Thái Bình, có một khoảng sân được rào lại.



Chủ sở hữu của sân hàng rào là Tề Khánh Tật, Tề tiên sinh, phu tử của trường ở trấn nhỏ.

Nhìn làn khói bốc lên từ ống khói của ngôi nhà ngói trong khoảng sân nhỏ, đứa nhỏ sắp đi.

Đột nhiên, ta nhớ đến lời cảnh báo của sư phụ.

“Tề tiên sinh không có lý do gì để hại ta.”

“Nghe theo lời nói của sư phụ, nhất định là đúng.”

Đứa nhỏ chui đầu vào rừng Thần Mộc.

...

Mỗi cây cổ thụ trong khu rừng Thần Mộc đều rất khỏe, và cây nhỏ nhất giống như cây phát lộc hàng trăm năm tuổi ở lối vào của trấn nhỏ.

Cây to nhất phải đến bảy, tám người đàn ông trưởng thành mới ôm hết.

Trên mỗi thân cây thần to lớn và nứt nẻ, đều khắc họa một khuôn mặt sống động. Có khuôn mặt của người già yếu, khuôn mặt của thanh niên tràn đầy sức sống, khuôn mặt của trẻ em và cũng không thiếu nữ nhân.

Một số người trong trấn nói rằng những khuôn mặt này được chạm khắc bởi con người. Người ta cũng nói rằng cây thần tự mọc ra.

Rốt cuộc, khu rừng Thần Mộc đã từng là nơi các vị thần sống tạm thời trên thế giới. Mỗi cái cây ở đây đều bị nhiễm hơi thở của các vị thần.

Giờ phút này, đứa trẻ đang đối mặt với một gốc cây linh thiêng, chắp tay, khẽ nhắm đôi mắt to, tư thế thành kính.

Cái miệng nhỏ nhắn khẽ thì thào: “Thần vĩ đại, xin hãy bảo vệ mẫu thân bình an.”

Cây thần thứ nhất, cây thứ hai, cây thứ ba, cây thứ tư...

Lần lượt từng gốc cây một.

Mỗi lần đến rừng Thần Mộc, cậu bé đều tôn thờ tất cả các cây thần một cách thành kính.

Trong rừng Thần Mộc có tổng cộng 179 cây gỗ thần.

Khuôn mặt của một trăm bảy mươi chín vị thần.

Đứa trẻ sợ bỏ sót một cây, vị thần kia sẽ không thích, liền không phù hộ mẫu thân nữa.

Một canh giờ sau.

Đứa bé vui vẻ bước ra khỏi rừng Thần Mộc.

Hắn nhìn thấy nam nhân mặc áo xanh đang đứng bên bờ sông Thái Bình.

“Tề tiên sinh.”

Đứa trẻ dũng cảm bước tới và chào người nam nhân mặc áo xanh.

Hắn ngồi xổm xuống vuốt ve cái đầu xù lông của con chó Đại Hoàng.

Đại Hoàng nằm bên cạnh người nam nhân mặc áo xanh, ngoảnh mặt làm ngơ trước sự cưng nựng của cậu bé, mang dáng vẻ của một thiếu nữ đa sầu đa cảm.

“A Phi, ngươi đã bái ai đó làm sư phụ rồi à?”

Giọng nói của nam tử kia ôn nhu như ngọc.



“Ừm.”

Cậu bé khẽ gật đầu.

“A Phi, ngươi biết cái kia... không phải con người sao?”

“Biết.”

Người nam nhân áo xanh khẽ đảo mắt sang bên, ba đồng tử trong veo nhìn xuống đứa nhỏ.

“Ngươi đó, con người và yêu quái có những con đường khác nhau.”

Giọng nói của cậu bé nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc.

“Một tiếng sư phụ, cả đời sư phụ.”

“Tề tiên sinh, mẫu thân ta vẫn đang đợi ta về.”

Nhìn bóng lưng gầy gò của cậu bé đang vội vã chạy đi.

Nam tử áo xanh không thể nghe thấy, thở dài một hơi.

“Thật đáng tiếc cho một cây giống tốt như vậy ~”

“Con thú chết tiệt!”

...

Màn đêm dày đặc.

Cơn lạnh nổi lên.

Sâu trong ngõ.

Một chút ánh sáng giống như một hạt đậu.

Trong phòng chính, nữ nhân dựa vào giường, luồn kim và chỉ, thêu những chiếc mũ hổ.

Về phần cậu bé, hắn cầm bút để vẽ một phiên bản mới của ‘Điểm Huyết’ kiếm.

“Nương.”

“Chuyện gì vậy?”

Đứa nhỏ khó hiểu nói: “Hai năm trước, Tề tiên sinh nói muốn thu nhận con làm đồ đệ.”

“Ngày đó mẫu thân đã mời Tề tiên sinh tới cửa, cũng là chị Thúy Nhi nấu một bàn lớn đồ ăn.”

“Tề tiên sinh cũng giống như sư phụ, cũng ăn hết đồ ăn trên bàn, uống hết rượu.”

“Nhưng tại sao mẫu thân không để con thờ ông ta làm sư phụ?”

Nữ nhân kia cười nhẹ và nói: “Bởi vì ánh mắt.”

“Ánh mắt?!”

Sau khi suy nghĩ một chút, đứa nhỏ nói: “Liệu mẫu thân có thấy rằng từ trong mắt của Tề tiên sinh khi nhìn vào con, Tề tiên sinh không thích con sao?”