Chương 3

Ta lại trở về núi Yến Lạc, vẻ mặt chúng yêu quái vô cùng hoảng sợ cho tới khi thấy sau lưng ta không có ai mới yên tâm, lũ lượt đi tới hỏi thăm hành tung hai người kia. Ta ngại phiền nên đổi chỗ ở mới. Chúng yêu quái thấy ta mỗi ngày đều nằm ngay đơ trong động cũng dần phai nhạt nỗi tò mò, khôi phục cuộc sống bình lặng thủa trước.

Lúc Tiểu Bạch tới tìm ta, ta đang cầm một con dao nhặt được ở trên núi khua tay múa chân, nàng ấy cho là ta nghĩ quẩn nên tới đoạt lấy, kết quả lỡ tay đâm chết con chim sẻ đứng bên cạnh xem náo nhiệt. Vì vậy chúng ta nổi lửa vừa nướng chim sẻ vừa nói về những chuyện xảy ra khi rời núi.

“Ta yêu một người, còn cùng chàng thành hôn nhưng có một lão hòa thượng tới phá đám, đưa hắn đi Kim Sơn tự. Ta trở về là muốn tìm người trợ giúp dâng nước ngập Kim Sơn tự, ngươi có thể đi không?”

Ta gặm chân chim sẻ, ậm ừ đáp: “Ta sợ nước.”

“Cũng đúng, ngươi ngốc nghếch như vậy, nếu không may bị siêu độ thì lại uổng mất cả ngàn năm sống ngu ngốc.”

Ta cảm thấy đây chính là câu nói có sức mạnh gϊếŧ chết tình bằng hữu giữa hai chúng ta của nàng ấy.

Tiểu Bạch ăn xong phần trên tay rồi nhìn chằm chằm cái đùi chim sẻ trong tay ta, lời nói vô tình đâm vào lòng ta, “Sao ngươi trở về lại ủ rũ nằm bẹp trong hang thế, gã tiên kia bắt nạt ngươi à, lại còn lừa gạt tình cảm của ngươi nữa?”

Trong một thoáng ta sửng sốt, cái đùi chim sẻ liền bị nàng đoạt mất.

“Ngay từ đầu ta đã cảm thấy hắn không có ý tốt với ngươi, ngươi chỉ có một khung xương trắng trống rỗng, khẩu vị của gã tiên kia lạ lùng vậy sao?” Lời này của nàng ấy bỗng chốc dừng lại khi thấy ta bắt đầu cúi xuống chọn lựa xương sườn, Tiểu Bạch ngay lập tức chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, “Nói đi, nói ra thì sẽ thoải mái, cất giấu trong lòng để nó thối rữa thì cũng chỉ có mình mình đau.”

“Có người vứt bỏ thê tử để thành tiên, thê tử ngăn cản thì bị trừng phạt, người nọ sau khi thành tiên thì trở lại tìm nàng, ngươi nói xem là vì sao?”

Tiểu Bạch nổi giận, giơ tay lên, cứ vậy mà bóp chết một con chim sẻ cũng đứng xem náo nhiệt bạn đồng hành của con vừa nãy, sau đó nàng thô bạo ném nó vào trong lửa nướng tiếp, “Thế đạo vẫn luôn bất công như thế, tiên thì là chính đạo, yêu quái thì không phải kẻ ác cũng là không được để lại hậu họa cho hậu thế, còn con người chẳng qua cũng chỉ là một con kiến thôi.”

“Ơ mà này, vị thê tử kia chính là ngươi, còn nam nhân phụ bạc kia là…” Tiểu Bạch kinh ngạc đến ngây người, lắp bắp nói, “Mới vừa rồi ngươi mài dao là để báo thù hắn sao?”

Ta yên lặng nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Không phải là ngươi lại không có tiền đồ nửa đường chạy về đấy chứ?”

Một lúc lâu sau, ta thở dài, đáp, “Chỉ là ta vẫn chưa nghĩ thông.”

Tiểu Bạch vô cùng nghĩa khí đưa vũ khí nàng giấu riêng cho ta, dao kéo gậy gộc còn có…roi da và nến??? Ta nghẹn lời nhìn nàng cất hết mấy món đồ đó vào người, cảm thấy lòng càng nghẹn lại.

Hận sao? Đã sớm chôn vùi hết trong quãng thời gian dài dằng dặc kia rồi…

Nhưng còn đau, chỉ cần nhắc tới tên người đó, thì tựa như cực hình tra tấn. Nếu có thể lựa chon, vậy tiên cứ là tiên, yêu cứ là yêu, cả hai chẳng liên quan gì tới nhau, thật tốt…

Hai ngày này ta còn chưa kịp nguôi hết phiền muộn, núi Yến Lạc bất chợt khôi phục lại sự “vắng vẻ” đợt trước, ta nhìn người đang đứng cạnh quan tài, chợt nghĩ nên giả vờ không quen hay là nên dùng xương sườn gõ ngất hắn?

“Tằng tằng tằng…tằng tổ cụ nội.” Thẩm Thanh bước tới trước mặt ta rồi hành đại lễ, cung kính gọi.

Tấm lòng thiếu nữ của ta rơi ra lả tả đầy đất, tự nhủ thầm không phải là hắn đang gọi ta.

“Từ khi người ở Nghi Thành không từ mà biệt, con với sư phụ đi ra ngoài tìm người, trên đường có sét đánh, sư phụ bị đánh trúng, nên bảo con tới chuyển cho người một vật.” Vừa nói, Thẩm Thanh run rẩy mở túi gấm ra, một khối tinh thạch màu tím rơi vào lòng bàn tay, lóe ra ánh sáng nhè nhẹ.

Trong đầu chợt vang lên một giọng nói già nua, “Núi Côn Lôn động Yên Hà Đông Hoa đế quân hạ phàm lịch kiếp gặp đúng lúc trăm quỷ tàn sát dân trong thành, lấy một phách trấn sông, độ hóa vong linh, trong vòng trăm dặm xung quanh không bao giờ có quỷ ma hoành hành nữa.”

“Ngài ấy đã sớm trải qua bảy kiếp nhưng lại chậm chạp không quay về vị trí cũ, thiên văn dị động, đế tinh không rõ, chín sao dời cung, là báo hiệu đại nạn sắp tới. Nay lão phu đã lấy lại được mảnh đá từ Vong Xuyên, chỉ cần một phách được gắn vào, đế quân đương nhiên có thể trở về vị trí cũ, giải trừ đại nạn giáng thế.”

“Tôi không cần biết Đông Hoa đế quân gì đó, tôi chỉ biết chàng là phu quân của tôi, nay bị yêu vật của ông đầu độc, tôi sẽ không để ông mang chàng đi.” Cô gái mang bầu vẻ mặt vô cùng kiên định, kéo cổ tay người đã lâm vào si mê, muốn lay tỉnh người đó.

Lão đạo kia không biết dùng cách gì thuyết phục được nhị lão Từ gia rồi đem người rời đi. Cô gái không cam lòng, cả đêm sửa soạn hành lý đuổi theo, một đường trèo đèo lội suối, không quản gian nan cuối cùng cũng tới được chân núi Ngọc Thanh. Bị đệ tử ra ngăn trở, nàng giả trang thành bà lão bán đồ ăn lẻn vào Ngọc Thanh cung, một lòng nghĩ cách phá bỏ yêu vật mê hoặc tâm trí phu quân, lại bị cấm chế từ bốn phía phản phệ, người bị thương nặng, hài nhi trong bụng rốt cuộc không thể giữ được. Mà người nọ hai mắt nhắm nghiền ngồi ngay ngắn ở trung tâm cấm chế, mặc kệ nàng la lên thế nào cũng không liếc nàng lấy một lần.

Lão ông chạy tới, lập lại trận pháp, cũng cứu nàng ra: “Đạo pháp tự nhiên, tự nhiên phi tử vật, cố đạo vô thường đạo. Lời nói và sự việc đều có thể thay đổi huống chi là bị cái chết chia cách. Duyên phận giữa hai người trong cuộc đời này đã tận, nếu ngươi cứ tiếp tục khăng khăng cố chấp, ngày sau tất gặt quả đắng.”

Hôm qua ân ái trăm bề, hôm nay lại… Nàng đau đớn đứng bên ngoài Tam Thanh các, rõ ràng người nàng yêu đang ở bên trong nhưng lại phải vì thiên hạ mà chia lìa, bảo nàng làm sao cam nguyện đây…

Hao tổn tâm cơ lẻn vào một lần cuối, chính vào lúc hồn phách hắn đang tụ lại, kim quang vạn trượng, ống tay áo người nọ phấp phới, giống như trích tiên phong thái tuấn lãng, tựa như sắp bay lên trời. Nàng vượt hết tất cả ngăn trở dưới đất, lão đạo vì phải chống đỡ trận pháp nên đã hao hết tâm lực, cuối cùng đành để cho nàng phá kết giới, phá hủy đèn ngưng hồn tiên khí thượng cổ nhưng… đã muộn rồi.

Chính giữa trận pháp, người nọ mở mắt ra, nhưng chỉ khẽ liếc nhìn, không có đau khổ cũng chẳng có vui sướиɠ, là nét mặt mà nàng chưa từng thấy bao giờ.

“Ầm ĩ quá.”

Câu nói đó được phát ra từ trong cổ họng Tử Xuyên rồi sau đó không một tiếng nào được phát ra nữa. Vội vã bước tới, dường như bị một tầng ngăn cách, không thể tiến lại gần thêm nửa bước, trong mắt hắn đều là sự xa cách.

“Đối với ngài ấy mà nói, ngươi chẳng qua chỉ là một kiếp mà ngài ấy đã trải qua, đến khi trở về vị trí cũ sẽ không còn nhớ nữa. Đèn ngưng hồn bị hủy, chỉ sợ ngươi khó thoát kiếp nạn.”

Đông Hoa đế quân trở về vị trí cũ, thiên văn phục hồi, hung tinh mờ phai, quốc thái dân an. Mà nàng phá hủy đèn ngưng hồn của Tây Vương Mẫu, bị giam trong hỗn độn chi cảnh, chịu nỗi đau lóc xương róc thịt, không được luân hồi.

ở trong hỗn độn chi cảnh nhìn ra nơi tiên cảnh, người mà nàng nhiều lần đau đớn thét gọi, người đó một thân tiên bào, hài vân vũ, sau lưng là muôn ngàn tia sáng, xa lạ tới mức khiến người ta rét run. Cái tên khắc sâu vào tận xương tủy kia cũng bị dao đυ.c đi, từ đó về sau, nếu như đọc lên, nỗi đau lóc xương sẽ ùa về, sống không bằng chết.

May mà được Hỗn độn chí tôn thương hại, sau khi hành hình cho xương trắng vào trong quan tài, táng ở núi Yến Lạc có linh khí dồi dào, trăm năm sau thức tỉnh, quên hết chuyện trước kia.

Không ngờ cuối cùng vật này lại rơi vào trong tay nàng, quả thực là vô cùng châm chọc.

“Thiên mệnh không thể trái, ta đã hiểu rõ rồi, cũng không hận hắn nhưng chẳng thể nào không oán được. Năm đó Thẩm Uyển với Từ Tử Xuyên đã không có kết quả, hôm nay mỗi người một hướng đi khác biệt, ngươi cũng…chớ có trở lại.”

Lúc ta đang định xoay người rời đi, ánh sáng từ linh thạch trong tay Thẩm Thanh chợt càng ngày càng sáng lên, hắn tựa như bị nóng tới bỏng mà buông lỏng tay ra, viên đá rơi xuống đất, một khung cảnh mờ sương trắng chợt hiện ra. Sương mù dần dần tản đi, là hình bóng một mình Đông Hoa ngồi gảy đàn, trên án là sương khói lượn lờ, tay gảy đàn chợt khựng lại, lẩm bẩm tự nói: bài hát này hình như ta chưa nghe bao giờ.

Hình ảnh chuyển đi, hắn đang hỏi mọi người xung quanh về chuyện xảy ra khi lịch kiếp, chúng tiên đều giữ kín như bưng, hắn không thể nào biết được. Sau đó hắn thường bừng tỉnh vào lúc nửa đêm, cũng có khi thất thần nhìn vào một vật, trên mặt nhiều thêm vẻ hoang mang.

Rốt cuộc có một hôm hắn hẹn Lão Quân uống rượu, đợi lão quân say rượu rồi lén vào Tàng Bảo các, mở Thông Thiên nhãn. Chuyện cũ hiển hiện lên trước mắt, tình cảm ngày xưa đong đầy con tim, vội vã muốn tìm lại cô gái trong kính lại thấy cô gái đó bị trói ở trụ hỗn độn, nước mắt rơi xuống, xương thịt tách ra, tiếng thét thê lương gọi tên hắn kiếp trước, rồi hắn như nổi cơn điên, đến thẳng Dao Trì, ra tay với Tây Vương Mẫu.

Sau đó Thiên đế ra mặt dẹp yên, Đông Hoa đế quân bởi vì động phàm tâm nên phạt giam trăm năm ở Bồng Lai cho tới khi tỉnh ngộ. Lúc trăm năm vừa hết, Đông Hoa trở về động Yên Hà, cả ngày không bước ra ngoài, dốc lòng tu pháp, mọi người đều cho rằng hắn đã buông tha cho một kiếp kia nên buông lỏng cảnh giới để hắn lẻn xuống trần gian, ẩn giấu hơi thở của mình, ở chốn nhân gian khổ sở tìm kiếm một người.

Vòng đi vòng lại, một kiếp lại một kiếp, rốt cuộc vẫn không tìm thấy người nọ. Cho đến khi hắn mạo hiểm sử dụng thuật pháp mới tìm được bóng dáng nàng nhưng không tránh được trừng phạt, bị 99 đạo thiên lôi giáng xuống, hắn không thể nào trốn thoát. Hình ảnh ngừng lại khi tia sét kia hạ xuống, trong ánh sáng chói lòa là hình ảnh hắn bất đắc dĩ nhếch khóe miệng lên, lộ vẻ khổ sở, ánh mắt quyến luyến nhìn về ngọn núi cách đó không xa.

“Cuối cùng vẫn là ta ích kỷ, ta không muốn nàng quên ta, đến khi phát hiện ra mới biết hóa ra cũng có lúc mình đã yêu một người sâu đậm đến vậy.”

Có chất lỏng khẽ trào dâng trong hốc mắt, trong con ngươi tràn ngập vẻ kinh ngạc của Thẩm Thanh hiện lên đôi mắt đỏ hồng của ta. Sao có thể… nước mắt của ta đã sớm chảy hết ở hỗn độn chi cảnh, sao còn có thể…

Hắn cố ý lưu lại ý niệm bên trong linh thạch, gợi sự thương hại, nhưng tiên yêu cách biệt, Thẩm Uyển ơi Thẩm Uyển, chẳng lẽ mày còn muốn ngu xuẩn thêm một lần nữa?

Ba ngày sau, ta thu dọn đồ đạc men theo con đường đất đi tìm người chủ linh thạch, bất chợt gặp lại người quen dưới tán cây ngô đồng, người nọ chỉ huy các tiểu đồng hạ một cỗ quan tài xuống, vừa gặp ta thì đã chào hỏi từ xa, hỗn độn chí tôn mặt mày vui vẻ nói: “Tự hắn rút đi tiên cốt, không làm tiên nữa, bị Thiên đế trừ tiên tịch, đày tới hỗn độn chi cảnh chịu phạt.” Hỗn độn chí tôn híp mắt cười vô cùng vui vẻ, “Từ ngày ta nhậm chức bị hắn “tặng” một bát mì vằn thắn nở bung toe toét ra là ta đã muốn trả đũa lắm rồi, quả là hả lòng hả dạ mà!”

Lòng ta không nhịn được cuồng loạn, lê từng bước tới gần quan tài, trong đó có một khung xương trắng, ở trên chiếc xương sườn gần tim nhất có khắc mấy chữ triện nho nhỏ, ta cúi người xuống nhìn, là ba chữ Từ Tử Xuyên hằn sâu trong xương.

Linh thạch kia bay tới trên quan tài, ánh sáng nhạt dần, khung xương trắng trong quan tài từng chút từng chút một hồi sinh, chật vật đứng dậy, rời khỏi quan tài.

“Uyển Uyển, ta về rồi.” Người nọ đứng đối diện với ta, tựa như lúc còn trẻ, câu nói đầu tiên của người thiếu niên đó khi từ học đường trở về luôn là như vậy.

“Xin lỗi, bởi vì đã quên mất nàng.” Hai khung xương trắng ôm nhau, cho dù chạm vào nhau cũng không cảm thấy đau nữa. Người nàng yêu đó…rốt cuộc cũng về rồi…

Kết cục cuối cùng, đó là hai con bạch cốt tinh tương thân tương ái ở bên nhau. Thỉnh thoảng còn có một vị đạo sĩ pháp lực cao cường đi ngang qua, sau khi phổ cập 36 chiêu bảo toàn tính mạng cho chúng yêu núi Yến Lạc thì pháp khí của hắn không bao giờ hiển linh nữa…

~

Hoàn