Chương 12: Chúc ngủ ngon

Đường về càng lúc càng vắng, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy qua, cũngdễ hiểu vì bây giờ đã quá trưa, quá trưa từ rất lâu rồi. Nhìn ngắm chiếc đồng hồ trên tay, 1h30 chiều…giờ của nghỉ ngơi, vậy mà đến ngay cả cơmMin Jae còn chưa được ăn. Đã 1 tuần kể từ ngày làm nô ɭệ bất dắc dĩ chocái tên ác ma đó, toàn thân Min Jae mỏi nhừ, cả ngày bị hắn quay vònghết xuống cantin lại đến phòng thể thao,trong lớp thì phải chép bài chohắn, tối về thì làm bài tập cho hắn…bla..bla…bla… suốt ngày lẽo đẽo theo chân hắn như cái đuôi. Nhìn lên trời Min Jae thầm trách tại sao mây vẫn trôi nhẹ như không có chuyện gì xảy ra, mây trôi nhanh hơn đừng che mắt ống trời để ông ấy bắn sét cho chết thui cái tên ác ma Han Tae sun ấyđi…ọc…ọc…ọc… cái bụng lại biểu tình lực lượng, cũng may hôm nay Min Jaeđược nghỉ học buổi chiều chứ không thì cúng nhịn đói mất. Đang thẩn thơnghỉ lung tung thì ở đâu 5…7 nữ sinh tiến tới đứng trước mặt Min Jae,trông ai đây mặt mày giữ tợn giống như kiểu sắp làm gỏi Min Jae vậy…Quangoại hình cũng đủ biết là fan cuồng của công tử Han, trên cặp sách cònđeo chằng chịt ảnh của cậu Han…

- Này…con nhỏ kia.-Đứa đứng giữa tiến tới hếch cằm lên quát vào mặt Min Jae.

- Mấy người muốn gì? –Mặt Min Jae lạnh te không biểu lộ chút cảm súc. Sở dĩ cô có thể bình tĩnh được như vậy là do từ caaps2 cho đến nay năm nào Min Jae cúng phải hứng chịu 3-4 vụ đánh ghen kiểu như vậy.

- Mày là cái thá gì mà cứ bám theo đuôi anh Sun hả?-Con nhỏ đẩy tay vào vai Min Jae khiến cô bị lùi lại phía sau.

- Tôi làm sao?-Min Jae vẫn bình tĩnh, nét mặt vẫn không thay đổi.

- Mày cũng được lắm, dùng nét mặt trơ tráo đó đển nói chuyện với tao,hình như không dậy cho mày một bài học thì mày không chịu nghe lời.

- Đúng rồi đấy, chị cả cứ rạch cho nó vài đường trên mặt cho nó biết thếnào là lễ độ.-Một nhỏ đứng đằng sau tiến lại gần nói với giọng chu chéovà không quên đưa cho con nhỏ kia con dao dọc giấy.

- Chúng mày định làm gì? Định rạch mặt tao chắc?- Min Jae chừng mắt nhìn chúng nó.

- Cái này không phải để rạch mặt mày…

BỐP…..

Dòng máu ngọt lịm chảy trên gương mặt trắng hồng của Min Jae, con daodọc giấy vẫn trên tay nhỏ cầm đầu..và không có máu. Máu từ kẽ tay nhoerỉ ra và đó không phải máu của ai khác mà là máu của Min Jae.

- Tao đã nói là dao này không phải để rạch mặt mày mà.-Vừa nó nhỏ vừa thả từ kẽ tay ra một lưới dao nhỏ sắc bén.

- Mày chỉ làm được thế thôi sao? một lưỡi dao nhỏ đó không đủ đâu.-Kìmnén sự đau đới lại, Min Jae vừa nói vừ lau đi vết máu trên mặt. Mặc dùvết rạch không sâu nhưng cúng đủ để Min Jae cảm thấy đau tê tái.

- Mày….

Nhỏ cầm đầu giơ tay định làm thêm một đường nữa trên gương mặt Min Jae nhưng….

- Tao sẽ không để làn thứ 2 xảy ra đâu.-Min Jae giữ lấy tay nhỏ, cái xiết chặt khiến nhỏ đau điếng, mặt cau có.

- Buống ra…-Nhỏ vùng tay ra nhưng vì Min Jae quá khỏe nên không thể nào vùng ra được.

Nhỏ dùng cánh ta cầm dao còn lại định đâm cho Min Jae một nhát nhưng đãbị cô chặn lại, Min Jae túm tóc nhỏ quăng qua một bên đồng thời đạp chocon nhỏ bên cạnh một phát khiến nó gục ngay xuống đất.Mấy nhỏ còn lạixông lên đều bị Min Jae hạ gục, sở dĩ Min Jae có thể xử chúng dễ dàngnhư vậy vì đâu có đễ ngon mà đánh được đai đen karatedo. Mấy con nhỏđứng túm tụm lại một góc, nhỏ cầm đầu rút điện thoại ra gọi cho ai đó,chưa đầy nửa phút sau một đám người tiến từ đâu suất hiện, đếm sơ sơ chỗ đó cũng đến chục tên to con. Tên dẫn đầu là một tên có đôi mắt sắc nhưlưỡi dao, trên cổ bên trái hắn có săm hình một con rồng, và hắn cúng khá đẹp trai.

- Seon Yun à…-Nhỏ cầm đầu ôm mặt chạy tới làm nũng với tên dẫn đầu.

- Ai làm em ra nông nỗi này?

Nhỏ chỉ tay về phía Min Jae vẫn với vẻ mặt nũng nịu đáng ghét đó.

- Mày có biết là mày đang làm gì không hả, mày dám đánh em gái tao, tứ là mày đâm đầu vào chỗ chết rồi.

Hắn ra lệnh cho mấy tên đàn em tiến lên xử Min Jae, lần này thì dù cóbiết võ hay biết kungfu đi nữa thì một cô gái yếu ớt cúng phải bó taychịu trói. Sao một hồi chống cự đánh không lại lũ người mình đồng da sắt ấy Min Jae cũng bị chúng khống chế. Chân tay sứt sát, toàn thân bầmtím, Min Jae gần như kiệt sức, máu từ những vết thương rỉ ra đau đớn.Chúng giữ tay Min Jae bắt cô quỳ trước mặt nhỏ ác ma.

- Nếu mày xin lỗi em gái tao, tao sẽ cho qua.

Min Jae nhếch mép và nhìn thẳng về phía tên có đôi mắt sắc.

- Một đam người bắt nạt một cô gái. Tao có chết cúng không bao giờ xin lỗi cái thứ nhục nhã như thế.

BỐP…..

Một cái tát đau điếng nữa của nhỏ dành cho Min Jae.

- Lúc nãy tao có nói là con dao này không phải để rạch mặt mày, nó dùngđể….-Vừa nói, nhỏ lia lưới dao xuống dưới áo đồng phục của Min Jae.

Phực….

Chiếc cúc áo đầu tiên đã đứt để lộ ra làn da dưới cổ trắng ngần.

- Đồ hèn, có ngon thì thả tao ra. Min Jae vùng vẫy.

- Còn kêu nữa tao cho đi luôn hàng cúc bậy giờ,không muốn thì quỳ xuống xin tao tha cho.

- Tao đã nói..dù có hết tao cúng không bao giờ xin lỗi cái thứ hèn nhát,nhục nhã như chúng mày…-Min Jae đưa mắt nhìn qua tên có đôi mắt sắc, lúc đó hắn đã ngồi yên vị chiếc xe hơi sang trong, ánh mắt nhìn thẳng,không chú ý đến những gì mà em gái hắn đã làm với Min Jae.

Phực…

Chiếc cúc áo thứ 2 đã rơi xuống đất, chiếc áσ ɭóŧ màu hồng càng làm tăng thêm vẻ đẹp cho phần ngực.

Thời khắc nước mắt rơi xuống cúng là lúc Min Jae chuẩn bị gục xuống, sựxấu hổ kèm theo sự nhục nhã, nếu cứ tình trạng như vậy còn tiếp diễn…cólẽ Min Jae sẽ không còn dám bước chân ra đường nữa.

- Thế nào?....chịu xin lỗi chưa.

Con dao đang kề vào nút áo thứ 3, chỉ cần chờ câu trả lời của Min Jae nữa là nó sẽ rơi xuống.

- CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?

Giọng quát tháo quen thuộc….khiến Min Jae cảm thấy được giải thoát.

Mấy nhỏ nhìn theo bóng dáng chàng thanh niên với giọng nói ấm áp đó, nhỏ cầm đầu tái mặt ra hiệu cho cả lũ rút quân. Nhưng không kịp nữa rồi,toàn bộ hiện trường đã bị người của Tae Sun bao vây.

- Anh Tae Sun…-Nhỏ cầm đầu ngượng ngùng nhìn Tae Sun.

- Cô biết là cô đang động đến người của ai không?-Ánh mắt sắc lém của Tae Sun như muốn nuốt sống nhỏ cần đầu.

- Tại sao anh lại bênh con nhỏ đó, em có gì không tốt bằng nó?

- Nếu cô còn không cút đi trước khi tôi nổi điên lên…-Tae Sun tiến lạigần cởϊ áσ khoác ngoài khoác lên phần áo bị đứt cúc của Min Jae.

Nhỏ ngúng nguẩy ra hiệu cho người của ả rút quân, và chưa đầy một phút sau, tại nơi đó đã không còn một bóng người nào của nhỏ.

Tae Sun lấy từ túi quần ra một chiếc khăn tay và khẽ thấm vết máu trên mặt Min Jae.

- Cô là đồ ngốc sao? Sao không chsỵ đi, để chúng đánh cho thành ra thế này.

- Vì ai mà tôi bị đánh hả? Tại cậu bám theo tôi, lại còn bắt tôi làm nô ɭệ chết tiệt gì đó…

- Tôi xin lỗi…

Vốn dĩ Min Jae định xả cho ác ma một trận nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đó của hắn….Min jae lại không nỡ…anh mắt như muốn hứng hết nỗi đau cho côvậy.

- Đau không?

Min Jae không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn vào đôi hàng min đang khẽ rung lên vì những vết thương trên thân thể Min Jae.

- Có đứng dậy được không?

Hắn đỡ Min Jae đứng dậy nhưng có lẽ vì kệt sức nên cô không thể đứng vững được.

Và một chuyện không tưởng…Tae Sun đã bế bổng cô lên, một chàng trai caolớn đang bế trọn cô trong vòng tay, thân hình bé nhỏ của Min Jae như lọt vào giữa vòng tay ấm áp của Tae Sun vậy…

Hương thơm nhẹ tỏa ra từ người Tae Sun khiến mọi thứ mơ hồ……..

……..

…….

- ÔNG ĐÃ KIỂM TRA KĨ CHƯA? SAO GIỜ NÀY CÔ TA VẪN CHƯA TỈN

Tiếng quát mắng quá to khiến Min Jae tỉnh giấc….lê bước chân tiến vềphía cánh cửa to lộng lẫy, Min Jae đẩy cửa và ngó đầu ra ngoài. Hình ảnh đầu tiên Min Jae thấy là Tae Sun đang quát tháo vị bác sĩ…

- Han Tae Sun…-Min Jae gọi hắn bằng giọng yếu ớt.

Nghe thấy tiếng gọi của Min Jae, Tae Sun chạy ngay tới, mặc cho vị bác sĩ đứng đó chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

- Vào trong đi, cậu còn yếu lắm, tỉnh rồi sao không ngồi trên giường kêutôi, ra ngoài làm gì?-Tae Sun vừa nói vừa dìu Min Jae vào trong phòng.

- Đây là đâu?

- Nhà tôi, vì thế cậu cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi.

Đặt Min Jae ngồi xuống giường, Tae Sun ngồi xuống trước mặt Min Jae, khẽ cầm tay cô và nhìn cô vẫn bằng ánh mắt thương xót ấy…

- Còn đau ở đâu không? Đau đầu? đau tay? đau chân? hay đau cơ…có chỗ nào đau không?

Min Jae khẽ lắc đầu.

- May thật..-Tae Sun thở phào nhẹ nhõm.Rồi bống nhiên hắn lại xiết nhẹ lấy tay Min Jae.

- Cậu thật không sao chứ? Lúc đó tôi mà không đến kịp thì…-Tae Sun vừa nói vừa thoáng nhìn vào ngực áo Min Jae.

Min Jae cầm lấy cổ áo lắc đầu và khẽ cười.

- Cậu lo lắng cho tôi như vậy sao?

Đẩy nhẹ ngón tay lên trán Min Jae, Tae Sun mỉm cười, ánh mắt dịu dành như đang vuốt ve chú mèo cưng…

- Ngốc ạ, lần sau đừng hỏi tôi những câu như thế nữa, thậm trí tôi đã tính đến việc sẽ cưới cậu nếu cậu có mệnh hệ gì…

Min Jae mắt tròn mắt dẹp nhìn Tae Sun, con người đáng yêu trước mặt côbây giờ khác hẳn với Han Tae Sun cô đã gặp trước đây, không phải cáicười lạnh lùng ác ma mà là hơi ấm như ánh mặt trời vào một ngày nắng…

- Thôi, ngủ đi….

Tae Sun khẽ tiến về phía cửa sau khi đã đắp chăn cố định Min Jae trênchiếc giường sang trọng, với tay tắt công tắc đèn, Tae Sun không quên…

- Ngủ ngon…..

Hai từ thôi nhưng cũng đủ để thay đổi suy nghĩ của Min Jae….

………….

Mọi thứ chìm trong bóng tối, trả lại cho màn đêm sự yên lặng, trong cănphòng thiên thần nhỏ của cậu đang say ngủ, sau cánh cửa..khi nụ cười vụt tắt,….cũng là lúc bắt đầu của sự đau khổ.