Chương 2: Tôi là Bùi Cẩm Tịch

"Cô gái, dì không có ý gì khác, con lấy hai quả trứng luộc này ăn đi. Aiyo, mau lấy đi, đây đều là trứng bản địa, gà dì nuôi ở nhà chỉ cho ăn ngô, trứng ăn rất ngon. Lấy đi!"Vạn Sĩ Nhã, người đến phòng bệnh từ sáng sớm, đã được người dì nhiệt tình nhét hai quả trứng, vì cô ấy rất có tướng sinh đẻ.

Bộ ngực đó, chắc chắn sẽ không lo lắng về việc cho con bú khi có con-thẩm mỹ của thế hệ cũ rất đơn giản và dễ hiểu.

Vạn Sĩ Nhã chỉ có thể cố gắng hết sức để chơi Thái cực quyền (lãng tránh, nói vòng vo) với dì ấy, nhưng hôm nay hai quả trứng này không thể không nhận rồi.

Sau khi kiểm tra khu bệnh xong, Vạn Sĩ Nhã từ khu bệnh đi ra với hai quả trứng còn ấm trên tay, nhìn thời gian, cô dự định xuống căng tin ăn chút gì đó.

Y tá tiểu Châu đuổi theo đi ra, Vạn Sĩ Nhã nhét hai quả trứng vào trong túi cô ấy"Cô đã vất vả rồi, lót dạ đi."

"Bác sĩ Vạn, cái này không thích hợp."

Cô bé xấu hổ, mặt đỏ như trứng gà.

"Có gì không thích hợp chứ."

Tầng của khoa điều trị nội trú hình chữ L, góc có bàn y tá, thang máy và thang bộ chính, hai bên có lối thoát hiểm an toàn.

Vạn Sĩ Nhã đi bộ từ bắc tới nam, khi cô đang đứng ở một góc và bấm thang máy, đột nhiên nhìn thấy ba hoặc bốn người đang đứng ở hành lang đằng kia.

Khoa điều trị nội trú có người ra vào cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chủ yếu là vì mấy người đó nhìn rất cao và mặc vest.

Cô không biết họ là ai, nhưng Vạn Sĩ Nhã biết rằng khu vực bên kia có một bệnh nhân nặng được đưa đến để phẫu thuật do tai nạn xây dựng ngày hôm qua.

Có liên quan đến họ không?

Khoảng cách không xa lắm, khi cô đang định đi tới trước cửa phòng bệnh, một người đàn ông mặc âu phục tiến lên, lễ phép ngăn cô lại.

"Xin hỏi cô là bác sĩ kiểm tra sao? Vui lòng đợi một chút."

Anh ta vừa dứt lời, một người đàn ông khác ở sau lưng hiểu ý thầm thông báo cho “Bùi tổng”.

Cô không biết bên trong đã nói những gì, những người đàn ông nhanh chóng bước sang một bên và lịch sự mời Vạn Sĩ Nhã vào.

"..."

Vạn Sĩ Nhã xấu hổ không dám đi vào, cô cũng không mang theo dụng cụ gì, may mà nhìn thấy y tá phía sau đang đẩy xe dụng cụ y tế nên bước vào phòng bệnh trước.

Thật bất ngờ, cô lại gặp người phụ nữ hôm qua.

Vẫn trong bộ vest nữ được cắt may cẩn thận, cô ấy đứng quay lưng ngược hướng ánh sáng, người cao mảnh khảnh, toàn thân như đang tỏa sáng.

Vạn Sĩ Nhã sửng sốt trong chốc lát, đồng tử hơi giãn ra.

Hóa ra là cô ấy, người phụ nữ xinh đẹp đó.

Bùi Cẩm Tịch đang nói chuyện với người nhà của những công nhân bị thương ngày hôm qua, khi nghe thấy động tĩnh phía sau, cô ấy quay đầu lại và nhìn thấy Vạn Sĩ Nhã nhìn mình với ánh mắt không kiêng kị.

"Xin chào."

Khóe môi cô ấy nhếchnhẹ, để lộ một nụ cười rất lịch sự và thân thiện.

Trái tim Vạn Sĩ Nhã hơi ngứa.

Có vẻ giống như bị điện giật.

"Tôi là Bùi Cẩm Tịch" người phụ nữ tiến lên và đưa tay ra "Xin lỗi đã làm gián đoạn việc kiểm tra của cô."

Tay cô trắng như ngọc, Vạn Sĩ Nhã sững sờ nắm lấy chúng, tim cô đã vô thức đập lỡ vài nhịp.

Cô ấy hình như họ Bùi?

"Cả đời tiểu Nhã có một sợi tơ hồng được buộc sẵn, cắt đứt không được, cả đời này đều sẽ tay trong tay người họ Bùi..."

Những lời của ông nội mà cô tình cờ nghe được khi còn nhỏ cứ lãng vãn bên tai, Vạn Sĩ Nhã không khỏi nghĩ đến người phụ nữ này.

Bùi Cẩm Tịch.

Ngón áp út có cảm giác hơi căng, giống như thật sự bị một sợi chỉ đỏ vô hình kéo lấy.

"Bác sĩ Vạn?"

Giọng của y tá tiểu Châu đột nhiên vang lên, Vạn Sĩ Nhã hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện Bùi Cẩm Tịch đã dẫn người nhà bệnh nhân đến ban công nhường chỗ cho họ kiểm tra.

"Ừm" Vạn Sĩ Nhã có chút ngượng ngùng, vội vàng quay đi "Tiểu Châu cô xem đi, có gì bất thường thì gọi cho tôi."

"Được."

Tiểu Châu và một y tá khác bước tới, khéo léo thay và rửa vết thương cho bệnh nhân, đồng thời đo nhiệt độ cơ thể và huyết áp.

Vạn Sĩ Nhã đứng bên cạnh cô ấy, nhưng khóe mắt lại vô tình liếc về phía ban công.

Cửa kính ban công đóng không chặt nên tiếng nói chuyện lọt vào.

Người nhà bệnh nhân nức nở, xen lẫn vài tiếng địa phương nặng nề, mơ hồ, thỉnh thoảng không rõ ràng.

Nhưng Bùi Cẩm Tịch vẫn luôn rất kiên nhẫn, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, chậm rãi an ủi người trong nhà.

"Mọi người không cần lo lắng chi phí, công ty chúng tôi có hợp đồng lao động chính thức, viện phí chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm."

"Bác đã lớn tuổi, hiện tại phải giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì không giải quyết được có thể nói với tôi."

Từ đầu đến cuối không có một tia sốt ruột, Vạn Sĩ Nhã len lén liếc nhìn, thấy Bùi Cẩm Tịch hơi cúi người nói chuyện với lão nhân, từ trong túi trước lấy ra một chiếc khăn tay được gấp gọn gàng đưa cho bà ấy.

Từng cử chỉ đều ôn nhuận như ngọc.

"Reng reng..."

Điện thoại đột nhiên rung lên, Vạn Sĩ Nhã lấy ra thì thấy đó là điện thoại của bộ phận.

Đoán chừng đã xảy ra chuyện, cô miễn cưỡng nhìn Bùi Cẩm Tịch trên ban công lần cuối, rồi ra ngoài nghe điện thoại trước.

Bùi Cẩm Tịch không biết rằng vừa rồi có người đang nhìn cô.

Sau khi xoa dịu gia đình nạn nhân, cô cùng các vệ sĩ xuống lầu, sau đó phóng xe đến sân bay.

Thư ký đang đợi cô ở trong xe, đưa một văn bản đến "Bùi tổng, đây là hợp đồng bồi thường bên pháp luật soạn thảo."

"Ừm" Bùi Cẩm Tịch hỏi thư ký trong khi nhanh chóng đọc thông tin quan trọng: "Cô có xóa hotserch hôm qua không? Có tìm ra ai tung lên chưa?"

"Tìm được rồi, là một tờ báo không mấy nổi tiếng."

"Báo lá cải cũng lợi hại như vậy?"

Cô mỉm cười lạnh lùng: "E rằng có nội gián, để Jim đi kiểm tra người phụ trách hạng mục này, nhà thầu, xem ai là người tiết lộ tin tức."

“Liên hệ với tờ báo lá cải này, chúng ta có thể để họ độc quyền đưa tin về quá trình, nhưng họ phải viết rõ ràng vấn đề này.”

Dừng một chút, cô lại liếc nhìn thư ký: "Bên quan hệ công chúng giải quyết thế nào?"

Thư ký gật đầu "Hotserch đã bị xóa ngay lập tức, bộ phận quan hệ công chúng cũng đã trả lời một số phóng viên đã gọi điện, đưa ra lời giải thích và thông tin về việc bồi thường, chi phí y tế sẽ được công khai ... Ngoài ra, cái kia không bị rò rỉ.”

Bùi Cẩm Tịch hiểu ra, cầm bút để ký vào hợp đồng bồi thường "Tôi sẽ gọi cho Tịnh Dao, cùng cô ấy hợp tác khi đến lúc."

Đơn vị thi công dùng vật liệu kém chất lượng làm sập công trường,

Hai giờ sau, phòng chờ VIP ở sân bay.

"Bố" Bùi Cẩm Tịch bước vào "Bố đã ở đây bao lâu rồi?"

Bùi Minh đặt cuốn sách trong tay xuống, ngẩng đầu vẫy tay với con gái, bảo cô đến đây ngồi.

“Vất vả rồi.” Ông bóc một quả cam đưa tới: “Nghe nói con đi bệnh viện, tình hình thế nào rồi?”

"Phẫu thuật rất thành công, đều cứu được tính mạng, di chứng hẳn là không nghiêm trọng."

“Trong cái rủi có cái may”, Bùi Minh gật đầu “Những công nhân đó nếu thấy hợp lý thì đền bù một chút, như vậy báo chí sẽ dễ viết hơn, dư luận cũng sẽ có lý hơn.”

"Được ạ."

Sau khi bẻ một miếng cam cho vào miệng, Bùi Cẩm Tịch lại nghe bố cô nói: "Bố đã gọi điện cho lão Nghiêm, ông ấy nói rằng số tiền này có thể khiến dư luận kinh động."

Thở dài một hơi, Bùi Minh có chút xúc động: “Bố chưa từng nghĩ tới, lão Trần cùng chúng ta là bạn tốt nhiều năm như vậy, vậy mà trong nháy mắt liền đâm sau lưng lão Nghiêm như vậy...Không ngờ tới a..."

Bùi Cẩm Tịch không có bao nhiêu dao động, đôi mắt đen và sắc bén.

“Thiếu quyết đoán dẫn đến thảm họa” cô ấy nói, “Sau khi đến Nhật Bản con sẽ gọi chào hỏi Nhâm Tiểu Tứ.”

Bùi Minh tán thành gật đầu: "Đúng vậy, cần hợp tác thì hợp tác, cần chào hỏi thì chào hỏi, Bùi gia chúng ta từ trước đến nay công tư phân minh, lần này có thể nhân cơ hội này đi kiểm tra, chỉ là. . . "

"Bố yên tâm." Bùi Cẩm Tịch liếc nhìn đồng hồ, cười nói: "Bên phía Nhật Bản sẽ không bị ảnh hưởng, lần này nhất định sẽ thuận lợi."

Con gái tự tin như vậy, Bùi Minh rất tự hào, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Con ngồi xuống đi, bố đi sang bên kia một chút."

Bùi Minh đứng dậy đi vào toilet, vẫn còn một chút thời gian trước chuyến bay, Bùi Cẩm Tịch gác chân, cầm lấy cuốn album du lịch trên bàn tùy tiện lật xem.

"Tiểu Bùi tổng."

Người thư ký già ở cùng Bùi Minh đã lâu đột nhiên đi vào, trong tay bưng một hộp thạch cao màu đỏ "Ngài xem cái này..."

Bùi Cẩm Tịch đứng dậy, liếc nhìn hộp thạch cao, cau mày dữ dội.

"Chú Tề, cháu không cần!"

Chắc chắn là do người phụ nữ tên Âu Dương Mẫn đó gửi lại, Bùi Cẩm Tịch mím môi với vẻ mặt chán ghét.

Mặc dù thắt lưng của cô ấy bắt đầu hơi đau, nhưng cô ấy không muốn thứ đó.

"Trả lại thứ này và đừng để bố tôi biết."