Một Con Đĩ Còn Trinh


Nhưng nực cười nhất trong cuộc đời, mẫu người phụ nữ chuẩn mực á đông ấy, lại không còn trinh trắng khi về làm vợ hắn. Ngay đêm tân hôn, cô thỏ thẻ cùng hắn rằng, một tai nạn lúc còn bé khiến cái màng bé nhỏ tượng trưng cho tiết hạnh người phụ nữ của cô đã không còn. Hắn thoáng suy nghĩ, dĩ nhiên trong đầu hắn lướt qua tất cả những hình ảnh tởm lợm nhất mà thằng đàn ông có thể nghĩ đến khi nghe tin người mình yêu không còn trong trắng. Nhưng rồi hắn lại tự trấn an mình, hắn biết cô đủ lâu để hiểu rõ về con người cô, và hắn tin. Thế nên hắn vẫn luôn coi cô là vợ, người đàn bà duy nhất trong tim hắn, nhưng không phải người đàn bà duy nhất hắn ngủ cùng.

Hắn ghì chặt tay vợ mình xuống giường, một giọt mồ hôi từ người hắn rơi xuống dù máy điều hòa trong phòng vẫn đang bật. Một luồng hơi lạnh thổi qua lưng hắn, không gian và thời gian dường như đứng yên. Giọt mồ hôi của hắn ngưng đọng giữa không gian, chuyển sang màu đỏ như máu rồi vỡ tan trên gương mặt vợ hắn, cũng là lúc hắn bỏ cô ra, nằm thở từng hơi nặng nhọc. Vợ hắn vội lấy cái chăn che ngang thân thể, hình như ngay cả với chồng mình, cô cũng không thoải mái để lộ tấm thân trần.

- Anh… không được khỏe sao? – Cô ngập ngừng hỏi. Có lẽ trong giây phút đó, cô hỏi thẳng hắn rằng, vì sao anh dừng lại khi đang làʍ t̠ìиɦ cùng em? Vì sao hắn không quan tâm đến việc cô đã thỏa mãn hay chưa, sẽ làm cho hắn thoải mái hơn. Nhưng đằng này, cô chỉ quan tâm đến sức khỏe của hắn.

- Ừ… anh… hơi mệt. Em tắm rồi ngủ đi.

Hắn bước khỏi giường, tránh ánh mắt của cô xoáy vào hắn từ phía sau. Vẻ mặt của vợ hắn khi làʍ t̠ìиɦ, có nét gì đó phảng phất giống y như nó. Nhất là khi cô và nó khẽ nhăn mặt, cắn răng. Hắn thấy mình thật đốn mạt và khốn nạn. Liệu có bao nhiêu thằng đàn ông trên đời này đem cảm giác làʍ t̠ìиɦ với vợ mình để so sánh với cảm giác làʍ t̠ìиɦ cùng một con đĩ. Thứ tồi tệ nhất trên đời này không phải là ngủ với một người khác người mình yêu, mà là ngủ với người mình yêu trong khi tâm trí lại suy nghĩ về một người khác.

Hắn bật nắp chai rượu mạnh, rót một ly đầy rồi tự huyễn hoặc mình bằng thứ chất lỏng màu đỏ bên trong. Với hắn, từ lâu đã tách bạch con đàn bà thành hai thứ rõ ràng là trinh tiết và trinh phẩm. Một người vốn dĩ đã không còn trinh tiết như vợ hắn, nhưng bấy lâu nay vẫn giữ bản thân mình đúng tròn trách nhiệm của một người đàn bà, với hắn thì đã là đủ trinh phẩm. Nhưng một ả sinh viên nào đó dù chưa từng ngủ cùng ai nhưng ăn mặc lố lăng, hở hang để mọi người nhìn vào và không tin rằng ả còn trinh thì rõ ràng trinh tiết vẫn còn nhưng trinh phẩm đã mất.

Nói cho cùng, chữ trinh kia, ngoài người trong cuộc được biết tường tận ra, thì nó chỉ nằm đại khái ở một tầng suy nghĩ, nhận thức nào đó của những người xunh quanh mà thôi. Nhưng hắn không ngờ rằng cuộc đời mình lại có lần va vào một con đàn bà còn trinh trắng như nó. Hắn cười, cay đắng.

***

Gã đàn ông vẫn đứng, trân mắt nhìn nó rồi cười nhạt, mỉa mai, khạc vào mặt nó vài con chữ.

- Đồ đĩ.

Gã lại cười, nụ cười càng ngày càng rộng, méo mó đến kì dị.

Nó nằm rúm ró người trên tấm nệm nhàu nát, không mảnh vải che thân…

Nó giật mình, ngồi bật dậy, mồ hôi tuôn ra như tắm. Căn phòng trọ 9m2 chìm trong bóng tối đặc cứng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ nhích từng giây một, uể oải. Nó lò mò lấy điếu thuốc rồi bật lửa hút, tay vẫn còn run rẫy. Giấc mơ bao nhiêu năm nay vẫn còn ám ảnh, khói thuốc lờ đờ xung quanh, nó gục mặt, cảm giác đau từ tim lại tràn về, nhói buốt.

***

Hắn đi dự tiệc, việc mặc trên người một bộ vest sang trọng, lượn lờ giữa những con người luôn coi mình là sang trọng đối với hắn không có gì là lạ, không làm hắn vui nhưng cũng chả làm hắn chán, chỉ đơn thuần là một việc cần làm. Nhưng khi hắn ra về, hắn chợt thấy nó, con đĩ còn trinh ám ảnh gã mấy ngày nay. Nó đang chậm rãi bước sau một người đàn ông đáng tuổi ba của hắn. Không cần suy nghĩ gì thêm, hắn biết rằng nó đang làm việc của một con đĩ.

Hắn cố bước khỏi cầu thang của khách sạn kiêm nhà hàng đang có sự kiện. Nhưng rồi chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao chân mình lại chọn một đường đi khác. Hắn chạy như bay theo nó, kịp lúc thấy nó và lão già đang đứng ở ngả rẻ của dãy phòng đánh số.

- Cô ta là bạn tôi và đêm nay cô ta có công việc phải giải quyết cùng tôi.

Hắn gằn từng tiếng một rồi kéo tay nó đi thật mạnh, trước sự ngạc nhiên của lão già.

- Anh làm cái gì vậy? Điên à? – Nó giật tay ra khỏi tay hắn khi cả hai đã đứng trong một con hẻm nhỏ cạnh khách sạn.

- Cô làm cái giống gì ở đây? – Nó hỏi, dù biết thừa câu trả lời.

- Làm đĩ. Anh biết chuyện đó mà.

- Cô ngủ với cả lão già đáng tuổi ông nội mình?

- Ai nói với anh rằng một con đĩ có quyền chọn khách?

- Cô… cô đúng là một con đĩ.

- Không, tôi nghĩ lại rồi, lúc này anh phải gọi tôi là một cô chân dài, vì người tôi ngủ cùng là một đại gia. Còn khi tôi ngủ với anh, anh có thể gọi tôi là một con đĩ. Giá trị của một con đĩ nằm ở thằng đàn ông mà nó phục vụ, thế nên chỉ có bọn đàn ông thấp kém như anh mới mở miệng gọi tôi là một con đĩ.

Bốp!

Hắn vung tay tát nó một cái nảy lửa, rồi run rẫy nhìn tay mình. Hắn không hiểu vì sao lại tát nó, sĩ diện một thằng đàn ông bị đàn bà đay nghiến, hay sĩ diện của một thằng giám đốc bị một con đĩ dạy đời.

Nó đưa tay chỉnh lại vết son môi bị lem vì cái tát của hắn, cười lạnh lùng rồi móc điện thoại ra trả lời.

- Em xin lỗi, chỉ vài việc cá nhân thôi, bây giờ em quay lại phòng ngay.

Nó nhìn hắn, im lặng, rồi đưa hắn một cái namecard.

- Nếu anh còn muốn gặp tôi thì cứ gọi số điện thoại này.

Và nó bỏ đi mất, để lại hắn đứng nhìn cái namecard rồi cười chua chát, một con đĩ mà cũng có namecard…

***

Quán cafê chiều chạng vạng, nó và hắn ngồi nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, Sài Gòn lạ, mới nắng gay gắt rồi có thể trút mưa ầm ầm. Những con người sống ở Sài Gòn cũng lạ, mới thù hận rồi có thể quay qua yêu thương nhau.

- Anh muốn tôi chỉ ngủ với một mình anh?

- Ừ, và tôi sẽ đảm bảo cung cấp đủ tiền để cô sống.

- Anh muốn chứng minh rằng mình có thể biến tôi thành chân dài?

Hắn im lặng.

- Đừng tự ép buộc bản thân anh phải có trách nhiệm với sự trinh trắng của tôi. – Nó nói, lại nhếch mép cười mỉa mai.

Có lẽ nó nói đúng, hắn đang tự ép mình vào cái ý nghĩ bản thân phải có trách nhiệm cho việc lấy đi sự trong trắng của nó. Nhưng hắn biết, chỉ có làm vậy tâm trí hắn mới thanh thản, mới có thể thoát ra khỏi vũng lầy nhớp nhúa màu đỏ sậm của máu mà đêm nào hắn cũng vẫy vùng tìm đường sống. Nó ám ảnh hắn đến mức mê dại.

- Cô đồng ý chứ?

Nó thoáng suy nghĩ rồi gật đầu. Bao nhiêu con đĩ đủ khả năng từ chối một thằng đàn ông muốn làm khách hàng độc quyền của mình? Làm đĩ nói cho cùng cũng là một cuộc kinh doanh thân xác, khi thỏa thuận được các điều khoản mà hai bên cùng chấp thuận, thì người sản xuất sẽ chỉ cung cấp cho một người mua nhất định mà thôi.

***

Nó và hắn vẫn thường xuyên gặp nhau trong căn phòng khách sạn sang trọng. Sau mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, hắn đã có thể ôm nó vào lòng và chìm vào giấc mộng không còn vết máu đỏ. Đôi lần hắn tự hỏi, thứ mùi đĩ trên người nó đã biến đâu mất? Hay giờ đây nó đã là một cô chân dài cặp kè cùng đại gia là hắn nên sẽ không còn thứ mùi đó? Hắn kéo nó vào người, cố hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không cảm nhận được thứ gì xa lạ.

Có lần, trong câu chuyện phiếm sau khi làʍ t̠ìиɦ cùng nhau, hắn kể cho nó nghe.

- Hôm qua đi nhậu, bạn anh kể, chơi đĩ bây giờ rẻ thật, nó dắt một con bé mới gặp lần đầu tiên đi ăn uống, cafê rồi thì con bé đồng ý về khách sạn ngủ cùng nó, chưa tới 500 ngàn. – Hắn cười nhạt.

Thêm Bình Luận