4
Ngày mai là thứ bảy, sau khi lướt Weibo xong, Nguyễn Thu Hỉ đặt điện thoại xuống rồi đi ngủ. Ngày hôm sau, cô ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, rồi mới lấy điện thoại ra xem bình luận trên Weibo.
Bình thường những bình luận trên Weibo đều tới từ những ID quen thuộc, nhưng lần này, bình luận hot nhất trên Weibo lại đến từ một ID xa lạ có tên tiếng Anh.
Sco: “Nói không chừng Thiên Yết đã biết cậu âm mưu gây rối từ lâu, cũng biết cậu giả vờ dè dặt nên mới để cậu đạt được mục đích. Cậu ấy căn bản không định dạy cậu đâu. Vậy thì cậu chỉ có thể đi tìm cậu ấy một lần nữa thôi.”
Sco là tên viết tắt bằng tiếng Latin của Thiên Yết!
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên da đầu Nguyễn Thu Hỉ run lên, cảm giác như bí mật bị vạch trần, bị bóc ra rồi mang đi rêu rao với bên ngoài.
Cô bật dậy khỏi giường, ấn vào trang cá nhân của ID Weibo này. Đây là Weibo của một cô gái, trong album đều là ảnh selfie cá nhân thường ngày. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Yêu đơn phương luôn sợ bóng sợ gió, ở trước mặt người ngoài luôn hò hét muốn cưa đổ người ta, nhưng lúc đến trước mặt người đó, đến cả việc nhìn thẳng vào mắt người ta cũng thấy sợ.
Càng nghĩ, nhân tố đa sầu đa cảm của cung Song Ngư bên trong Nguyễn Thu Hỉ càng thể hiện ra ngoài. Cô nằm lại xuống giường, lại up trạng thái Weibo.
“Không biết cuối tuần Thiên Yết làm gì nhỉ? Nên lấy gì để an ủi tâm hồn nhỏ bé này đây?”
Cập nhật trạng thái xong, cô để điện thoại xuống rồi đi rửa mặt. Sau khi làm xong, cô quay lại cầm điện thoại lên, phát hiện ID Sco lại bình luận.
“Thời tiết đẹp như vậy, đi ra ngoài nhiều lên, không chừng sẽ gặp được thứ an ủi tâm hồn cậu đấy.”
Bình luận với tốc độ bàn thờ! Đây hẳn là fan vừa mới nhảy hố. Bây giờ, Nguyễn Thu Hỉ đã hoàn toàn yên lòng rồi.
Bố mẹ cô kinh doanh một siêu thị nhỏ, bây giờ đang ở siêu thị, trong nhà chỉ có một mình cô. Vốn dĩ cô muốn đọc sách gϊếŧ thời gian, nhưng vừa mở sách ra, một bạn nữ trong lớp đã gọi tới.
“Hỉ Hỉ, có muốn ra ngoài chơi không? Ở trung tâm thương mại có một cửa hàng trò chơi trải nghiệm VR mới mở, thời gian dùng thử được giảm giá một nửa.”
Bình thường Nguyễn Thu Hỉ cũng chơi trò chơi, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng mới đυ.ng vào, huống hồ cô đã quyết định đọc sách rồi. Nhưng cô vừa nghĩ tới việc từ chối, còn chưa kịp mở lời, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng Sở Vân.
Lời từ chối bị cô nuốt ngược vào trong, cuối cùng cô nói: “OK.”
Sở Vân cũng bị những bạn học khác kéo tới. Lúc Nguyễn Thu Hỉ vội vàng chạy tới trung tâm thương mại, bọn họ đang ngồi ở khu nghỉ ngơi của cửa hàng trò chơi trải nghiệm VR.
Lúc đi học, bọn họ đều mặc đồng phục học sinh, cuối tuần lại không hay gặp nhau, bây giờ nhìn thấy cậu mặc quần áo bình thường, cô cảm thấy trước mắt sáng lên.
Con gái yêu quần áo đẹp. Trước khi ra ngoài, cô cố ý mặc chiếc đầm màu đỏ mới mua, còn trang điểm nhẹ, lúc chạy chậm góc bay tung lên, lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn thon dài, mấy nam sinh nhìn thấy đều nhao nhao huýt sáo.
“Bạn Nguyễn đúng là đẹp từ trong ra ngoài.”
Nguyễn Thu Hỉ chạy đến trước mặt bọn họ, cười thẹn thùng, ánh mắt lại len lén liếc Sở Vân đứng ngoài cùng. Ừm, được rồi, cậu không có hứng thú với cả thế giới.
Trong phút chốc, Nguyễn Thu Hỉ có chút mất mát, cảm thấy “Em mặc trang phục lộng lẫy tới tham dự chỉ vì anh, cuối cùng được tất cả mọi người khen ngợi, nhưng anh lại không thèm liếc mắt”.
Cô thầm thở dài trong lòng, tự an ủi mình, không sao cả, điều này nói rõ Sở Vân không phải kiểu người nông cạn, chỉ nhìn bề ngoài.
Bảy tám người cùng nhau đi vào tiệm trò chơi, đeo thiết bị lên như lời hướng dẫn của nhân viên. Nguyễn Thu Hỉ đứng bên cạnh Sở Vân, thầm nghĩ, lát nữa bắt đầu trò chơi, cô nên giả bộ yếu đuối xin cậu bảo vệ, hay là kề vai chiến đấu với cậu.
Đặc điểm của Song Ngư là trí tưởng tượng quá phong phú, vẫn không thể bình tĩnh, hướng nội như chòm sao Thiên Yết vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo. Từ lúc âm thầm suy nghĩ vẩn vơ, cô đã bắt đầu cười ngây ngô.
Sở Vân nhìn thấy, nhẹ nhàng chọc cô: “Trạng thái của cậu bây giờ, giống y như đá khô gặp nước nóng.”
“Là sao?”
“Ngu ngốc bốc hơi hết ra ngoài.”
“…”