“Tiên sinh, ngươi có thể tưởng tượng ra không? Linh Nhi tỷ tỷ vác cái bụng lớn, vì để đủ dinh dưỡng cho đứa bé, ngày nào cũng vào chợ nhặt những rau cỏ dơ bẩn.”
“Mỗi ngày chỉ dám ăn nửa bát cơm ngô, ngày nào cũng phải ra ngoài trấn, gom từng bó từng bó củi.”
“Mùa đông năm đó, vô cùng dài, cũng cực kỳ lạnh giá. A Phi, sinh ra trong một đêm bão tuyết hành hoành.”
“Cũng chính trong căn phòng lạnh cắt da cắt thịt ấy, Linh Nhi tỷ tỷ tự đỡ đẻ cho mình.”
“Tự mình cắt dây rốn, tự đun nước sôi, rửa sạch vết máu cho A Phi.”
“A Phi bị đẻ non, đêm chào đời đứa bé không hề khóc.”
“Linh Nhi tỷ tỷ tưởng rằng đứa bé không thể sống qua được mùa đông năm đó.”
“Hu~”
Nói đến đây, Liễu Thúy Nhi hít sâu một hơi.
Giơ nắm tay ra, tự đánh mấy cái thật đau vào ngực.
“Bởi vì khó sinh ra nhiều máu, Linh Nhi tỷ tỷ đã mắc căn bệnh này.”
“Khi A Phi được một tuổi, hai chân của Linh Nhi tỷ tỷ bị thối rữa trước, sau đó tiếp tục lan lên trên, kéo dài lên đến đôi chân, nguy hiểm tính mạng.”
“Nhà nghèo, cô nhi quả phụ, đến ăn no mặc ấm còn khó chứ đừng nói đến tìm đại phu chữa trị.”
“Khi A Phi được hai tuổi, vào một đêm mưa gió dữ dội, sấm chớp đùng đùng, Linh Nhi tỷ tỷ đã giao phó đứa bé cho ta.”
“Đêm hôm đó, một mình tỷ ấy, tự đun một nồi nước nóng. Miệng ngậm thanh gỗ, nhấc cưa lên tự đưa dứt đôi chân thối rữa có thể nhìn thấy xương của mình.”
“Trong ký ức của ta, đêm hôm đó thật dài.”
“Hôm sau, ta sau một đêm không ngủ đã mở cửa đi vào phòng.”
“Tiên sinh, cảnh tượng đó thϊếp thân cả đời này cũng không thể quên nổi.”
“Trên giường gỗ, khắp nơi đều là máu. Hai chiếc chân rời ra máu thịt lẫn lộn nằm trên mặt đất.
“Bộ đồ dường như đã thấm đẫm máu. Thanh gỗ đó đứt thành hai khúc, bên trên toàn là những dấu răng còn hằn lại.”
“Khuôn mặt đẫm máu đó của Linh Nhi tỷ tỷ, chính là khuôn mặt xinh đẹo nhất mà ta từng thấy. So với những tiên tử được vẽ trong tranh, còn đẹp hơn trăm vạn lần.”
“Tiên sinh, có lẽ những người mà thϊếp thân từng gặp quá ít, chưa từng nhìn thấy sự đời. Cho dù là trước đây, bây giờ, hay sau này, Linh Nhi tỷ tỷ mãi mãi là người mà ta kính phục nhất.”
“Không một ai có thể so sánh với Linh Nhi tỷ tỷ.”
Tự cưa hai chân!
Một động vật máu lạnh như Chu Cửu Âm, lúc này trong lòng bàn tay đã nắm lại không khỏi ra mồ hôi.
“Tiên sinh, A Phi là một đứa trẻ ngoan.”
“Là một đứa trẻ hiểu chuyện, trên đôi vai non nớt đã phải gánh vác trách nhiệm làm chủ của một ngôi nhà.”
“Khi được ba bốn tuổi, đã đứng lên chiếc ghế nhỏ, tự học nấu ăn, học đun thuốc cho Linh Nhi tỷ tỷ.”
“Những đứa trẻ khác có thể ngồi trong học đường sáng sủa đọc sách học chữ. Trong khi A Phi chỉ có thể nhốt mình trong phòng củi chật trội, ngày này qua ngày khác lắc chiếc quạt.”
“Những đứa trẻ khác, trèo lên cây bắt chim, xuống sông bắt cá, chơi bời cả ngày. Còn A Phi, chỉ có thể tự mình đi vào núi sâu đào thảo dược.”
“Những đứa trẻ khác, một năm có mấy bộ quần áo mới. Còn A Phi chỉ có thể mặc một chiếc áo cũ, đi một đôi giày cỏ rách.”
"Hàng xóm không muốn nhìn thấy hai mẹ con khổ sở, thỉnh thoảng cũng giúp đỡ."
"Nhưng, hôm nay Trương Tam Gia cho ba cái bánh bao trắng, ngày mai A Phi ngay lập tức trả lại bốn cái."
"Nhà Lý Tứ hôm nay cho hai cân thịt, ngày mai A Phi lại trả ba cân.”
Nói đến đây, Liễu Thúy Nhi nhìn Chu Cửu Âm.
“Tiên sinh, thật ra năm đó, Dương chưởng quầy của tiệm thuốc Dương gia
từng đến tìm tỷ tỷ ta.”
“Sau khi Dương trưởng quầy xem xong, đồng ý miễn phí cắt chân cho tỷ tỷ.”
“Chỉ cần lượng thuốc tê đủ, tỷ tỷ sẽ rơi vào hôn mê, quá trình cắt chân sẽ không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào.”
Chu Cửu Âm nhíu mày nói: “Tại sao lại từ chối?”
Liễu Thúy Nhi cười khổ: “Đối với Dương trưởng quầy mà nói, cắt chân cho tỷ tỷ chỉ là tiện tay hành thiện. Nhưng đối với tỷ tỷ mà nói, ân tình đó quá lớn quá nặng.”
“Tỷ tỷ biết rõ, sau khi cắt chân, nàng sẽ là một người tàn tật, căn bản không thể trả được ơn của Dương trưởng quầy.
“Phần ân tình quá lớn này, chỉ có thể đặt hết lên bờ vai của A Phi.”
Dư gia nghèo, nhưng không được mắc nợ người khác.
“Tâm nguyện duy nhất của tỷ tỷ, chính là A Phi có thể bình an khỏe mạnh sống hết đời này.”
“Nhiều năm như vậy, tỷ tỷ và A Phi chưa từng mắc nợ ân tình của một ai ở tiểu trấn này.”
“Tiên sinh,”
Liễu Thúy Nhi nghiêm túc nói: “Thϊếp thân nói với tiên sinh nhiều như vậy là bởi vì theo như ta biết, tỷ tỷ không còn sống được bao lâu nữa.”
“A Phi thật sự là một đứa trẻ rất rất ngoan.”
“Nếu như tiên sinh không làm được, xin hãy nói thẳng với thϊếp thân.”
“Ta sẽ đem theo ý nguyện của tỷ tỷ, nuôi A Phi thành người.”
Chu Cửu Âm ngồi ngay ngắn.
Giọng ấm áp nhưng chắc nịch nói: “Thúy Nhi cô nương, xin hãy yên tâm, một ngày là thầy, cả đời là cha.”
“Ta sẽ là phụ thân, dạy dỗ A Phi, đồng thời bảo vệ nó cả đời.”
“Tiên sinh, đa tạ~”
Khóe mắt Liễu Thúy Nhi ngấn nước, miệng lại nở nụ cười.
“Nếu để A Phi biết được, có nhiều người nhớ nó, thương nó như vậy, đứa bé có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh lại.”
Nương thân, sư phụ, lại thêm Thúy Nhi tỷ, tổng 3 người.
Nhiều lắm sao?
Đối với Tiểu Bất Điểm mà nói, quả thật là quá nhiều rồi.
Đám mây chì dày đặc, và trời đất ảm đạm.
Một lớp muối mỏng được rải trên mặt đất.
Ở cửa hang, con rắn há to miệng, ngáp một cái rồi phun ra một luồng khí trắng lớn.
Mùa đông đã đến, kỳ ngủ đông đúng hẹn mà tới.
Trái tim và tâm trí của Chu Cửu Âm rung động nhẹ, bảng hệ thống lập tức xuất hiện ở trước mắt.
‘Sư phụ: Chu Cửu Âm
Thọ Nguyên: Trường Sinh (bất lão, bất tử, bất diệt)
Chân thân: Chúc Long (kỳ con rắn)
Tu vi: 21,7 mét rắn non (1000 mét sau tiến vào hung giao kỳ)’
‘Sư phụ trở lại hệ thống: Có hiệu lực
Tên đồ đệ: Trần Mộng Phi