Trích: "Đàn Nhi, nàng không thể suy nghĩ lại sao?" Nam tử đang quỳ thảm thương dưới chân của Khúc Tiểu Đàn, tha thiết cầu xin. Khúc Tiểu Đàn ngồi trên giường của mình, hai chân chạm vào chiếc hộp để c …
Trích: "Đàn Nhi, nàng không thể suy nghĩ lại sao?" Nam tử đang quỳ thảm thương dưới chân của Khúc Tiểu Đàn, tha thiết cầu xin. Khúc Tiểu Đàn ngồi trên giường của mình, hai chân chạm vào chiếc hộp để chân làm bằng gỗ quý dưới đất, lạnh nhạt nhìn người đàn quỳ kia. Y phục trên người hắn lấm lem bẩn, khóe mắt đã đỏ, đôi mắt long lanh chứa những giọt nước trắng mặn chát. “Hoàng đế bệ hạ, thân thể ngài là vàng, đừng quỳ dưới chân một người dưới trướng ngài là ta. Cố Vị Dịch nắm chặt hai tay nàng, nước mắt giờ đã giàn dụa, đi bằng hai đầu gối lại gần thêm chỗ nàng, giọng trầm khàn van xin: "Đàn Nhi, có thể dành một chút tình yêu của nàng cho ta không? Là ta cầu xin nàng, Đàn Nhi..." Lưu ý: Không hề có ý muốn xuyên tạc lịch sử của một triều đại thuộc một đất nước nào đó trong lịch sử. Tất cả đều không có thật!