Bạn thì ở quê làm việc, còn tôi thì ở Hà Nội. Một người chẳng muốn xa nhà, còn một người lại chẳng muốn xa Hà Nội. Thế rồi chẳng ai hỏi han ai! Một ngày đẹp trời tôi chợt nhớ về tuổi thơ, chợt nhớ về mối tình đầu vụng dại. Cảm xúc đó thôi thúc tôi viết nên một câu chuyện tình cảm học trò.
Và rồi, tôi nhớ đến bạn, người đã cùng sánh vai tôi tới trường mỗi buổi sáng, và cùng tôi tan học mỗi buổi chiều. Hóa ra chúng ta cũng đã từng có lúc thân thiết đến vậy! Điều gì đã khiến chúng ta ngày một xa nhau. Có phải chỉ là vì hoàn cảnh công việc, cuộc sống gia đình, hay sự thật là vì chúng ta đã quá vô tâm.
Ai rồi cũng phải trưởng thành! Cho dù chúng ta có mong muốn hay không, thì con đường mà chúng ta đã chọn cũng chẳng thể nào bên nhau mãi mãi. Tình yêu đã thế, tình bạn cũng chẳng có gì khác biệt.
Tám năm liên lạc lại, dường như chúng ta có quá nhiều chuyện để kể cho nhau nghe bạn nhỉ. Cuộc gọi kéo dài cả tiếng đồng hồ vẫn còn nhiều lời chưa nói hết. Hóa ra khoảng thời gian không liên lạc, chúng ta vẫn có thể coi nhau như những người bạn chưa từng xa.
Chỉ có điều thay vì nói về hiện tại, chúng ta lại cùng nhau ôn lại những chuyện trong quá khứ. Có thể với nhiều người quá khứ là chuyện đã qua, không cần nhắc lại làm gì. Nhưng với chúng ta, đó lại là tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ nhất, hồn nhiên nhất. Cùng nguyện cầu cho tương lai của chúng ta sẽ luôn tươi đẹp. Cho dù không cùng nhau trải qua, nhưng cũng sẽ có thể cùng nhau hạnh phúc!
Từng đợt nóng đỉnh điểm, từng giọt mồ hôi rơi, chiếc gác xép nhỏ bé lại càng thêm phần nóng bỏng khi hè về. Tuy nhiên tôi vẫn ngồi ở nơi đó viết từng con chữ. Có lẽ tình yêu đôi khi cũng cố chấp đến thế. Mặc kệ bên ngoài kia là cái nóng đổ lửa, tôi vẫn sẽ tiếp tục tình yêu của mình.
Tôi yêu mùa thu, tha thiết nhớ mùa thu. Càng khi mùa hạ tới gần những ngày cuối, tôi lại càng mong thu tới. Tôi mong chờ hương hoa sữa thơm nồng từng góc phố. Bạn bè tôi ai cũng ghét mùi hoa sữa. Họ nói rằng mùi hoa sữa khiến họ đau đầu, khiến họ bực dọc. Nhưng riêng tôi lại yêu hương thơm đó đến lạ kỳ.
Người ta nói chỉ một cây thôi thì chẳng sao, thử cho tôi tới một con phố toàn là hoa sữa xem tôi có còn thích được nữa không? Tôi đã thử cảm giác đó rồi bạn à? Một khi đã yêu thì sẽ chỉ càng yêu hơn mà thôi. Hương hoa sữa càng nồng, chứng tỏ thu đã tới. Yêu mùa thu nên yêu tất thảy những dấu hiệu của mùa thu.
Lá vàng bay bay trong một buổi chiều Hà Nội. Có cô gái nào đang lặng lẽ bước một mình trong gió thu se lạnh, mong chờ một bàn tay nắm lấy đôi tay? Gió bão ngập trời, cây đổ nhà đổ. Mùa thu đẹp là thế, sao lại nỡ lòng mang giông bão tới đây! Tình ta đẹp là thế, sao lại nỡ mang nước mắt đong đầy?
Xuân qua hạ tàn, rồi mới thu sang. Bốn mùa vốn dĩ chính là bằng chứng rõ ràng nhất của một mối tình. Từ nhẹ nhàng êm dịu, rả rích như mưa xuân, đến cháy bỏng nhiệt thành như ánh dương mùa hạ, rồi lại úa vàng, toàn là giông bão như mùa thu, cho đến cuối cùng, tất thảy đều trở nên lạnh giá, đông về!
Tôi không nhớ rõ bạn có từng nói với tôi về mùa mà bạn thích nhất hay không? Nhưng tôi chắc chắn là bạn không thích mùa hè đâu. Mùa hè mùa thi mùa chia ly!.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Bạn cũng như tôi, vẫn cô đơn giữa bốn mùa xuân hạ thu đông. Bạn nói rằng bạn có duyên âm, phải làm lễ cắt duyên thì mới có thể tìm được người yêu. Vậy mà duyên âm thì đã cắt, nhưng duyên trần lại chẳng thể nào tìm thấy.
Tôi nói với bạn rất nhiều về Hà Nội, về những cơ hội đổi đời, về những cơ hội tìm thấy nhân duyên, nhưng bạn lại không muốn xa rời miền quê yêu dấu của chúng ta. Có lẽ mỗi người đều có một chấp niệm của riêng mình, chẳng ai muốn từ bỏ.
Cuối cùng thì bạn vẫn ở lại quê nhà tiếp tục công việc của mình, còn tôi cũng ở lại Hà Nội tiếp tục bươn trải ở nơi thủ đô này. Chẳng thể nói được là ai hạnh phúc hơn ai, ai sung sướиɠ hơn ai, chỉ mong là ngày sau gặp lại, tất cả chúng ta đều hạnh phúc với lựa chọn của mình.
Chắc ai trong chúng ta cũng từng rơi vào hoàn cảnh một mình đứng giữa ngã tư đường, tiến thoái lưỡng nan có phải không? Những lúc như vậy, bạn sẽ làm gì để bản thân có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn đó.
Có thể là sự lựa chọn giữa hai công việc. Một công việc bạn đã gắn bó suốt bốn năm thanh xuân, và một công việc hoàn toàn mới mà bạn cảm thấy là có tương lai để phát triển. Bạn không nỡ từ bỏ những kỉ niệm với công ty cũ, nhưng cũng băn khoăn với những cơ hội thăng tiến mà công việc mới có thể mang lại.
Cũng có thể là sự lựa chọn giữa hai người đàn ông. Một người là mối tình đầu của bạn với cả thanh xuân của một người con gái, với một người đàn ông trưởng thành có thể mang lại cho bạn tất cả những điều kiện vật chất mà một người con gái cần. Để lại thanh xuân sau lưng và tiến về phía trước với một người đàn ông đầy triển vọng, hay là tiếp tục cố gắng cùng với chàng trai của thanh xuân.
Cho dù là sự lựa chọn ở trường hợp nào cũng đều là một thử thách mà ông trời dành cho bạn. Bạn muốn vừa có thể giữ được công việc đã gắn bó bao năm, nhưng cũng muốn có tương lai để phát triển. Tuy nhiên công việc cũ đó bạn hoàn toàn hiểu rõ ràng rằng, sẽ chẳng có cơ hội thăng tiến nào hết, bởi vì môi trường làm việc đó, bạn hiểu rõ hơn ai hết. Có đôi lúc bạn tự nhủ cần phải nhảy việc thôi, nhưng rồi bạn lại thấy tiếc bốn năm đã qua và không đủ dũng khí để thay đổi.
Bạn muốn được ở bên cạnh mối tình đầu vụng dại, nhưng đồng thời cũng muốn người đó có thể mang lại cho bạn tất cả những điều kiện vật chất mà bạn cần. Một người đàn ông vừa lãng mạn lại vừa thành đạt, vừa có thời gian làm việc kiếm tiền lại vừa có thời gian cùng bạn sánh vai đi dưới mưa như trong phim Hàn Quốc ư?
Tất cả những thứ hoàn mỹ dường như chỉ xuất hiện trong những giấc mơ. Một khi tỉnh giấc bạn sẽ nhận ra hiện thực tàn khốc đến mức nào. Bạn chỉ có thể đạt được những điều mà mình mong muốn nếu như bạn thức giấc và bắt tay vào làm việc mà thôi. Còn nếu bạn muốn thế giới màu hồng, thì hãy cứ tiếp tục nằm mơ đi.
Gần đây tôi đang hoàn toàn rơi vào tình trạng chán nản với mọi thứ xung quanh. Dường như tất cả chỉ là một giấc mơ mà tôi sẽ không bao giờ muốn tỉnh lại. Bởi vì con người ta vốn dĩ mong muốn được yên bình, và chẳng có đủ dũng khí để đối diện với những sự tàn khốc của thế giới hiện thực.
Những lúc như vậy tôi lại nhớ đến người bạn đang ở quê nhà của mình. Liệu lúc này bạn có gặp phải những khó khăn và mệt mỏi như tôi hay không. Hay bạn đang phải đối mặt với vấn đề của riêng mình. Đó là những lời nói thúc giục yêu đương, thúc giục lấy chồng của bố mẹ bạn. Hay là những cuộc gặp mặt bất đắc dĩ mà bố mẹ bạn tạo ra, vì muốn bạn tìm hiểu một anh hàng xóm nào đó, hay là một anh cùng làng nào đó.
Gặp phải hoàn cảnh này, bạn sẽ làm gì. Bạn sẽ thẳng thắn từ chối tất cả những cuộc hẹn đó, thẳng thắn chống đối những suy nghĩ ép hôn. Hay là bạn sẽ im lặng chấp nhận với suy nghĩ thôi thì cứ thử xem sao, biết đâu lại thực sự tìm được người phù hợp.
Tôi muốn gọi điện để tâm sự với bạn, nhưng lại lo lắng nếu như bạn hỏi về cuộc sống của tôi hiện tại, thì tôi nên nói thế nào. Nếu như nói cho bạn biết những băn khoăn và bộn bề cuộc sống mà tôi phải gánh chịu, liệu bạn sẽ cảm thông và khuyên tôi hãy cố gắng lên, hay là bạn sẽ cảm thấy may mắn vì ngày đó đã không nghe lời tôi lên Hà Nội kiếm sống.
Tôi cũng sợ rằng nếu bạn kể về những băn khoăn của bạn, liệu tôi có cách nào cho bạn một lời khuyên về những chuyện mà chính tôi còn chưa trải qua hay không? Hay là chỉ biết ậm ừ nói ra những lời sáo rỗng, cố tỏ ra là mình cũng đang rất ổn với cuộc sống hiện tại.
Đôi khi chúng ta không dám thẳng thắn nói với nhau về những chuyện mà chúng ta gặp phải. Phần là vì không muốn cho người bạn của mình lo lắng thay cho mình, càng không muốn người ta vì thế mà thương hại mình. Chẳng phải đã nói là sẽ sống tốt hay sao? Tại sao lại trở nên như vậy?
Vậy nên chúng ta lựa chọn im lặng. Im lặng chịu đựng tất cả mọi chuyện một mình để không phải giải thích nỗi buồn. Một thời gian nữa mọi chuyện sẽ qua thôi. Rồi khi một lần nữa gặp lại hay một lần nữa gọi điện cho nhau, chúng ta sẽ không phải nhắc đến những chuyện buồn, tất cả sẽ chỉ là những niềm vui và hạnh phúc.
Bạn chắc chắn sẽ tìm được một chàng trai phù hợp với mình. Sau đó sẽ yêu nhau thật nhiều và kết hôn. Bố mẹ và người thân sẽ chẳng phải lo lắng đến chuyện bạn có duyên âm hay không nữa. Cũng chẳng cần phải sốt sắng lo tìm chồng cho bạn, hay ép bạn đến những cuộc hẹn bất đắc dĩ nữa.
Còn tôi cũng sẽ có lựa chọn sáng suốt cho công việc của mình. Một công việc vừa có cơ hội thăng tiến lại vừa khiến tôi yêu thích. Sau một thời gian dài nhảy việc cuối cùng thì tôi cùng có thể dừng lại và gắn bó với một công việc phù hợp nhất với mình.
Nếu một ngày nào đó bạn cảm thấy khó khăn khi đứng giữa ngã tư đường, không biết phải lựa chọn thế nào. Vậy thì hãy về nhà, nằm trên chiếc giường của mình và nhắm mắt lại, tưởng tượng về những điều mà bạn mong muốn, sau đó chìm vào giấc mơ của riêng mình.
Có lẽ nằm mơ cũng là một cách tốt? Ngày mai khi tỉnh giấc, mọi chuyện sẽ ổn thôi!