“Bạch Diệc Phi! Mày dựa vào đâu mà cho rằng mày xứng với Tuyết Nhi?”, Liễu Chiêu Phong trừng mắt nhìn anh.
Sắc mặt Bạch Diệc Phi âm trầm, nện bình rượu xuống đất.
Trong chớp mắt, mảnh thủy tinh cùng rượu văng khắp nơi.
Liễu Chiêu Phong sợ hãi, cơ thể vô thức run lên. Đến khi gã hoàn hồn thì lại thấy mình quá hèn nhát, nhất thời đen cả mặt.
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm gã, lạnh lùng nói: “Liễu Chiêu Phong, mày đừng tưởng mày là người thừa kế tập đoàn Liễu Thị thì giỏi giang lắm, trong mắt tao cái tập đoàn của mày chả là cái thá gì cả!”
“Tao cảnh cáo mày lần nữa, Tuyết Nhi là vợ tao, nếu mày còn nhòm ngó cô ấy thì tao sẽ hủy hoại cả mày lẫn tập đoàn Liễu thị!”.
TruyenHDBạch Diệc Phi nói xong thì bỏ đi khỏi căn phòng.
Liễu Chiêu Phong mắng chửi: “Con mẹ nó! Bạch Diệc Phi! Tao không tin! Muốn hủy tập đoàn Liễu Thị? Mày cứ nằm đấy mà mơ đi! Tao nhất định phải có được Tuyết Nhi thì sao, mày làm gì được tao?”
…
Lý Tuyết rời khỏi quán KTV thì cứ đi lang thang không mục đích. Cô thật sự không biết mình có nên quay về cái nhà đó không nữa.
Sau khi đi ra, Bạch Diệc Phi tìm mãi mới thấy được Lý Tuyết, anh lập tức chạy về phía cô.
Lý Tuyết không chú ý đến anh, cứ thẫn thờ mà đi.
“Tuyết Nhi”.
Âm thanh vang lên phía sau lưng khiến cả cơ thể Lý Tuyết khựng lại, sau đó cô càng bước đi nhanh hơn, giơ tay ra gọi taxi.
Đúng lúc một chiếc xe thấy vậy thì từ từ tấp vào bên đường.
Lúc này, Bạch Diệc Phi kéo cô lại: “Tuyết Nhi!”
Lý Tuyết đột nhiên bị tóm lấy, cô vô thức đẩy anh ra: “Anh bỏ tay ra!”
“Tuyết Nhi, em nghe anh giải thích, vừa nãy anh…”.
“Không có gì để nói hết! Dù sao tôi cũng tận mắt nhìn thấy rồi!”, Lý Tuyết nhớ đến lời nói lúc trước của Bạch Diệc Phi, trái tim như bị dao cắt ra từng mảnh.
“Tuyết Nhi, nhìn em và Liễu Chiêu Phong cùng đi vào mới khiến anh giận quá mất khôn, hơn nữa, bình thường có ai thấy vợ mình đi riêng với một thằng đàn ông vào KTV mà không nghĩ nhiều chứ, anh nào kịp suy nghĩ kỹ càng!”
Lý Tuyết mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng lại rõ ràng, chuyện tối nay ai thấy cũng sẽ hiểu lầm. Cô nói: “Tôi và Liễu Chiêu Phong vào KTV chỉ để hát, còn anh thì sao? Anh và Chu Khúc Nhi đã làm gì? Anh còn ngủ ở nhà cô ta nữa!”
Bạch Diệc Phi biết cô còn đang hiểu lầm mình thì lập tức nói: “Tuyết Nhi, em nghe anh giải thích, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, anh và Chu Khúc Nhi không có gì cả…”.
Sau đó, Bạch Diệc Phi giải thích ngắn gọn mọi chuyện: “Là như vậy đấy”.
Lý Tuyết ngỡ ngàng, trước đây Chu Khúc Nhi đúng là có phàn nàn với cô chuyện xem mắt, cô ta còn nói muốn tìm một người giả làm bạn trai mình cho qua chuyện. Nhưng cô không thể ngờ được, người bạn trai giả ấy lại là Bạch Diệc Phi, chồng mình!
Thời gian này cô luôn quay cuồng với chuyện của Lý Thị. Tối đó, cô không suy nghĩ kỹ càng về lời nói của Chu Khúc Nhi, khiến bản thân hiểu lầm, chuyện bé xé ra to, tâm trạng cô cũng vì thế mà cứ tụt xuống không phanh.
Lại thêm chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô nhất thời không biết bản thân mình nên đi đâu về đâu, thế nên mới hồ đồ lên xe Liễu Chiêu Phong, cùng gã đến KTV.
Hiện giờ nghĩ kỹ lại, Bạch Diệc Phi từ trước đến nay chỉ đối tốt với mỗi mình cô, người khác đều nói anh là đồ bỏ đi, Chu Khúc Nhi cũng coi thường anh, sao có thể cùng anh làm gì được?
Bạch Diệc Phi thấy sắc mặt Lý Tuyết hòa hoãn lại thì mau chóng lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Khúc Nhi.
“Tuyết Nhi nghe điện thoại, cô giải thích với cô ấy đi”.
Nói xong, anh đưa điện thoại cho Lý Tuyết.
“Lý Tuyết, chúng ta làm bạn thân nhiều năm như vậy mà cậu còn không tin tưởng mình?”
Lý Tuyết nhất thời nghẹn họng, hiểu lầm bạn thân mình thành như vậy, thực sự khiến cô ngượng ngùng.
Chu Khúc Nhi tiếp tục nói: “Chỉ có cậu mới thích nổi Bạch Diệc Phi thôi!”
“Hơn nữa mình còn một lòng hướng về chủ tịch tập đoàn Hầu Tước đây này!”
Lý Tuyết nghe vậy thì trong lòng nhẹ nhõm hơn, sắc mặt cũng tốt hẳn lên: “Cậu còn chưa bỏ cuộc? Người ta đã có vợ rồi!”
“Mình không quan tâm, có vợ rồi thì không thể ảo tưởng một tý à?”, Chu Khúc Nhi lầm bầm.
Lý Tuyết mỉm cười, nói thêm với cô ta vài câu mới cúp máy.
Lúc này, tài xế taxi đợi từ nãy đến giờ đã hết kiên nhẫn: “Rốt cuộc cô có đi hay không?”
“Ây…”, Bạch Diệc Phi ngượng ngùng cười, đuổi taxi đi.
Tài xế lúc rời đi còn không nhịn được mà nói: “Không đi thì nói sớm! Cứ anh anh em em, làm như chỉ mình mình có vợ ấy!”
Hai người cứ thế đi bộ về nhà, ngầm hiểu mà không gọi taxi nữa.
“Tuyết Nhi, về sau em cách xa Liễu Chiêu Phong ra”, Bạch Diệc Phi nhắc nhở cô: “Gã có ý xấu”.
Lý Tuyết nhìn anh khó hiểu, Liễu Chiêu Phong sao lại có ý xấu?
Lúc trước, cô quá đau lòng mà uống rượu, say quắc cần câu ở bên đường. Nếu Liễu Chiêu Phong không đưa cô về, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Với lại, sau khi đưa cô về, gã cũng rất quân tử, không làm gì cô cả, còn cho cô uống canh giải rượu, sao có thể có ý đồ xấu được?
Lý Tuyết hiểu rõ, vừa rồi Bạch Diệc Phi và Liễu Chiêu Phong đối chọi gay gắt với nhau, hơn nữa bọn họ còn mới giải toả được hiểu lầm, không nên nói những chuyện này. Cô bình thản nói: “Em biết rồi”.
Tuy nhiên, cách đó không xa, Liễu Chiêu Phong đứng trong bóng tối, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết.
“Nếu đã vậy, dù anh chỉ có được cơ thể em cũng chẳng sao!”
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết cứ chậm rãi bước đi, nửa tiếng sau thì về đến gần cảng Lam Ba.
Nơi này gần đây có một công trình đang thi công, xung quanh được quây lại bởi một hàng rào, không nhìn rõ được tình hình ở bên trong.
Bạch Diệc Phi đi đến đây thì kéo Lý Tuyết sang một bên khác che chở cho cô, còn mình thì đi gần phía bên công trình.
Bởi vậy bọn họ đứng sát vào nhau, lúc đi đường, thỉnh thoảng lại vai chạm vai.
Bạch Diệc Phi cảm nhận được sự ấm áp của Lý Tuyết, tâm trạng thêm vui vẻ. Anh nhịn không được mà hỏi: “Tuyết Nhi, trước đây em từng nói em sẽ đợi anh…”.
Lý Tuyết nghe vậy thì đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn Bạch Diệc Phi.
“Gì… Gì chứ? Em không nhớ”, Lý Tuyết lầm bầm.
Bạch Diệc Phi bực mình nghiến răng nghiến lợi, cảm giác như bản thân đã thua lỗ cả tỷ.
Tối hôm đó, nếu Chu Khúc Nhi không lôi anh đến nhà cô ta, có lẽ anh và Lý Tuyết đã trở thành vợ chồng chân chính rồi! Càng sẽ không gặp phải những chuyện lằng nhằng sau đó!
Haizz!
“Ừm, hay là em thử nghĩ kỹ lại xem?”
Lý Tuyết nghe thế thì càng thêm xấu hổ, giả vở tức giận nói: “Nghĩ gì mà nghĩ, em quên rồi!”
Thôi đi, cứ từ từ vậy, không cần vội, bọn họ đã có bước tiến lớn rồi, chỉ còn thiếu một bước nhỏ nữa thôi, thật sự không cần gấp!
Lý Tuyết giả vờ ho một tiếng, rời đi sự chú ý. Cô hỏi: “Nơi này đang sửa cái gì vậy?”