Thời gian này năm ngoái là mình đã thi tốt nghiệp xong rồi đó, lại chuẩn bị những ngày ôn thi đại học. Thật là nhàn rỗi quá đi. Ngày ấy mình có ôn luyện gì đâu, ngoài môn toán ra còn ôn chút chút. Oai thật!
Nhưng bây giờ mình cũng là một sinh viên đại học rồi. Ngày xưa lười học quá thì bây giờ cố gắng để bù lại vậy. Một năm trôi qua thật nhanh. Lại một mùa hè nữa đến, mình đã sắp trở thành sinh viên năm thứ hai rồi đó, nhưng sao vẫn mộng mơ thế nhỉ, chẳng chín chắn lên được tẹo nào. Thế là tốt hay là xấu nhỉ?
Môi trường mới, những mối quan hệ mới. Nhiều chuyện trước đó mình đã quên được, mà không, phải là che giấu đi được mới đúng. Tất cả vẫn lặng lẽ trôi đi, bản thân mình cũng đang trôi theo cuộc sống, vẫn chưa có dấu hiệu gì của sự vấp ngã cả.
Ôi những suy nghĩ ngây thơ ngày đó. Những năm cuối cấp đầy tâm trạng và những rung động đầu đời. Tự hỏi lòng ta đã có lúc ngây thơ đến vậy sao? Con người cứ trải qua tuổi thơ rồi lại mong cứ bé mãi thôi. Thời gian ấy cảm thấy thật khó xử, khó đối mặt với những cảm xúc của chính mình. Vậy mà bây giờ lại thấy nó đơn giản quá, tất cả cũng qua rồi đấy thôi.
Anh bảo ta hãy nhớ lấy ngày 14 tháng 12. Để làm gì nhỉ? Chỉ có hai khả năng. Một là sau này nó sẽ trở thành ngày kỉ niệm quen nhau, hai là, một ngày mùa đông lạnh lẽo..
* * *
"Tại sao em lại muốn học tiếng Trung Quốc?" Anh đã từng hỏi tôi như vậy khi biết tôi là sinh viên năm thứ hai của khoa tiếng Trung Quốc.
Anh là một chàng sinh viên năm thứ ba của học viện kỹ thuật quân sự. Hết năm nay anh sẽ đi du học nước ngoài sáu năm. Có lẽ cuộc gặp gỡ của tôi và anh ngay từ đầu đã là bắt đầu của sự chia ly. Chúng tôi chỉ có thời gian không đến một năm cho những cuộc hẹn và những cuộc gọi suốt đêm.
Anh thường hay nói đùa là tôi học tiếng Trung để sau này làm gián điệp có phải không? Còn tôi lại nói đùa là nếu tôi làm gián điệp thì anh liệu có bắt nhốt tôi lại hay không? Những cuộc nói chuyện không đầu không cuối cứ thế tiếp diễn ngày này qua ngày khác. Tôi chưa bao giờ nói thích anh, cũng như anh chưa bao giờ nói yêu tôi. Hai chúng tôi cứ như hai người bạn thân thiết tâm sự với nhau hết tất cả mọi chuyện trên đời.
Một ngày mùa đông lạnh lẽo. Tôi đã có vinh dự được anh đón vào trong trường tham quan khu ký túc xá và khuôn viên trường anh. Thực ra nói như vậy cho sang trọng mà thôi, bởi vì trường của anh là trường quân sự, nếu không có người thân hay bạn bè đang học trong trường ra đón, thì sẽ không được vào trong trường.
Trường của anh nằm ở đối diện trường tôi, nhưng sau mấy tháng nói chuyện trên facebook tôi mới chính thức được vào trường anh. Hai chúng tôi ngồi lại một quán nước sau khi đã đi một vòng quanh trường. Có lẽ khi gặp nhau trực tiếp mới không biết phải nói gì. Chắc hẳn anh cũng cảm thấy tôi bên ngoài hoàn toàn khác biệt với tôi thông qua mạng xã hội hay những cuộc gọi.
Tôi và anh chỉ thay phiên nhau hỏi những câu hỏi không liên quan, một người hỏi và một người trả lời. Buổi chiều trước khi nhà trường đóng cổng, anh tiễn tôi ra ngoài và hẹn những lần gặp sau.
Những lần sau đó, tôi và anh vẫn gặp nhau, nhưng không phải là cuộc hẹn hai người mà là mấy chị em chúng tôi cùng đi với nhau. Có lẽ đó cũng là suy nghĩ sai lầm của tôi khi nghĩ rằng như vậy sẽ làm anh bớt ngại hơn là đi một mình với tôi. Tôi làm vậy chỉ là để cố gắng chứng minh mối quan hệ của chúng tôi thực sự chỉ là bạn bè thông thường.
Thế nhưng tôi đâu biết, tôi đã thích anh từ bao giờ. Tôi thích nụ cười hiền lành của anh, tôi thích cách anh quan tâm đưa cho tôi chiếc mũ của anh khi tôi kêu nắng, thích cách anh mua bánh để tôi mang về cho các chị em ở nhà. Thậm chí, tôi thích cả màu quân phục anh đang mặc.
Đối với tôi, sự hiện diện của anh vô cùng chân thật, khiến tôi cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh anh. Yên bình là thế, nhưng rồi cũng có ngày giông bão kéo đến. Đó là ngày anh nói với tôi anh đã có bạn gái. Hai người vừa mới xác lập quan hệ không lâu, anh đã gửi nick facebook cá nhân của bạn gái cho tôi và hỏi tôi thấy cô ấy thế nào. Tôi không dám nói cho anh tâm trạng thực sự của tôi lúc đó.
Tôi học tiếng Trung Quốc, còn cô ấy học tiếng Hàn Quốc. Tôi còn nhớ hình đại diện của cô ấy khi đó là một cô gái xinh đẹp khoác trên mình trang phục truyền thống của Hàn Quốc.
Đối diện với câu hỏi của anh, tôi cũng chỉ đành nói, "Bạn gái của anh thế nào anh tự mình cảm nhận thôi, sao lại hỏi em?" Tâm trạng của tôi lúc đó vô cùng phức tạp, nhưng lại chẳng thể nào nói rõ ràng. Chẳng lẽ tôi lại nói với anh rằng em cũng thích anh, vì vậy anh đừng hỏi em những câu như vậy nữa hay sao?
Kể từ ngày anh công khai bạn gái, tôi và anh đã không còn nói chuyện với nhau nhiều như trước nữa. Không còn những cuộc gọi giữa đêm, không còn những dòng tin nhắn không có hồi kết, lại càng không có những cuộc hẹn.
Thời gian đó anh bận rộn với công cuộc chuẩn bị đi du học, có lẽ anh cũng cần dành nhiều thời gian cho bạn gái hơn. Anh đi rồi cô ấy sẽ ở lại Việt Nam mong chờ anh về, có lẽ khoảng thời gian đó sẽ vô cùng khó khăn với cả hai người, nên anh lại càng cần dành nhiều tình cảm cho cô ấy hơn nữa.
Anh không còn thời gian dành cho một người bạn như tôi!
Suốt bốn năm đại học, những gì tôi nhớ không phải là quãng đời sinh viên của tôi, mà là những ngày tháng có sự xuất hiện của anh. Tôi luôn nói rằng, thanh xuân của tôi tươi đẹp hơn vì có anh.
Sau khi anh đi, thỉnh thoảng tôi vẫn nhắn tin hỏi thăm anh, biết được rằng anh vẫn bình yên nơi xa, tôi cũng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Những lần lang thang lên Bờ Hồ, tôi lại cảm thấy có chút tiếc nuối, bởi vì đây là nơi mà tôi từng mong sẽ đến cùng anh.
Vậy mà suốt một năm quen nhau, chúng tôi cũng đã đến rất nhiều nơi, nhưng lại chưa từng cùng nhau lang thang ven Bờ Hồ. Cũng giống như mối quan hệ của tôi và anh, có quá nhiều những kỉ niệm, nhưng lại chẳng có cách nào gọi tên được mối quan hệ đó một cách rõ ràng.
* * *
Bây giờ thì anh cũng đã tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời mình rồi nhỉ? Em thì vẫn loay hoay với những bộn bề cuộc sống, với công việc và vẫn cô đơn. Giá như ngày ấy em cứ mạnh dạn gửi những bức thư đi, thì liệu ngày hôm nay chuyện hai ta có khác?
Chắc sẽ không đâu anh nhỉ. Bởi vì anh vẫn sẽ đọc những lá thư đó, rồi cười em thật ngốc nghếch. Sao em lại thích anh làm gì kia chứ? Sao lại lãng phí ba năm để yêu đơn phương anh, rồi lại theo dõi anh thêm ba năm nữa. Đến khi biết anh đã trở về cũng chẳng có đủ dũng khí để liên lạc lại.
Một ngày Hà Nội đổ mưa, em lặng lẽ hủy kết bạn, chặn nick facebook của anh, vì em nhận ra anh đã có cô gái của đời mình rồi. Đôi khi mọi chuyện rất đơn giản anh nhỉ, anh chẳng cần nói gì, em cũng chẳng cần nói gì, chỉ cần một cú click chuột, vậy là xa nhau thôi.
Thực ra thì sáu năm qua em cũng đã có cơ hội để bắt đầu những mối quan hệ mới. Nhưng mà tất cả đều dừng lại khi chưa kịp bắt đầu. Chắc là lỗi do em thôi! Do em không đủ tình cảm, do em không đủ yêu thương, nên chẳng thể nào giữ được ai ở lại bên mình cả.
Tình cảm của con người có hạn sử dụng anh à. Em chợt nhận ra điều đó khi cảm thấy cảm xúc của mình đang cạn kiệt dần, có lẽ cũng sắp hết hạn luôn rồi. Vậy thì có lẽ hạn sử dụng của tình cảm em dành cho anh là sáu năm anh nhỉ. Sáu năm sao mà ngắn ngủi quá.
Em chỉ muốn tìm một người có thể yêu thương, có thể ở bên em những lúc vui buồn, với hạn sử dụng là mãi mãi. Nhưng mà, mãi mãi lại là bao lâu anh nhỉ?
Mãi mãi chỉ là một cách nói mà thôi. Khi yêu nhau thì luôn hứa hẹn mãi mãi.
Vậy là anh lại chia tay một người nữa. Và anh cũng đã quay lại đất nước đó. Em thực sự muốn hỏi anh, đất nước đó có gì, tại sao lại khiến anh lưu luyến chẳng rời. Đã rất nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, em và anh vẫn có thể nói chuyện lại như hai người bạn bình thường. Không hiểu là vì chúng ta thực sự chỉ là những người bạn, hay là vì sức chịu đựng của em quá lớn, có thể bỏ qua tất cả những cảm xúc cá nhân để nói chuyện với anh.
Bây giờ thì em không còn hy vọng gì vào một quan hệ thân thiết hơn giữa chúng ta nữa. Nhưng em vẫn tôn trọng anh như một kỉ niệm đẹp đẽ của thời sinh viên. Cho dù có chuyện gì xảy ra với anh hay với em trong thời gian qua, cũng không thể nào làm phai mờ đi những kỉ niệm đó,
Hàng ngày, em vẫn vào trang cá nhân của anh để xem anh có cập nhật gì mới hay không, để xem anh đang làm gì, ở đâu, để xem anh có đang vui vẻ hay không? Tất cả những điều đó em đều cảm thấy rất bình thường. Không phải vì em còn thích anh, hay vì em muốn níu giữ điều gì nữa. Chỉ là em muốn được thấy anh bình yên.
Ngày mai em sẽ kết hôn, hôm nay em lại vào trang cá nhân của anh thêm một lần nữa, và cũng có lẽ là lần cuối. Bức ảnh hôm nay anh đăng lên là một bức ảnh cùng với các đồng đội của anh. Những chàng chiến sĩ trẻ tuổi và yêu đời. Lại một lần nữa em được nhìn thấy nụ cười của anh.
Em mở lại những tin nhắn từ trước đến giờ của chúng ta và dành cả một buổi tối để đọc lại chúng. Em đã khóc, cũng đã cười, sau cùng thì xóa hết tất cả những dòng chữ đó. Những kỉ niệm về anh có lẽ cũng đã đến lúc em nên buông bỏ.
Em sẽ không quên anh đâu, bởi vì chẳng có lý do gì để làm thế cả. Em vẫn sẽ nhớ chàng lính áo xanh chờ đón em trước cổng trường, nhớ nụ cười như ánh nắng ấm áp trong mùa động lạnh giá. Từ hôm nay, em sẽ chẳng cần phải đơn phương ai nữa!