Tin nhắn cuối cùng!
Chín giờ tối ngày 2 tháng 4,
"Ừ, em học rồi cũng ngủ đi. Chúc em ngủ ngon!"
Mười giờ tối ngày 5 tháng 4, anh nhắn cho tôi một tin đầy tâm trạng.
"Mặt trời vẫn chiếu sáng mỗi ngày, thời gian vẫn trôi, vạn vật vẫn khao khát được sống, được yêu và được gượng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Tôi nghiệm ra rằng cuộc sống vốn vẫn thế, sẽ có yêu thương, nước mắt và đau khổ. Và vì thế tôi sẽ luôn hát vang để bước tiếp trên con đường chông gai. Chúc bé của tôi ngủ ngon!"
Tôi chỉ đọc và không trả lời. Khi anh nhớ đến tôi, nhắn tin cho tôi thì tôi lại im lặng. Và hôm nay khi tôi nhắn tin cho anh, anh cũng đã im lặng, và cũng có thể sẽ mãi mãi im lặng với tôi.
Rõ ràng là tôi rất nhớ anh, nhưng lại phải cố giả vờ vô tâm. Đôi khi chỉ vì những cái cớ như là cần học, cần thi, cần sống để quên anh đi. Chẳng hiểu tôi đang nói gì nữa, cũng chẳng biết có ai thấu hiểu không?
* * *
Năm nay tôi học lớp mười hai. Đúng vậy, là học sinh năm cuối cấp. Ở tuổi của tôi thì những mối bận tâm chính là ôn thi tốt nghiệp, đăng ký nguyện vọng thi đại học, thi trường gì, ngành gì? Tất cả những câu hỏi đó cũng đã chiếm hết thời gian cả ngày của tôi rồi.
Tôi là một cô gái thực tế, tôi quyết tâm lựa chọn khối A ngay từ khi vào trường trung học phổ thông. Bố mẹ tôi cũng hoàn toàn ủng hộ quyết định này. Trong mắt phụ huynh thì học khối A sẽ có cơ hội tìm được một công việc lương cao hơn, ổn định hơn.
Ngay từ khi bắt đầu vào năm học lớp mười hai, trong lúc các bạn cùng trang lứa còn bận rộn yêu đương và viết lưu bút, tôi đã tự mình tìm hiểu tất cả các trường đại học ở Hà Nội. Những trường phù hợp với nguyện vọng tôi sẽ đánh dấu lại để tiện cho việc chọn trường điền vào nguyện vọng sau này.
Tình yêu tuổi học trò, với tôi, hoàn toàn là điều xa xỉ. Đám bạn nam cùng lớp có lẽ đã quên mất tôi là con gái. Trong mắt chúng nó, tôi chỉ là một 'anh' lớp trưởng kiêm lớp phó học tập nghiêm khắc và cứng nhắc. Có lẽ chúng nó chỉ mong tôi đừng vạch tội chúng nó trong buổi sinh hoạt cuối tuần đã là may mắn rồi, chứ đừng nói đến chuyện thân thiết để mà có cảm tình với tôi.
Người duy nhất có thể nói chuyện với tôi một cách bình thường trong lớp có lẽ chính là H – bí thư chi đoàn. H là một chàng trai điềm tĩnh, không quá ồn ào và nghịch ngợm như những cậu bạn khác, nên tôi cho vào diện những người có thể làm bạn. Những người còn lại, tôi không có nhu cầu thân thiết hay tìm hiểu. Tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của mình là được.
Tuy vậy nhưng những cuộc nói chuyện của H và tôi cũng chỉ xoay quanh những vấn đề có liên quan đến công việc chung của lớp, chưa từng có những câu hỏi mang tính cá nhân, vậy mà hôm nay khi nhìn thấy tôi đang đọc cuốn sách về các ngành nghề hot của năm, cậu ấy đã đến bên cạnh bàn tôi, hỏi tôi một câu, "Cậu quyết định học ngành gì vậy?" Đây cũng được coi là một câu hỏi mang tính cá nhân nhỉ? Tôi hoàn toàn có thể làm ngơ không trả lời. Tuy nhiên ngẩng đầu lên và nhìn thấy ánh mắt chân thành của cậu ấy, tôi cũng đàng gương gạo đáp lại hai chữ 'kinh tế'.
Tôi nhận ra sau câu trả lời có chút miễn cưỡng đó của tôi, quan hệ của tôi và H dường như có sự thay đổi kỳ lạ. Bằng chứng là những ngày sau đó cậu ấy lại chăm hỏi tôi những câu tương tự hơn. Ví dụ như là cậu quyết định chọn trường nào rồi? Khi tôi bảo là có mấy trường còn đang trong quá trình suy nghĩ, thì cậu ấy lại hỏi là tôi chắc chắn sẽ học đại học ở Hà Nội phải không? Đương nhiên là Hà Nội rồi. Hà Nội là ước mơ của tôi, là miền đất hứa mà mỗi đêm tôi vẫn mơ về.
Sau khi nhận được những câu trả lời như ý, cậu ấy mới gật gù và trở lại bàn của mình. Lúc này tôi mới nhìn theo bóng lưng cậu ấy, không khỏi cau mày. Sự quan tâm có phần đường đột của cậu khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi không chắc điều đó có nghĩa là gì, có thực sự chỉ là sự quan tâm của những người bạn với nhau hay không? Nhưng tôi cũng không có thời gian để băn khoăn hay suy nghĩ về điều đó.
Tôi đã đặt ra cho mình mục tiêu rõ ràng, sẽ không yêu đương trong quá trình còn đi học. Đó cũng chính là những gì mà tôi được dạy dỗ từ bố mẹ của mình. Nếu muốn yêu, tôi có thể đợi đến khi đi làm, khi có thể tự làm chủ cuộc đời mình. Còn bây giờ, việc của tôi là học. Tất cả những chuyện ngoài việc học ra tôi có thể dễ dàng gạt khỏi suy nghĩ của mình.
Nếu như những người cố tình tiếp cận tôi với mục đích khác, tôi sẽ ngay lập tức cho họ vào danh sách đen. Tôi vẫn tiếp tục quan sát thái độ của H những ngày sau đó, nếu như cậu ấy vẫn còn những sự quan tâm thái quá, có lẽ tôi cũng sẽ không ngần ngại gạt cậu ra khỏi danh sách bạn bè vốn đã chẳng có mấy người của tôi. Trong lớp này, tôi thực sự chẳng cần phải có bạn bè.
Điều duy nhất tôi không thể ngờ, chính là bản thân mình đã phải trả giá cho những quyết tâm đó. Nếu không phải là vì cuộc gặp gỡ định mệnh năm đó, có lẽ cuộc đời tôi đã chẳng rẽ ngang.
Tết Nguyên Đán năm đó, tôi vẫn như mọi năm, chẳng có một người bạn nào đến nhà, cũng chẳng đến tụ tập ở nhà ai. Bố mẹ đi chúc Tết, tôi luôn là người ở nhà canh 'miếu'. Mồng một Tết với tôi chỉ là ngồi xem lại Táo quân rồi sau đó tự mình kiếm cái ăn trưa. Buổi chiều cùng mẹ và chị gái lên Đền đi lễ. Buổi tối không có khách, cả nhà sẽ quây quần bên mâm cơm đầy ắp những món ngon ngày Tết.
Mồng hai tết, tôi vẫn ở nhà. Điều khác biệt chính là hôm nay nhà tôi rất đông người. Nhóm bạn của chị gái tôi lên chơi từ sáng, buổi trưa có lẽ sẽ ở lại ăn lẩu cùng với gia đình tôi. Tôi không phải là người sợ đám đông, mà là ghét đám đông. Khi bạn của chị tôi đến, tôi chỉ loanh quanh ở trong bếp để chuẩn bị đồ ăn với mẹ, thậm chí còn chẳng đếm được là có tất cả bao nhiêu người đang ngồi trong phòng khách nói chuyện rôm rả và cười vui vẻ.
Bố tôi cũng ngồi nói chuyện một lát với đám bạn của chị, sau đó thì cũng đi chúc Tết, để lại không gian tự do cho các bạn của chị tôi. Gia đình tôi cũng không phải là có quan điểm khá thoáng về quan hệ bạn bè, tuy nhiên dù sao cũng là ngày Tết, cho nên bố mẹ tôi cũng không quá khó tính.
Tôi không có khả năng nhớ rõ các gương mặt mới gặp lần đầu tiên, tuy nhiên nếu như người đó có những hành động hay lời nói đặc biệt hơn những người khác, thì lập tức sẽ thu hút được sự chú ý của tôi.
"Bác có việc gì để cháu làm cùng với ạ?"
Một giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên bên tai, khi tôi đang ngồi vặt rau trong bếp. Mẹ tôi lúc này cũng nhìn ra phía cửa, sau đó thì vừa cười vui vẻ vừa khách sáo nói với chàng trai đó, "Ôi cháu xuống đây làm gì, mấy đứa cứ ở trên đó nói chuyện đi, dưới này có bác và em nó làm là được rồi, không có chuyện gì to tát đâu.."
"Dạ không sao đâu ạ, chúng cháu làm phiền gia đình nhiều, làm chút việc vặt cũng là điều nên làm thôi ạ."
Tôi không thích những lời nói khách sáo, càng không thích những lời nịnh bợ, cho nên quyết định làm như không nghe không thấy. Mẹ tôi thấy anh vẫn kiên quyết ở lại muốn giúp đỡ, nên cũng nhìn quanh bếp xem còn việc gì chưa làm được để cho anh giúp một tay. Sau cùng chỉ nhìn thấy mấy rổ rau chất đống là chưa vặt hết. Bởi vì ăn lẩu nên cần vặt và rửa rất nhiều rau, mẹ mới tiện tay chỉ luôn vào rổ rau trước mặt anh, "Thôi thì cháu vặt mớ rau này giúp bác vậy."
Không đợi mẹ tôi nói đến lần thứ hai, anh đã nhanh nhẹn ngồi xuống bắt tay vào làm việc. Tôi chỉ im lặng ngồi đó tiếp tục công việc của mình. Nếu không phải vì bàn tay của anh quá đẹp, thì chắc chắn tôi sẽ chẳng ngẩng đầu lên.
Tôi là một cô gái bị nghiện những bàn tay thon dài và trắng trẻo. Lúc này đây ngay bên cạnh tôi đang xuất hiện một bàn tay như vậy. Nếu không phải vì nghe thấy giọng nói trước, tôi chắc chắn không dám tin kia là bàn tay của một chàng trai.
Từ bàn tay đó nhìn lên, tôi mới nhìn rõ gương mặt của anh. Anh không quá đẹp trai, cũng không quá nổi bật, nếu như cách gọi của tôi thì là một chàng trai ưa nhìn. Tuy nhiên đôi mắt một mí khá đặc trưng và nụ cười rạng rỡ trên môi anh khiến tôi bất giác không dám nhìn thẳng.
Đó chính là lần đầu tiên tôi gặp anh. Cũng là lần đầu tiên tôi hành động mà không dùng đến não. Buổi chiều sau khi ăn uống và dọn dẹp xong xuôi, anh là người đầu tiên xin phép ra về bởi vì còn có một cuộc hẹn khác. Khi đó chẳng biết tôi đã nghĩ gì mà vội vàng cầm theo một viên kẹo trong hộp kẹo trên bàn, chạy theo anh ra đến cổng. Anh vừa ngồi lên xe và chuẩn bị nổ máy, tôi đã giơ viên kẹo lên trước mặt anh, sau đó ngốc nghếch nói một câu "Chúc mừng năm mới!"
Anh mỉm cười đáp lại và nói "Cảm ơn em!", sau đó nhận lấy viên kẹo của tôi cho vào trong túi áo. Bóng anh đã đi khuất khỏi con ngõ nhỏ, lúc đó tôi mới nhận ra biểu cảm ngu ngốc vừa rồi của mình. Dường như tất cả những hành động vừa rồi chẳng phải là tôi nữa.
Sau ngày hôm đó tôi cũng chẳng nhớ rõ đã có được số điện thoại của anh bằng cách nào. Những tin nhắn đều đặn mỗi ngày gửi qua lại giữa hai chúng tôi. Tôi nhận ra anh và tôi có chung nhiều sở thích, cũng là những con người có nhiều tâm trạng. Có lẽ mỗi khi nói chuyện với anh, tôi lại hoàn toàn là một con người khác.
Anh giống như đã khám phá ra từ trong con người vốn dĩ thực dụng và khô khan của tôi những khía cạnh khác, yếu đuối hơn và mơ mộng hơn. Từ đó thay vì nghĩ đến những ngôi trường kinh tế tại Hà Nội, tôi lại nghĩ nhiều đến anh hơn. Anh cũng là một sinh viên đại học ở Hà Nội, điều đó lại càng làm tôi cảm thấy mong chờ kì thi đại học đang sắp tới gần. Mong chờ một ngày được gặp lại anh ở thành phố mà tôi mong ước.
Thế nhưng cuộc gặp đó đã chẳng bao giờ diễn ra!
Từ sau khi biết được anh là bạn trai cũ của chị gái tôi, tôi đã không còn nhắn tin cho anh nữa. Có lẽ anh cũng nhận ra điều đó, những tin nhắn cứ ngày càng ít dần đi. Chị gái tôi có lẽ cũng phát hiện ra mối quan hệ của tôi và anh hiện tại, chị không ngăn cản, cũng không ủng hộ. Chị chưa bao giờ kể cho tôi nghe về anh, cũng chưa bao giờ nói về lý do tại sao hai người lại chia tay. Khi biết tôi vẫn nhắn tin cho anh, chị chỉ nói với tôi một câu duy nhất, "Là ai cũng được, nhưng đừng là anh."
Câu nói đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu như tôi vẫn quyết tâm tìm hiểu anh, có lẽ chị tôi cũng sẽ chẳng có ý định ngăn cản, tuy nhiên suy cho cùng, một mối quan hệ như vậy cũng sẽ khiến cho mọi chuyện trở nên gượng gạo. Cho dù chị và anh đã chia tay, bất kể là vì lý do gì, nếu như bây giờ gặp lại nhau trong một hoàn cảnh như vậy, chứng kiến anh và tôi ở bên nhau, chắc chắn chị cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, ngay cả chính bản thân tôi cũng sẽ không thoải mái.
Thế nên tôi quyết định dừng lại, tập trung vào việc học và kì thi trước mắt. Tuy nhiên cho dù có cố gắng thế nào, tôi vẫn không thể nào ngăn được bản thân nghĩ về anh. Tôi thường một mình ôm chiếc điện thoại Nokia mỗi buổi tối để đọc lại những dòng tin nhắn mà tôi và anh gửi cho nhau. Sau đó muốn gửi cho anh một tin, nhưng rồi lại không có đủ dũng khí để gửi đi.
Tin nhắn cuối cùng của tôi và anh là vài năm sau đó, khi mà tôi đã là một sinh viên đại học, còn anh cũng đã ra trường và đến một thành phố khác. Hôm đó là sinh nhật anh, tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Cho dù số điện thoại của anh tôi đã xóa từ lâu, nhưng có những thứ vốn đã in sâu trong trí nhớ. Tôi lấy điện thoại ra soạn bốn chữ "Chúc mừng sinh nhật!" rồi sau đó nhẹ nhàng bấm gửi đi, trong lòng cảm thấy vô cùng thanh thản.
Tôi vốn chẳng hề nghĩ sẽ có hồi âm. Tuy nhiên rất nhanh sau đó đã có tin nhắn trả lời, anh nói rằng, "Cảm ơn và xin lỗi em rất nhiều. Anh còn rất nhiều điều muốn nói với em.." Tôi không biết tại sao anh lại nói lời xin lỗi, cũng không biết những điều anh muốn nói là gì, cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa được nghe những lời đó. Bởi vì tôi đã không trả lời lại tin nhắn của anh thêm nữa.
Mọi chuyện đã là quá khứ rồi, có lẽ nên để nó qua đi..