Chương 4

“Dạ.”

Từ Xán và Lam Dương một trước một sau đến tiệm cắt tóc. Tóc của cả hai đều vừa mỏng vừa mềm, rất nhanh đã cắt đến chỉ còn cao hơn da đầu một chút, càng làm lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ.

Đi đến chỗ ngoặt, thấy có xe bán khoai lang nướng bên lề đường, Lam Dương đi chậm dần. Từ Xán quay đầu lại, “Sao thế?”

Lam Dương thò tay vào túi quần, lấy ra mấy tờ nhân dân tệ, ngước lên nhìn Từ Xán, “Anh có muốn ăn khoai lang nướng không?”

Từ Xán bỗng thấy buồn cười, “Em đang mời anh?”

Lam Dương rũ mắt, “Dạ.”

Từ Xán xoa đầu cậu, “Cất tiền đi, để anh mua cho em.”

Khoai lang mới nướng nắm trong tay vô cùng ấm áp. Từ Xán đưa củ to cho Lam Dương. Lam Dương đón lấy, ánh mắt lấp lánh nhìn Từ Xán.

Từ Xán đột nhiên nghĩ, hình như Thiên Hách cũng nhìn anh như thế.

Nhìn mái tóc vừa ngắn vừa mềm mượt của Lam Dương, anh không kìm được mà chạm vào, “Về nhà nào.”

Về đến nhà thì cha Lam đi làm tăng ca cũng đã về, Từ Xán nhìn ông, “Cha, cha đã về.”

“Cha ơi.”

Cha Lam hiền từ gật đầu rồi cười, “Hai con đều đã cắt tóc.”

Mẹ Từ trông rất vui vẻ, đưa tay xoa đầu Từ Xán và Lam Dương, “Vào trong nhà đã, nhìn tóc của hai anh em đều ngắn cũn rồi này!”

Chú thích:

(1) 天昏地暗 – Thiên hôn địa ám: Trời đất tối tăm mịt mù. Đại ý là Từ Xán ngủ say đến mức không biết trời trăng gì nữa hết.

(2) 眉清目秀 – Mi thanh mục tú: Lông mày thanh mảnh mà rõ nét, đôi mắt đẹp rất sáng.

(3) 送佛送西天 − Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên: Đã lỡ làm thì làm cho đến nơi đến chốn.

(4) 酸梅汁 – Nước ép mận.

Ngày hôm sau, mái tóc mới của Từ Xán bị bạn bè trong lớp mỗi người sờ soạng một lần. Thậm chí ngay cả giáo viên chủ nhiệm mập mạp cũng cố tình thử chạm vào đầu Từ Xán, “Haha, Từ Xán, kiểu tóc này của em gọi là gì?”

Vũ Phi rất thích thú, cứ xoa đầu Từ Xán không ngừng. Đến lúc về vẫn cố xoa đầu Từ Xán lần nữa, “Cảm giác thật tuyệt.”

Từ Xán siết tay thành nắm đấm, mặt vô cảm nhìn cậu ta, “Vũ Phi, sự nhẫn nại của tớ cũng có hạn.”

“Hehe.” Vũ Phi choàng tay qua bá cổ anh, “Thôi được rồi.”

Có người đứng ở phía trước, Từ Xán ngẩng lên, Thiên Hách đang thọc tay vào túi đứng đó, sắc mặt khó coi.

Từ Xán bỏ cánh tay đang quấn quanh cổ mình của Vũ Phi. Vũ Phi tiện tay sờ thêm một cái vào đầu anh, “Đi trước nhé!” Sau đó chạy vụt đi.

“Có chuyện gì?” Từ Xán hỏi.

“Không, không có chuyện gì. Vừa ra khỏi cổng thì vô tình gặp cậu thôi.” Sắc mặt Thiên Hách tốt hơn một chút, nhìn Từ Xán, “Cắt tóc rồi à, nhìn đẹp lắm.”

Từ Xán mỉm cười.

“Thứ Bảy tới, đội bóng trường mình thi đấu với Trường 18. Vào lúc hai giờ chiều, ở sân vận động của Trường 18. Cậu đến xem nhé?”

Từ Xán gật đầu, “Được.”

Cuối cùng, ngày thứ Bảy, Từ Xán cùng đám bạn học cùng hồi sơ trung đi chơi bi-a. Chuyện xem trận bóng cũng bị quăng lên chín tầng mây. Đến tối anh mới về, những chiếc đèn ***g trên đường đều đã sáng rực. Đi tới đầu ngõ, anh vô tình nhìn thấy Thiên Hách đang đứng đó.

“Cậu đi đâu?”

Từ Xán nhìn quần áo đá bóng Thiên Hách đang mặc, lúc này mới nhớ ra chuyện đi xem trận bóng, “Ah, xin lỗi. Tớ quên mất trận bóng.”

Thiên Hách thở dài, “Tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì. Đến nhà cậu hỏi thì mẹ cậu bảo, cậu đã ra ngoài từ sáng sớm.”

Từ Xán cảm thấy vô cùng áy náy, “Xin lỗi, lần sau nhất định…”

Lúc này đang là đầu xuân, Thiên Hách chỉ mặc quần áo đá bóng nên không tránh khỏi co người lại, hỏi Từ Xán, “Cậu có thuốc lá không?”

Từ Xán thọc tay vào túi quần, “Hút hết rồi.” Anh nhìn Thiên Hách, “Qua nhà tớ cho mượn quần áo.”

“Thôi khỏi.” Thiên Hách xoay người, vẫy vẫy tay, “Cậu không có chuyện gì thì tớ yên tâm rồi. Tớ còn có việc, đi trước nhé.”

Từ Xán nhìn bóng lưng Thiên Hách xa dần, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Tuổi thơ của anh không trọn vẹn. Bây giờ lại được một người không chút liên quan bù đắp. Tuy rằng đã muộn rồi, tuy rằng biết rõ không đáng tin cũng chẳng thể dài mãi, nhưng anh vẫn mơ hồ cảm thấy hạnh phúc.