Ngâm mình một lúc lâu Đậu Đậu có chút choáng váng, trước khi ngất đi còn nghe thấy thanh âm khẩn trương của
A Uy văng vẳng bên tai.
“Đậu Đậu, nói chuyện với tôi đi, tôi không bắt nạt cậu nữa, cậu không thể rời khỏi tôi được. Đậu Đậu.
Cậu mà rời khỏi tôi rồi tôi biết bắt nạt ai, tôi bắt nạt ai cũng không thú vị bằng bắt nạt cậu. Đậu Đậu......”
Lần thứ hai tỉnh lại, Đậu Đậu đã ở trên bờ, hé mặt nhìn chung quanh liền thấy khuôn mặt của chim cánh cụt muội muội, Đậu Đậu thiệt muốn chết mà. Cậu hết lần này đến lần khác đều bị muội muội nhìn thấy bộ dạng thảm hại hết.
Trời cao ơi, vì cái gì a, đất hỡi ơi, vì cái gì a, còn cái nào đáng đau buồn hơn. Đưa mắt nhìn sang A Uy, bắt gặp ánh mắt quan tâm của hắn dành cho mình, tâm Đậu Đậu khẽ lay động. Dừng dừng dừng, ngươi lại nghĩ bậy bạ gì rồi, ngươi đã quên chính hắn đã bắt nạt ngươi như thế nào sao? Trong khoảnh khắc, lòng Đậu Đậu nổi lên cuộc chiến mãnh liệt giữa tiểu Đậu Đậu lương thiện và tiểu Đậu Đậu hắc ám, đúng rồi, ba tháng sau chính là kì sinh sản, muội muội sẽ cùng A Uy ở một chỗ ân ân ái ái? Tưởng tượng tới đây, mắt chỉ kịp chớp chớp vài cái, Đậu Đậu hiên ngang ngất đi.
Ba tháng sau, Đậu Đậu dựa vào người A Uy hỏi một câu.
“Cậu tại sao luôn
bắt nạt tôi chứ?”
“Là do tôi thích cậu.”
“Thật không?”
“Thật!”
Nếu không phải thì tôi sao lại bỏ qua kì sinh sản quý báu kia, còn không thèm để mắt tới các muội muội mà chỉ đi theo một tiểu Đậu Đậu là cậu.
END