Chương 7

16

Bãi cỏ ở ngoại ô phía Tây rất rộng, không gian dành cho quý tộc dựng lều còn rộng hơn tất cả những cánh đồng lúa trong làng chúng ta cộng lại, vừa đến nơi, ta liền gấp không chờ nổi mà nhảy xuống xe ngựa.

Vô cùng náo nhiệt, tiếng người ồn ào.

Đám công tử nhìn còn được, nhưng những tiểu thư đó ăn mặc như hoa hồ điệp, xác định là tới để đi săn sao?

Với tư thế này, bất kỳ con mồi nào cũng có thể bị hù dọa bỏ chạy.

Ta nhìn quanh một vòng, liền thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn, khỏe mạnh, nước da lúa mì và nét mặt góc cạnh, hai tay cầm một khúc gỗ hạt dẻ lớn, ngữ khí nhẹ nhàng: “Các ngươi - hai đại nam nhân, đến một lá cờ cũng không nâng nổi, mất mặt không."

Vừa nói, hắn vừa cố nhấc khúc gỗ hạt dẻ lên và nhét nó vào cái hố vừa đào.

Kết quả là chân này nối tiếp chân kia.

Sau khi cố gắng nhiều lần, cả người thiếu chút nữa bị nằm sấp xuống.

Một đám tùy tùng phía sau muốn cười nhưng không dám, mỗi người nghẹn đến mức mặt đều đỏ bừng, cũng không có ai tiến tới giúp đỡ.

Nhiệt tình là đức tính tốt đẹp của ta.

Ta bước tới giật lấy khúc gỗ hạt dẻ, “xoạch” một tiếng nhét vào lỗ, rồi nói với người đàn ông đang trợn mắt há hốc mồm: “Thất thần làm gì, lấp đất vào đi.”

Đôi mắt của người đàn ông sáng lên, giống như một chú chó nhìn thấy xương thịt.

Sau khi bận bịu một lúc, lều bạt của Hầu phủ đã được dựng lên.

Ta vén rèm đi vào, Đơn Đại nói với âm dương quái khí: “Nha, đã trở lại rồi à. Ta còn tưởng rằng ngươi muốn ở lại chỗ Tống tiểu tướng quân."

Đơn Cẩn đang sưởi ấm bên đống lửa trong bộ đồ lông cáo.

Hắn thậm chí còn không nhìn ta, chỉ nói nhỏ: “Tống Tranh là một tiếng hoa hoa công tử nổi tiếng, ngươi tiếp xúc với hắn ít thôi."

Hoa hoa công tử à...

Vậy thì có vấn đề gì đây. Những gì ta muốn chỉ là thân thể của hắn.

Nhưng hắn ta thậm chí còn không thể nhấc nổi một cây gỗ hạt dẻ, có phải là có hơi yếu không?

Đơn Cẩn sức yếu, ngoài trời gió lạnh thổi, hắn trốn trong lều sưởi ấm bên đống lửa, nhưng ta thật vất vả mới tới một chuyến, tự nhiên là muốn ra ngoài chơi.

Kết quả là vừa mới đi được một đoạn ngắn, Tống Tranh đã đuổi theo.

Gió lạnh thổi từng trận, trong mắt đều là tuyết, hắn mặc một chiếc áo choàng màu đỏ rực, làm người nhìn liếc mắt một cái liền cảm thấy tâm trạng tốt đẹp.

Hắn đưa cho ta một bó hoa màu vàng nhạt và mỉm cười như ánh mặt trời: “Hoá ra nàng là Quận chúa Minh Nguyệt mới được phong. Vừa rồi đa tạ nàng, với thân thể này của ta, làm tạ lễ như thế nào?”

17

Vừa nói, hắn còn dương dương tự đắc mà vuốt tóc.

Huh!

Ta nhận lấy bông hoa, khẽ cười một tiếng: “Cỏ này tốt lắm, ở quê ta thường dùng để nuôi lợn, nhưng mà số lượng có hơi ít.”

Vẻ mặt của Tống Tranh sắp sụp đổ, đám tùy tùng không nhịn được cười thành tiếng.

Tống Tranh tức giận: “Cười cười cái gì? Không nghe quận chúa nói quá ít sao, các ngươi còn không tiếp tục hái nhanh đi? Nhất định phải cho heo của quận chúa ăn no."

Hắn ta dường như cũng đang lén mắng ta, nhưng ta không thèm quan tâm đến điều đó và tiếp tục đi vào rừng.

Tống Tranh tung tăng mà đi theo ta.

Sau khi đi được một đoạn, chúng ta phát hiện một tổ thỏ.

Lần này hắn xem như tóm được cơ hội, sau bao nỗ lực của chúng ta, hắn đã thể hiện rất xuất sắc và bắt được năm con thỏ trắng như nhung trong tổ ra ngoài.

Hắn buộc chân con thỏ bằng dây cỏ, nối thành chuỗi rồi đung đưa trước mặt ta, đưa mặt lại gần ta, dùng đôi mắt hoa đào nhìn ta chằm chằm: “Có phải là rất dễ thương không? Nàng có thể mang nó nuôi, giữ nó như tín vật đính ước của chúng ta có được không?”

"Có phải là đặc biệt mới mẻ, tinh tế và có sáng tạo không?”

Ta đưa tay bóp bụng con thỏ, hài lòng gật đầu: “Đúng là không tồi. Mỗi con đều khá béo. Chúng ta mang về nướng ăn đi."

Tống Tranh hoàn toàn bối rối, hắn vung mấy con thỏ trong tay nói: "Quận chúa, ngươi thật thú vị, hành động không theo kịch bản nha!”

Nhưng hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của bàn tay mình, với cú vung này, sợi dây cỏ bị đứt và mấy con thỏ bay đi, chạy loạn khắp nơi.

Ta sợ hãi kêu một tiếng: “Này, con thỏ của ta...”

Ta nhìn chằm chằm vào con béo nhất, nhưng ta không thể chạy nhanh bằng nó, cảm thấy ta sắp mất dấu nó thì lúc này, phía sau ta vang lên tiếng vó ngựa.

Ta chưa kịp phản ứng thì ta đã bị kéo lên lưng ngựa và áp chặt vào ngực Đơn Cẩn.

Ngựa chạy rất nhanh, tiếng gió thổi dữ dội bên tai, kèm theo tiếng gầm tức đến hộc máu của Tống Tranh.

Ta còn đang định nghe xem hắn đang nói gì, thì Đơn Cẩn đã nhét thứ gì đó vào tay ta: “Con thỏ ở ngay phía trước, ngươi tự dùng dùng nỏ này để bắn nó.”

"Nhưng ta không biết cách dùng."

Hắn ghìm ngựa, duỗi tay vòng lấy ta, giơ cao cánh tay phải của ta, áp sát vào tai ta, ngữ khí kiên định: “Rất đơn giản, nhắm chuẩn trước, rồi lại thả tay.”

Chúng ta cách nhau thật sự gần, gần đến nỗi ta cảm nhận được nhịp tim hắn rung lên, ta ngửi thấy mùi thuốc trên cơ thể hắn, ta cũng nghe thấy âm thanh hầu kết của hắn lăn lên lăn xuống.

Đầu ta có chút choáng váng, nhìn thấy nửa thân con thỏ đã chui vào trong hang, ta không dám phân tâm nữa, mũi tên ngắn bắn ra một tiếng "vụt" và trúng vào mông con thỏ.

Thực sự trúng!

Ta vừa lăn vừa bò xuống ngựa, xách con thỏ đẫm máu lên và hét với Đơn Cẩn đang cưỡi ngựa: “Ta bắn trúng, lần đầu tiên liền bắn trúng rồi."

Đơn Cẩn nắm dây cương ho khan hai tiếng, trong đôi mắt đen láy như có những ngôi sao tụ tập: “Đúng rồi, ngươi giỏi quá!”

Tống Tranh tóm lấy hai con thỏ đuổi theo đến đây, nói: “Hai con này ta cũng cho nàng! Ta thấy phía trước còn có một cái hang thỏ, chúng ta tiếp tục đi...”

Ta đang hưng phấn: “Được nha, ngươi phụ trách đào tổ, ta phụ trách bắn …”

Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua, Đơn Cẩn ho khan kịch liệt.

18

Khuôn mặt tái nhợt của hắn đỏ bừng, những đường gân xanh trên cổ rõ ràng có thể thấy được, cột sống vốn thẳng tắp cũng cong xuống như một con tôm gầy yếu.

Ta vội bước tới phàn nàn: “Biết chính mình là ma ốm, nhưng trời lạnh thế này mà vẫn chạy ra ngoài …”

Ta đưa tay nắm dây cương: “Đi thôi, về trước đi.”

Tống Tranh tiến lên nắm lấy cổ tay ta: “Nàng không muốn chơi nữa? Ngoài thỏ ra, trong núi còn có gà rừng. Chúng ta có thể bắt vài con làm lông vũ cho nàng."

"Ta đói đói bụng, trở về ăn cơm trước rồi lại nói."

Tống Tranh nhướng mày: “Được rồi, vậy ta cùng nàng trở về, nàng có thể kể cho ta nghe trước đây nàng đã làm những chuyện thú vị ở nông thôn."

Hiếm có công tử lại có hứng thú với những chuyện này, ta đang định nói chuyện vui vẻ thì Đơn Cẩn cúi xuống đưa tay ra vớt ta lên ngựa rồi lập tức: ”Khụ khụ khụ...”

Hắn thật vất vả mới dừng ho khan lại được, thở hổn hển mở miệng: “Ngồi phía trước giúp ta chặn gió!”

Đây là việc mà con người có thể làm ra sao?

Mặc dù ta có sức mạnh nhưng ta vẫn là một cô gái.

Nhưng Đơn Cẩn không cho phép ta phản bác, đã cho ngựa phi nước đại.

Vào thời khắc mấu chốt, ta nhanh chóng đưa tay ra kéo hai con thỏ trong lòng Tống Tranh vào lòng mình.

Bùn đất do vó ngựa hất tung bắn lên mặt Tống Tranh, hắn có vẻ tức muốn hộc máu, muốn mắng chửi người, đáng tiếc gió quá lớn, ta nghe không rõ hắn mắng gì.

Đơn Cẩn mở áo choàng của mình ra rồi quấn ta vào, còn đội mũ của hắn lên đầu ta nên ta cũng không thấy lạnh, chỉ là khi đến trại thì cơn ho của hắn trở nên nặng hơn.

Đơn Đại hầu hạ hắn uống thuốc rồi nằm xuống nghỉ ngơi, ta cũng không có ý định tiếp tục đào tổ thỏ, ra khỏi lều tìm người xử lý con thỏ, ướp gia vị rồi đặt đem nướng trên lửa.

Sau khi nướng được hơn nửa giờ, mùi thơm đã lan tỏa khắp nơi, ta hung hăng mà nuốt nước bọt.

Lúc này Đan Cẩn đi ra, sắc mặt vẫn không tốt lắm như trước.

Ta chỉ vào con thỏ đang được nướng nổ lách tách và nói: “Ngươi có đói bụng không? Thịt thỏ chín ngay bây giờ đây! Ta vẫn luôn lật chúng, nhất định sẽ rất ngon."

Hắn nhạt giọng trả lời: “Thái tử điện hạ triệu ta dùng bữa tối, tự ngươi ăn nhiều một chút."

"Ồ!”

Ta đáp lại với vẻ thất vọng.

Hắn đi theo tiểu thái giám tiến về phía trước, để lại một chuỗi dấu chân lẻ loi trên tuyết.

Đi được khoảng hai thước, hắn chợt dừng lại, quay lại nhìn ta, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nếu ngươi ăn không hết, có thể để lại cho ta một ít.”