Chương 55: Gặp lại....

Lại là một ngày mưa....một ngày mưa heo hút và ảm đạm...Từng dòng xe chạychầm chậm trên đường như nửa muốn tránh cơn mưa nửa muốn đùa nghịch cùng những giọt nước của tạo hóa....Những ngôi nhà, cay cối và ngay cả conngười cũng đang bị bao phủ bởi một màu xám u uất...Chiếc ô đã che đinhững giọt mưa chảy xuoongsn gười cô bé lạnh cóng...nhưng tâm trạng vẫnvậy...Cuối cùng thì cũng phải đưa tiễn Joo Won đi sau gần 8 tháng đấutranh với bệnh tật...Cậu vẫn luôn gửi mail và trò chuyện với cô bé hàngngày như một người bạn đang ở xa....nhưng rồi một ngày không một lờinhắn, không một cuộc điện thoại nào.....Đây là lần đầu tiên Min Jae mặcbộ đồ như vậy....phải chăng đám tang nào cũng mưa?

Cô bé nhớ đến những lúc cùng học với Joo Won...một con người luôn ngủgục và lười biếng..nhưng lúc học lại cực kỳ nghiêm túc. Nhớ đến lúc JooWon ngồi nghe nhạc và những ngón tay thuôn dài luôn gõ gõ giai điệu trên đầu gối...Nhớ đến lúc Joo Won đau khổ khi đưa đồ ăn vào miệng...cũngnhớ đến lần cuối cô bé được gặp Joo Won. Bàn tay thon dài đó chạm nhẹvào mắt cá chân thật dễ chịu...Và tiếng đàn ghita lại văng vẳng bêntai...bài hát mà Joo Won đã sáng tác khi đang trong bệnh viện....

Hãy cười lên...đừng u buồn như thế...

Sẽ ổn thôi...đừng khóc nữa nhé...

Bài hát giờ đây tôi đang cất lên...

Tôi mong rằng có thể an ủi bạn chỉ trong giây lát..

Hãy cười lên, bạn luôn có tôi bên cạnh...

Tôi yêu bạn, bạn có nghe thấy lời trái tim tôi muốn nói...

Mặc kệ ai nói gì...tôi vẫn luôn tin bạn...

Tôi sẽ luôn cùng bạn vượt qua

Hãy cười lên bạn nhé...

.................

...................

Min Jae mỉm cười rồi lại bước đi trên con đường đầy mưa rơi sầu não...

Đám tang cũng không quá đông người....chỉ có ông quản gia và vài ngườithân của Joo Won...từ xa đã nghe thấy tiếng khóc của chị HeeKyung....tiếng khóc thương đến nỗi ông trời cũng không cầm được lòng màkhóc theo....từng đoàn người nỗi bước nhau đặt lên mộ caaujj những bônghoacucs màu trắng....mưa vẫn không ngừng rơi....Joo đã ra đi như vậyđây, ra đi thật sự...cuối cùng thì cậu vẫn không có ai bên cạnh...vẫnchỉ có một mình....trong đời cậu chưa giây phút nào cậu được sống vìmình...tất cả chỉ là chờ đợi...đứng sau và chờ đợi....chờ đợi người mẹquay lại...chờ đợi Hee Kyung...rồi chờ đợi một tình yêu muộn màng củaMin Jae...cho đến thời khắc mà cậu chết đi....cũng chỉ có những giọtnước mắt và mưa là theo cậu.....

Cánh hoa cúc trắng đã rũ ra theo màm mưa dày đặc nhưng Min Jae vẫn đứngnhư chô chân ở đó....sự thật là cậu đã không còn, một Joo Won đẹp đẽhoàn hảo đã ra đi, ra đi mãi mãi....

Quay bước đi....nhưng bất chợt bước chân cô bé dừng lại trước bóng dángchàng trai mặc đồ đen đang đứng phía gốc cây đằng xa kia....co dù mưa có lớn hay chiếc ô có to đến đâu...cô bé vẫn không quên được cái bóng dáng ấy..và nó đang tiến lại gần phía cô bé...Nó vụt qua cô bé như chưa từng quen biết,và rồi để lại nỗi chóng vánh cô quạnh trong, đau xót tronglòng..Ngoảnh mặt bước đi....tất cả chỉ còn lại trong quá khứ....có gặplại cũng nên quên đi....như vậy sẽ tốt hơn....

....................

.......................

" Tôi đã nhìn thấy cậu đứng ở đó rất lâu....trong màm mưa ấy...cậu vẫnvậy....vẫn lặng lẽ như vậy. Có lẽ cái chết của Joo Won là một sự đả kích lớn với cậu....cậu đã yêu hắn ta sâu đậm như vậy....giờ đây chắc cậukhóc nhiều lắm...thật sựu tôi rất muốn ở bên cậu...muốn ôm cậu vàolòng.... nhưng ý trí của tôi không cho phép tôi làm điều đó....xin lỗicậu nhé...vì đã đi ngang qua cậu mà vờ như không quen cậu...thật sự xinlỗi cậu...."