“Ôi, nhị vị cô nương này, vì sao các ngươi lại có thể dùng đá ném lung tung như thế?!” Thị Thư đứng dậy cả giận nói.
“Hừ, chúng ta ném chính là mấy tên đạo tặc hái hoa các ngươi!” Nữ tử mặc áo choàng dài màu vàng đứng ở gần đó cười lạnh một tiếng.
… Thực ra thì Tô Mộc cũng hết sức buồn bực.
Nàng vốn hộ tống linh cữu của mẫu thân về cố hương Giang Nam, cũng túc trực bên linh cữu chùa này suốt ba năm, nàng đối với mỗi một cành cây, ngọn cỏ, bông hoa, ở vùng sông nước Giang Nam này, đã sinh ra cảm tình sâu sắc.
... đặc biệt là...
Sau khi tẫn hiếu, mọi việc hậu sự cũng được thu xếp xong, thì nàng sẽ phải từ giả Giang Nam quay trở lại kinh thành, tiếp tục bị những quy củ của tiểu thư khuê các khống chế!
Cuộc sống như thế có gì mà thú vị!
…… Bão Cầm bất đắc dĩ: Tiểu thư, người chỉ nhớ mỗi việc chơi thôi sao?
Tô Mộc nắm tay: “Hừ, lại nói, Giang Nam non xanh nước biếc, hoa hảo nguyệt viên, làm sao loại không khí nghiêm trang của kinh thành có thể so sánh được? Giống như hoa đào ở trong chùa này, nở rộ rực rỡ, nơi nơi đều có hoa bay, thật là đẹp … Ơ?”
Vừa liếc mắt nhìn lại, liền phát hiện có người ý đồ bất hảo với cành hoa!
Hừ, dám hái hoa bừa bãi ở chỗ này, để xem bổn tiểu thư có dùng đá ném ngươi hay không!
Tô Mộc cong lưng, thuận tay nhặt một hòn đá lên, một, chuẩn bị; hai, chọn mục tiêu; ba, nhắm chuẩn; bốn... ném ra!
…… Kết quả là, trán của Thái tử điện hạ xui xẻo trúng đạn đá xoay người xuống ngựa……
“Hái, hái hoa tặc?!” Ân Hòa nhìn vẻ mặt đúng lý hợp tình của nàng kia, một hơi nghẹn ở trong l*иg ngực nửa ngày cũng không thể nuốt xuống.
Thật là to gan! Nghĩ tới việc hắn đường đường là Thái Tử gia, tốt xấu gì cũng sống mười tám năm rồi, rõ ràng chính là một thanh niên có chí tiến thủ, tích cực nhìn về phía trước, từ trước đến nay đều là tấm gương tốt cho các hoàng đệ noi theo! Nhưng nữ nhân này chẳng những vô cớ gây rối đả thương hắn, còn dám nói hắn là hái hoa tặc?
Các ngươi có tin ta chỉ cần nói một câu, là có thể lấy đầu của các ngươi không…!!! Ân Hòa điện hạ tức tối đến mức sùi bọt mép … nhưng hắn ngoài mạnh trong yếu, khí thế không đủ.
Thị Thư bên cạnh khuôn mặt cũng đỏ lên: “Ôi, không phải chỉ là hái một cành hoa thôi à? Chỉ cho phép nhìn không được phép hái, hoa này là nhà các ngươi trồng hay không?”
Nữ tử mặc áo màu hồng phấn có vẻ là nha hoàn của vị cô nương còn lại- Bão Cầm, tiến lên một bước, hừ lạnh một tiếng: “Làm sao ngươi biết không phải là nhà chúng ta trồng? Mẫu tộc của tiểu thư nhà ta chính là thế gia nổi tiếng trong vùng này, cả mấy thế hệ đều góp tiền của xây dựng tòa Vân Gian tự này, người trong nhà mỗi năm đều phải tới đây trồng một gốc cây đào hoa, nếu không làm gì có rừng đào sum suê hôm nay? Tiểu thư chúng ta chính là vì làm tròn đạo hiếu mới đến chùa này túc trực bên linh cữu phu nhân, bây giờ đã bị các ngươi quấy nhiễu sự thanh tịnh rồi đấy!”
Tô Mộc nghe nói mà há hốc mồm... Bão Cầm! Từ trước đến nay thật không ngờ ngươi lại biết ăn nói như vậy…
Thị Thư cứng họng mặt đỏ tai hồng, bị khí thế hùng hổ của nàng làm cho lúng túng: “Này, này……”
Ân Hòa thì càng không thể bùng nổ được, nhìn thấy nữ tử trước mắt, bỗng nhiên có chút cảm thông tang thương vì “cùng là kẻ lưu lạc thiên nhai”: “Khụ khụ, Thị Thư, cũng không phải là chuyện lớn gì, quả thật là lần này chúng ta không biết nội tình, vô ý mạo phạm vị tiểu thư đây.”
Nhưng Bão Cầm lại hất cằm lên, nhất mực không buông tha cho bọn họ: “Hừ, một câu mạo phạm thì xong việc sao?”
……Ánh mắt Tô Mộc như muốn nói: Bão Cầm, có thể đã đến lúc chúng ta nên ta cho bọn họ không…?
Lần này Thị Thư không thể nhịn được nữa: “Như vậy vẫn còn chưa đủ hay sao? Chúng ta cũng chưa thực sự hái được hoa! Đó là còn chưa nói, đầu của công tử nhà ta đã bị các ngươi ném đá gây thương tích. Còn nữa, nếu không phải công tử của chúng ta nhìn thấy cành hoa kia rất giống với bức tranh thêu, mà phu nhân đã qua đời của chúng ta để lại, thì sao có thể vô duyên vô cớ mà muốn hái nó được!”
Tô Mộc nhất thời ngây ngẩn cả người. Thì ra là còn có chuyện như vậy, lần này là bản thân mình quá lỗ mãng, trách oan vị công tử này…
“Nhưng mà, nếu như công tử đã thích cành hoa đào này, thì vẽ nó ra không phải đã tốt rồi hay sao? Bẻ hoa không đầy mấy ngày sẽ khô héo tàn lụi, mất đi vẻ đẹp, chẳng phải là mất hứng thú à?”
Ân Hòa ngẩn ra.
… Tuy rằng cô nương này có chút xảo quyệt đanh đá một chút, nhưng... những gì nàng nói rất có đạo lý.
“Lần này đúng là Ân mỗ suy nghĩ không chu toàn, đa tạ tiểu thư chỉ điểm.” Một câu cảm ơn này cũng thật sự xuất phát từ lòng thành, không bận tâm người khác có cảm kích hay không, “Thị Thư, chúng ta đi một chuyến đến cửa tiệm bán văn phòng tứ bảo, mua chút bút mực rồi trở lại!”
Nghe vậy, Tô Mộc liền thì thầm nói mấy câu với Bão Cầm, sau đó xoay người quay trở về phòng. Bão Cầm hừ hừ cười mấy tiếng, nói: “Không, cần, đâu! Tiểu thư nhà ta nói, chủ tớ công tử vừa mới đến đây, làm sao biết chỗ nào có cửa tiệm bán văn phòng tứ bảo? Tiểu thư nhà ta cũng có một chút dụng cụ vẽ tranh, hôm nay cho các ngươi mượn dùng cũng được!”
Thị Thư vẫn căm giận, thấp giọng nói: “Công tử, người xem bọn họ nói chuyện thật là không biết lễ nghĩa!”
“Bỏ đi, cô nương này nói chuyện cũng rất có đạo lý, chúng ta trời xa đất lạ, tìm được cửa tiệm bán văn phòng tứ bảo rồi quay lại thì trời đã tối mất rồi.” Ân Hòa cười khổ, trên đời lại có nữ tử hung bạo như thế sao?! Nếu không phải xuất thân phú quý, thì cũng không biết có ai dám cưới hay không…