Bạch Diệc Phi rất coi thường tên này.
Nhớ lại ban đầu, Mạnh Kình suýt nữa đã gϊếŧ được Bạch Diệc Phi. Nhưng hiện giờ, ngay cả một chiêu của Bạch Diệc Phi, anh ta cũng không đỡ nổi.
Bạch Diệc Phi xoay người đi về phía Lương Vĩ Siêu. Anh ngồi xổm, giơ một ngón tay ra búng lên trán cô ta.
Lương Vĩ Siêu không kìm được mà lắc đầu với vẻ không cam tâm. Cô ta phẫn nộ quát lớn: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Sao anh có thể trở nên mạnh như vậy được?”
Bạch Diệc Phi nói với vẻ mặt không biểu cảm: “Chỉ cần tôi khẽ dùng lực thì cô sẽ chết ở đây ngay”.
Lương Vĩ Siêu trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, ánh mắt khó tin, đồng thời còn chứa đầy ác ý.
Nhưng bất luận thế nào thì cô ta cũng không thể phản kháng mà để mặc Bạch Diệc Phi xử lý.
Chỉ có điều, Bạch Diệc Phi đột nhiên bật cười rồi chậm rãi thu tay lại, nói: “Ha ha! Đều là những quân cờ đáng thương mà thôi”.
Nói xong câu này, anh đứng lên rồi xoay người định rời đi.
Đúng lúc này, trong mắt Lương Vĩ Siêu toát lên sự thù hận. Một giây sau, cô ta vung ra con dao đâm trực tiếp về phía lưng Bạch Diệc Phi.
Nhưng cũng chính lúc này, thân người Bạch Diệc Phi đột nhiên biến mất trong tầm mắt của cô ta.
Đợi lúc Bạch Diệc Phi xuất hiện thì anh đã đi đến trước mặt Lương Vĩ Siêu, một tay đâm vào tim cô ta.
“Hự!”, Lương Vĩ Siêu trợn trừng mắt, toàn thân cứng đờ, không kịp nói câu cuối cùng thì đã ngã sấp xuống đất.
Chết rồi!
Con dao ban nãy, vì không đâm trúng mục tiêu nên sau khi bay lên không trung thì trực tiếp rơi xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, Đạo Trưởng và Mạnh Kình đều không kìm nổi mà run lẩy bẩy. Họ lết thân hình đang bị thương rồi lùi về sau. Sau khi lùi đến vị trí nhất định thì vội bò dậy, xoay người bỏ chạy.
Bạch Diệc Phi không thèm để ý, anh quay lại cầm lọ tro cốt của Tùng Lệ Tư lên.
Còn Tùng Thảo Tân bị hù dọa đến mức ngồi sụp xuống đất.
Bạch Diệc Phi cũng không thèm để ý đến ông ta mà cất bước rời đi luôn.
Đột nhiên, Tùng Vưu Minh cầm con dao đâm về phía Bạch Diệc Phi, hét lớn: “Tao phải gϊếŧ mày!”
Bạch Diệc Phi khẽ nhấc chân, Tùng Vưu Minh đã bị đá bay ra ngoài. Sau đó, Bạch Diệc Phi nhanh chóng đi về phía hắn ta, nắm chặt tay hắn ta rồi chém dao xuống.
Nhưng đúng lúc này, Phương Nhiên đột nhiên xông lại chắn trước mặt Tùng Vưu Minh, lại quỳ xuống cầu xin: “Anh Bạch! Đừng! Đừng gϊếŧ anh ta!”
Dao trong tay Bạch Diệc Phi dừng ở trên đầu Phương Nhiên. Nhìn thấy sự kinh hãi và cầu xin trong ánh mắt cô ta mà anh không đành lòng.
“Loại người không màng đến sự sống chết của em gái mình, để đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, cô còn bảo vệ hắn ta làm gì? Hắn ta có thể hi sinh người thân của mình thì hắn ta chỉ là loại động vật máu lạnh không có tình cảm đâu”.
Toàn thân Phương Nhiên run rẩy, khóe mắt rơm rớm nước mắt, nói: “Nhưng dù sao anh ta cũng là chồng tôi”.
Bạch Diệc Phi ngây người ra, sau đó mới tỉnh ngộ.
Đối với Phương Nhiên mà nói, Bạch Diệc Phi chỉ là một người bạn. Còn Tùng Vưu Minh là chồng và là người nhà của cô ta.
Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi liền cắm con dao trên đất, sau đó lạnh lùng nói với người nhà họ Tùng: “Từ nay về sau, Tùng Lệ Tư không có liên quan gì đến các người nữa”.
Nói xong anh đi ra phía cửa.
Nhưng đi được một đoạn thì Phương Nhiên lại chắn đường. Cô ta vẫn quỳ trước mặt Bạch Diệc Phi, nói: “Anh Bạch! Anh định đưa cô ấy đi đâu?”
“Cô ấy đã chết rồi, đưa đi thì có tác dụng gì? Cùng lắm là sỉ nhục nhà họ Tùng và nhà họ Tùng sẽ bị mọi người chê cười. Nhưng nếu anh để cô ấy lại đây thì nhà họ Tùng nhất định sẽ hậu táng cho cô ấy”.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng hỏi lại: “Hậu táng?”
“Họ không có tư cách đó”.
Nói xong, anh định rời đi thì Tùng Lệ Tư lại đứng lên, lớn tiếng nói: “Vậy anh thì sao? Anh lấy thân phận gì đưa cô ấy đi? Lấy thân phận gì để mai táng cho cô ấy?”
“Lẽ nào anh để cô ấy thành con ma cô độc không có nhà để về sao?”
Lời nói vừa dứt, Bạch Diệc Phi dừng bước chân, sau đó lại hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn cười rồi rời đi.
…
Ở nghĩa trang thủ đô…
Ở đây có một ngôi mộ mới, là mộ của cô gái rất trẻ và đẹp.
Bạch Diệc Phi đứng trước mộ, nhớ lại những tháng ngày Tùng Lệ Tư ở bên mình, trong lòng vừa buồn vừa tiếc nuối.
Lưu Hà cũng ở đây. Cô ta nhìn ngôi mộ trước mặt, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, hỏi lại: “Hóa ra cô ấy chính là người đẹp số một thủ đô à?”
“Đúng vậy!”
“Đẹp như vậy mà chết thì thật đáng tiếc”.
“Ừm!”
“Sao cô ấy lại chết?”
“Vì quá xui xẻo!”
“Sao cơ?”
“Bởi vì cô ấy sinh ra trong nhà họ Tùng”.
Lưu Hà nghe không hiểu lời Bạch Diệc Phi nói, vì vậy hỏi lại: “Chúng ta đến thủ đô là vì mai táng cho cô ấy sao?”
“Ừm!”, Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: “Tôi vốn định đưa cô ấy về nhà nhưng giờ thì không”.
“Tôi và anh cô cũng được coi là anh em tốt. Tôi nói thật với cô vậy! Tôi là người đàn ông tồi, vì vậy cô đừng dây vào tôi. Nếu không, cô cũng sẽ rất đau khổ đấy”.
“Còn nữa, cô như nào thì cứ để yên thế đi. Đừng biến mình thành người phụ nữ già dặn ba mươi tuổi thế, không xứng với cô”.
Lưu Hà ngây người ra, trợn trừng mắt, chớp chớp một cái rồi hỏi lại: “Thật không?”
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Lưu Hà đột nhiên bật khóc, nói: “Tôi cứ tưởng như này sẽ xinh hơn chứ…”.
- ------------------