Chỉ mới đi ra ngoài ngắn ngủi hơn nửa tháng, so sánh với lúc tân hôn, khoảng cách giữa hai người tựa hồ cũng càng thêm gần, thực sự đúng là có cảm giác cầm sắt hòa minh.
Thời gian tiêu phí trên đường về so với lúc tới, bao giờ cũng ngắn hơn một chút. Rõ ràng một đường chạy tới trấn Hoa Điện, Lâm Lam cảm thấy thời gian trên đường tựa hồ trôi rất chậm, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới phải đi về, lại luôn cảm thấy thời gian thoáng qua rồi biến mất.
Trên đường, đi ngang qua quán trà lúc gặp phải A Lương, Lâm Lam liền nhớ lại hôm đó rời khỏi tiểu viện, từ chỗ Mao gia gia (sơn thần) nhận được một chuỗi dây chuyền có xuyên một khối thạch nhỏ màu xanh. Mặc dù không biết tảng đá này có chỗ nào quý trọng, nhưng nhìn mấy người đều là một bộ dè dặt cẩn thận, cho nên Lâm Lam cũng liền đeo kỹ lưỡng, mỗi ngày mang theo người, cho dù là lúc tắm, cũng không có lấy xuống.
Tuy rằng bất quá chỉ làm phiền mấy ngày mà thôi, nhưng mà người trong tiểu viện, đối bản thân đều rất hữu hảo, nhất là, cuối cùng rời khỏi, không nhìn thấy Tiểu Hỉ cùng A Lương, tuy rằng phu quân an ủi mình nói hai bọn họ có chuyện đi ra ngoài, nhưng trong lòng mình, khó tránh khỏi vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Lần này đi trấn Hoa Điện, Lâm Lam mua không ít son môi phấn nước, trừ bản thân cùng Tiểu Nguyệt dùng, cũng mua một phần giúp Tiểu Hỉ, những người khác trong tiểu viện, nàng cũng đặc biệt riêng tốn tâm tư, chọn chút lễ vật mà mình cảm thấy bọn họ sẽ thích, mỗi một người đều kỹ lưỡng sắp xếp.
Mắt thấy, khoảng cách tiểu viện càng ngày càng gần, nghĩ đến Tiểu Hỉ cùng A Lương hai người khi đó đi ra ngoài, thời gian dài như vậy, hẳn cũng đã trở lại rồi? Còn có chuyện về thảo dược cầu tử, tuy rằng cuối cùng, trừ mình ra, Phan Đào cũng ăn, cho dù oán trách tức giận cũng không thể làm cho hắn ói ra lại, nhưng mà bản thân cũng cần phải hảo hảo lần nữa cám ơn Mao gia gia.
Nghĩ tới đây, Lâm Lam có chút mong đợi sờ sờ bụng, Mao gia gia nói mình ăn vào cũng sẽ có hiệu quả, hơn nữa phu quân cũng ăn, có đồng thời hiệu quả, vậy có phải có nghĩa là, rất nhanh, mình cũng có thể làm mẹ?
Nhưng cái này dẫu sao chỉ là ý tưởng riêng của một mình Lâm Lam, chuyện có liên quan con cái như vậy, cũng không thể tùy tiện tìm đại phu hỏi. Hôm đó bởi vì Phan Đào luôn luôn ở cạnh, bản thân cũng không tìm được cơ hội hỏi, nếu lần này thừa dịp đường về, có thể từ Mao gia gia lấy được một tin tức chính xác thì tốt rồi.
Ôm ý tưởng như vậy, thừa dịp bây giờ cùng Phan Đào ở quán trà nghỉ ngơi, Lâm Lam mặc dù có chút bất an, nhưng vẫn chủ động nhắc đến ý muốn đi viếng thăm tiểu viện một chút.
Nghe vậy, Phan Đào trong lòng không khỏi nổi lên gợn sóng, nhưng mà trên mặt, vẫn không biến sắc, buông xuống ly trà vừa rồi thiếu chút nữa thất thần rơi xuống. Nhìn Lâm Lam chống cằm, mở đôi mắt lóe sáng, mặt đầy hưng phấn cùng mình thảo luận về việc nàng đã giúp ai chọn lễ vật gì, trong lòng Phan Đào chính là một trận ngũ vị tạp trần.
Bởi vì chưa bao giờ nghĩ lúc trở về từ trấn Hoa Điện, Lâm Lam sẽ chuyên môn chọn lễ vật, muốn trở về thăm mọi người trong tiểu viện, cho nên trước đó cũng không có thông báo bọn họ, chắc hẳn, chỗ đó bây giờ, vẫn còn là một mảnh đất hoang nguyên bản đi?
Phan Đào hơi rũ mắt xuống, nhưng lại không muốn để cho Lâm Lam bên cạnh hưng phấn chú ý tới, che giấu bưng lên ly trà, giả vờ trấn định lại uống một hớp, trong lòng sầu lo ngàn vạn.
Kỳ thực bản thân cũng rất lo lắng, tuy rằng hôm đó, đều nói là không có gì đáng ngại, nhưng mà A Lương xác xác thật thật đã bị đánh trở về nguyên hình. Cũng không biết hiện tại thương tổn của hắn lành chưa, hơn nữa Tiểu Hỉ luôn luôn chiếu cố hắn, mọi người chắc hẳn cũng không có thời gian dư thừa, tới chào đón nhóm người mình.
Tưởng tượng như vậy, nhìn bên cạnh Lâm Lam đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn mình, Phan Đào cũng chỉ đành áy náy cười một tiếng, nói: "Lam Lam, nàng nghe ta nói. Tuy rằng nàng muốn trở về thăm mọi người tâm ý là tốt, nhưng mà dẫu sao bọn họ ở trong núi Bình Chướng, mỗi ngày chuyện cần làm có rất nhiều, mỗi lần chiêu đãi chúng ta đều phải tốn không ít tinh lực, hơn nữa hiện tại không sai biệt lắm đã đến lúc phải chuẩn bị qua đông, chắc hẳn chính là thời điểm bận rộn, chúng ta cũng không nên tùy tiện đến cửa quấy rầy như vậy đi?"
Nghe vậy, Lâm Lam sửng sốt một chút, tuy rằng Phan Đào nói rất có mấy phần đạo lý, nhưng mà nghĩ tới nghi vấn trong lòng mình cùng lễ vật trên xe ngựa, vẫn còn do dự không quyết nói: "Nhưng mà, khó khăn lắm mới ra được một chuyến, ta cũng giúp bọn họ chọn không ít lễ vật, hiện tại vừa vặn thuận đường, bằng không..." Lời còn chưa nói hết, Lâm Lam liền chú ý tới sắc mặt Phan Đào, tựa hồ trở nên khó coi một cách vi diệu, cuối cùng vẫn là không nói hết.
Hai người quỷ dị trầm mặc trong chớp mắt, mặc dù không rõ tại sao Phan Đào không nguyện ý đột nhiên đến cửa viếng thăm như vậy, nhưng mà Lâm Lam vẫn là không hỏi nhiều, một bên lặng lẽ quan sát Phan Đào, một bên săn sóc mở miệng nói: "Nếu phu quân chàng đã nói như vậy, vậy chúng ta vẫn là lần sau đưa bái thϊếp đến trước, rồi hẵng đến nhà viếng thăm đi. Những lễ vật này, chờ chúng ta trở về, lại nhờ người đưa qua cho bọn họ cũng được."
Nói đến mức này, chuyện đề nghị viếng thăm trước đó, tự nhiên cũng không giải quyết được gì. Lâm Lam cúi đầu, không có nói gì khác nữa, an tâm ăn cơm trưa, ngược lại Phan Đào, luôn luôn có chút để ý cẩn thận ngắm nhìn sắc mặt Lâm Lam.
Bởi vì gấp rút lên đường, tuy rằng hết sức cố gắng muốn đem lộ trình bố trí dễ chịu một chút, nhưng vẫn không tránh được bị đường đi giày vò đầy mặt mệt nhọc. Ở dưới tình huống như vậy, tự nhiên phải tận lực để có thẻ ăn uống tốt hơn một chút, đồ ăn sáng là Phan Đào cố ý để cho khách sạn trọ lại, làm dựa theo Lâm Lam sở thích, mùi vị nghiêng về thanh ngọt mềm dẻo.
Cho nên điểm tâm, Lâm Lam dùng cũng xem như nhiều, nhưng bây giờ, không biết là bởi vì chuyện ban nãy ảnh hưởng, hay là hiện tại đồ ăn quán trà này không hợp sở thích của Lâm Lam, còn chưa ăn bao nhiêu, Phan Đào đã nhìn thấy Lâm Lam thật sớm buông xuống đũa cầm trên tay.
Nhìn Lâm Lam ăn thiếu như vậy, Phan Đào cũng không khỏi có chút lo lắng, cẩn thận nhìn ngắm một chút, mới phát hiện, thức ăn trên bàn, không sai biệt lắm đều là khẩu vị mình thích. Lâm Lam khẩu vị thiên về thanh đạm, thích ăn đồ ngọt, nhưng mà Phan Đào vừa vặn ngược lại, thích đồ nặng dầu nhiều cay, thiên về mặn miệng. Hai người như vậy chụm lại, thời điểm đi ra ngoài chọn món ăn cũng phải tốn không ít tâm tư để an bài.
Mắt thấy Lâm Lam tựa hồ không định ăn nữa, nghĩ đến một hồi còn phải chạy cả đoạn dài, đi đường vất vả, Phan Đào không khỏi lo lắng thân thể Lâm Lam.
Nghĩ một chút, Phan Đào đứng dậy rời đi chỗ ngồi, chạy ra xe ngựa đỗ bên ngoài quán trà.
Trước đó lúc lên đường, còn không biết phải chú ý những chuyện này, kết quả để cho Lâm Lam vô duyên vô cớ gặp rất nhiều tội, cho nên lần này lúc trở về, liền cố ý chuẩn bị. Bánh hoa quế đường chưng hạt dẻ, bánh đậu xanh, bánh gạo nếp, bánh củ sen hoa quế đường vân vân, bánh vị thanh ngọt giống như vậy chuẩn bị không ít, từng bọc từng bọc đều cẩn thận dùng bao bì chất lượng tốt gói kỹ đặt trong hộp.
Phan Đào từ bên trong, mỗi loại đều lấy xuống một bọc, mở đặt ở trên bàn, bày cùng nhau, nhìn liền để cho người thích, nhất là, Lâm Lam vốn đã để đũa xuống, thấy được những thứ này, tròng mắt bình thản không sóng, tức thì sáng lên một cái, tay vốn đã hạ xuống, lại lần nữa nhấc lên, cùng với dã trà bên trong quán trà, nồng nhiệt ăn.
Lâm Lam ăn cao hứng, Phan Đào vốn luôn luôn hơi khẩn trương, cũng liền dần dần an tâm, nhìn nàng, khóe mắt chân mày đều mang theo ý cười.
Vì vậy Lâm Lam ngẩng đầu một cái, nhìn thấy, chính là Phan Đào 'hết sức nhìn chằm chằm bánh ngọt trên tay nàng '?
Tuy rằng trong lòng có chút ngoài ý muốn, nhưng mà động tác lại không chút chậm chạp, đem bánh ngọt cầm trên tay nhét vào trong miệng Phan Đào, nuốt xuống toàn bộ bánh đang nhai trong miệng, lúc này mới lên tiếng nói: "Phu quân cũng muốn ăn? Ta chỗ này còn có rất nhiều, không cần nhìn như vậy, muốn ăn thì cứ nói với ta."
Nghe vậy, Phan Đào không kềm được, thất thanh cười lên, kết quả, thiếu chút nữa bị bánh ngọt trong miệng sặc, chỉ đành liên tục nhỏ giọng ho khan, mặc dù có chút khó chịu, nhưng thấy Lâm Lam nhìn mình tựa hồ không hiểu, nụ cười trên mặt Phan Đào, vẫn là dần dần phóng lớn lên, muốn ngừng đều ngừng không được.
Chỉ là bánh ngọt này chung quy hơi khô khốc, mặc dù có dã trà uống kèm, nhưng mà cuối cùng chỉ ăn mấy khối, đã cảm thấy ngấy, Phan Đào được Lâm Lam đút ăn mấy khối, cũng đã mơ hồ cảm thấy có chút ngọt ngấy răng. Nhưng nhìn Lâm Lam đang ăn vui vẻ, vẫn là cái gì cũng không nói, chỉ cần nàng đưa tới một khối, hắn liền ăn hết một khối.
Bầu không khí thân mật ái muội ngấy chết người này, lan tràn bên trong gian trà nho nhỏ, một ăn hài lòng, một bị đút ăn ý cười không giảm, người chung quanh nhìn, cũng biết là một đôi tiểu phu thê vừa mới cưới. Vì vậy mọi người bên trong gian trà, thấy một màn này, từng người cũng hiện lên ý cười lòng hiểu không cần tuyên cáo, âm thầm cúi đầu uống trà không đề cập tới.
Trên bàn dã trà liên tiếp ba bình, có lẽ là Lâm Lam nhìn Phan Đào ăn cao hứng, mười mấy khối bánh ngọt còn lại, nàng cũng không ăn, mà toàn bộ đều nhét vào trong miệng Phan Đào. Tuy rằng Phan Đào vẫn bộ dáng cười vân đạm phong khinh, sắc mặt bình tĩnh đem bánh ngọt toàn bộ nuốt xuống, nhưng mà tốc độ uống trà cùng số ly trên tay, lại là càng lúc càng nhiều.
Vừa uống dã trà, nêm nếm cảm giác ngọt ớn trong miệng, vừa ở trong lòng âm thầm kêu khổ không ngừng, trời ạ, mình vừa rồi, tại sao, lại một mạch cầm nhiều đồ vật như vậy tới.
Thẳng đến cuối cùng, rốt cuộc ăn hết tất cả, Phan Đào cũng hoàn toàn không cười được nữa. Gọi tiểu nhị thanh toán, lúc này mới có chút chậm chạp đứng lên.
Vừa cảm thụ tiếng vang ục ục của bụng đầy nước trà, vừa có chút đau lòng sờ sờ hàm răng bị bắt ăn quá nhiều đồ ngọt, ngọt đến có chút mơ hồ đau, tuy rằng trong lòng tràn đầy dở khóc dở cười, nhưng vẫn mỉm cười một cái với Lâm Lam không rõ sự tình.
Rời khỏi gian trà, hai người lên xe ngựa, liền chuẩn bị tiếp tục lên đường.