Chương 8

“Ngày 20 tháng 3: Trong giấc mơ của tôi, lần đầu tiên Sở Triệu Xuân tới nhà tôi, y bò lên người tôi”

Phàn Mộng viết tới đây, rồi không thể cầm chắc cây bút nữa, bút rớt xuống đất, hắn mới bừng tỉnh, nhặt bút lên, dùng sức viết những gạch ngang lên những con chữ mình đã viết, cho đến khi hai hai hàng chữ này bị tô thành một đường đen. Nghĩ nghĩ, hắn lại cầm lên một cây bút xóa, định dùng mực trắng tẩy hết màu đen. Nhưng khi mực trắng khô đi, lại vẫn có thể nhìn thấy những đường đen lộn xộn dưới màu trắng.

Hắn khép nhật ký giấc mơ lại, xuống giường đánh răng rửa mặt. Hôm nay, hiếm khi mẹ Phàn được nghỉ buổi sáng, 12 giờ mới đến trường cấp 2 làm việc, mà lúc này mới chỉ là 8 giờ, mấy ngày gần đây bà lại thấy Phàn Mộng cứ tâm thần không yên, nên liền nấu một bàn bữa sáng phong phú:

Trên một chiếc dĩa lớn màu trắng, có hai quả trứng chiên hình mặt trời, một cây xúc xích, một miếng thịt và một miếng bánh mì nướng, còn pha thêm một ly ca cao nóng.

“A Mộng, con mau đi đánh răng, rồi ra đây ăn sáng. A Anh với ba con đã ăn rồi, chỉ mỗi mình con chưa ăn thôi.”

Phàn Mộng nâng chân trái lên, đạp xuống đất, nâng đùi phải lên, đạp xuống, nâng chân trái lên, đạp xuống……

Tay hắn cầm bàn chải đánh răng, chải vài lần lại phát hiện trong miệng không có mùi vị gì cả, hắn mới nhận ra mình chưa lấy kem đánh răng.

Vừa đi ra, mẹ Phàn nhìn hắn, khẽ gọi:

“Ai! A Mộng! Hai mắt con đều đỏ ngầu cả lên, tối qua con ngủ lúc mấy giờ! Bên trong còn dư lại chút kem cạo râu của ba con, con dùng nó cạo râu đi!”

Lúc này Phàn Mộng mới xoa xoa cằm của mình, đâm tay, rồi hắn đứng ở tại chỗ, nhìn mẹ mình với một vẻ mặt ngơ ngác.

Mặt mẹ Phàn tái mét, đẩy Phàn Mộng vào WC, miệng không ngừng nói nhỏ:

“A Mộng, con đừng dọa mẹ…… Mẹ già rồi, không chịu được sợ hãi. Mấy ngày hôm trước con còn rất vui vẻ, hiện tại…… A Mộng, con đừng dọa mẹ……”

“Mẹ,”

Phàn Mộng mắt chua xót, cả người chợt tỉnh lại, cho dù tim hắn đã tan nát vì giấc mơ đêm qua, thì khi ở trước mặt người thân cùng bạn bè, hắn cần phải giả vờ như không có việc gì.

Ý thức của con người thực chất là những mảnh nhỏ, khi bị đánh nát, thì hắn cần phải thật sự bình tĩnh mà ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh vỡ lên, rồi ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Phàn Mộng đặt tay mình lên bàn tay đang đặt trên vai hắn của mẹ, nhấc lên nửa khóe miệng, nói:

“Mẹ, con không có chuyện gì cả. Chỉ là tối hôm qua con làm gấp bài tập về nhà, cứ thức suốt đêm làm hết mà thôi. Đêm nay con đi ngủ sớm một chút, rồi sẽ ổn thôi, không sao đâu.”

Hắn ôm lấy mẹ mình, và nhận ra rằng mẹ vừa gầy vừa nhỏ.

Hôm nay là thứ sáu, Phàn Mộng có một tiết là học cùng Sở Triệu Xuân.

Hắn có nghĩ tới chuyện sẽ bỏ tiết học này, nhưng nghĩ lại, mình không thể tránh đối phương cả đời được. Hơn nữa, người làm những chuyện đó với hắn trong giấc mơ tối qua, là Sở Triệu Xuân giả do địch ta tạo ra, cũng không phải là Sở Triệu Xuân thật……

Hắn tự hỏi:

Rốt cuộc có địch ta hay không?

Hắn nghĩ là có.

Chỉ cần ý thức của hắn thanh tỉnh —— cũng chính là bản ngã —— mất liên kết với cái “tôi” ở trong mơ, thì điều đó có nghĩa là ý thức của hắn thật sự bị phân chia thành nhiều mảnh, không thể hợp lại làm một được.

Hắn không thể chinh phục tiềm thức —— người ta vĩnh viễn không thể nhìn thấy tiềm thức của mình, thậm chí là cơ thể thật của kẻ thù cũng không thể nhìn thấy được, thì làm sao có thể đánh bại đối phương? Huống hồ, địch ta cũng là một phần trong ý thức của hắn, giống như một người có tay trái cùng tay phải.

Có ai đã gặp qua người nào đó dùng tay trái của mình đánh tay phải chưa?

Cho dù có, thì loại đánh nhau này có thể phân biệt thắng thua không?

Không thể phân biệt.

Phàn Mộng nghĩ ngợi khi ngồi trên xe:

Hắn không còn đủ kiên quyết để đánh bại địch ta nữa……

Và hình như hắn cũng không thể ngăn cản mình mơ thấy những giấc mộng đó dù cho đã dùng mọi cách, không biết tại sao, sau giấc mơ đêm qua, dường như đã làm Phàn Mộng hiểu rõ:

Cần phải xông thẳng đến để kiếm được đường sống trong chỗ chết.

Nỗi sợ hãi trước đây đến từ sự không biết:

Hắn không biết mình và Sở Triệu Xuân trong mơ có thể phát triển sự thân thiết đến mức nào, nhưng đêm qua……

Trải qua chuyện ở đêm qua, chuyện đáng sợ nhất cũng đã xảy ra, Phàn Mộng nghĩ, người đã chết một lần, thì sẽ có sự can đảm để tạo ra một cuộc sống mới, chỉ có những kẻ chưa bao giờ chết mới muốn đi chết.

Hắn sẽ không chết.

Trở lại lớp học, Ngọc Mỹ cùng Kiều Sở đã tới từ lâu, giữa bọn họ có một ghế trống, chỗ đó là giữ lại cho Phàn Mộng, Phàn Mộng nghĩ là mình không cần phải đối mặt với Sở Triệu Xuân, nên đã cười lên một cách tự nhiên, nhưng khi đối diện với ánh mắt của hai người Kiều Sở, liền nghe thấy bọn họ nói:

“Oa! Phàn, tối qua cậu không ngủ sao?”

“Ngủ không ngon lắm, mất ngủ,”

Phàn Mộng gãi gãi đầu, ngồi xuống, lấy vở đi học, sổ ghi chép giấc mơ cùng đồ dùng học tập ra, giáo sư đã bắt đầu giảng bài, Phàn Mộng cũng không có chú ý tới việc Sở Triệu Xuân có đi học hay không. Hắn quét sạch mọi thứ trong đầu, chỉ tiếp thu những thứ giáo sư giảng dạy, ghi chép lại mọi thứ mà không bỏ sót một thứ gì, vừa đến giờ giải lao, Ngọc Mỹ, người có tốc độ sao chép chậm nhất đã cướp đi vở ghi chép của Phàn Mộng.

Phàn Mộng ngáp một cái, vừa úp mặt xuống bàn liền muốn ngủ, nhưng hắn thật sự không ngủ được, nên chỉ có thể nhắm mắt lại rồi nghỉ ngơi, trong đầu vẫn đang suy nghĩ:

Mình cần phải tỉnh táo.

Ban đêm, địch ta là chủ nhân của thân thể hắn, cho nên ở ban ngày, ít nhất là hắn phải đề phòng chân ngã. Kỳ thật hắn cũng không hiểu vì sao mình phải kiên trì —— cái gì là bản ngã?

Cái gì là cái tôi siêu phàm?

Cái gì là bản ngã kết hợp với cái tôi siêu phàm rồi gọi là “chân ngã”?

Cái gì là địch ta?

Nếu thực sự có địch ta, thì tại sao gã lại muốn làm kẻ thù với mình?

Tại sao phải dùng giấc mơ để thử thách hắn?

Tại sao là Sở Triệu Xuân mà không phải Kiều Sở cùng Ngọc Mỹ?

Tại sao lại là hắn mơ thấy Sở Triệu Xuân, mà không phải là Sở Triệu Xuân mơ thấy hắn?

Sở Triệu Xuân Sở Triệu Xuân Sở Triệu Xuân ——

Phàn Mộng thật sự không có tình cảm gì với người này, y chỉ là một người mà thậm chí còn không được coi là bạn bè.

Tình huống này giống như là đang tìm tình một đêm. Nhưng mà, tối hôm qua khi hắn triền miên với Sở Triệu Xuân, thì cho dù là về mặt cảm quan hay tình cảm thì hắn đều cảm thấy vui thích, cùng với sự sung sướиɠ do bị dày vò mang đến, đây là sự thỏa mãn mà khi chơi một trận bóng hay là say khướt cũng không thể mang lại. Đó là một giấc mộng xuân không đầu không đuôi, không có logic cũng không có lời giải thích.

Hoặc là, kỳ thật Phàn Mộng biết lý do tại sao mình phải kiên trì chiến đấu chống lại địch ta, nếu một khi chân ngã của hắn thua cuộc, thì dù là ngày hay đêm hắn đều phải thuần phục dưới địch ta, dần dần đến gần Sở Triệu Xuân thật, nhưng mà hắn với Sở Triệu Xuân thật sẽ không có cơ hội phát triển.

Người chưa từng trải qua chuyện yêu đương, thì rất dễ dàng mơ tưởng đến những chuyện tréo ngoe, kinh thiên động địa, tình yêu đã đã sớm được định sẵn. Kỳ thật đây là một chuyện rất đáng sợ —— mới mười mấy hai mươi tuổi đã gặp gỡ một người yêu được gọi là “mệnh trung chú định”(*), chỉ trải qua chưa đầy 1 năm quen biết, đột nhiên, đã làʍ t̠ìиɦ, đột nhiên, yêu nhau, đột nhiên, dung hợp, đột nhiên, bị trói vào một cây cột đồng cả đời, chịu đựng sự dày vò của ngọn lửa cuộc đời.

Tình yêu là tự hủy hoại.

Hứa hẹn là rác rưởi.

Nói dối là mật ngọt, không lành mạnh, nhưng mọi người đều thích.

“Cạch!”

Có người gõ bàn hắn, có lẽ là Kiều Sở, Phàn Mộng ngồi dậy, mở mắt ra, mí mắt như bị ghèn cùng nước mắt làm dính lại, hắn xoa xoa đôi mắt, rồi nhìn thấy một khuôn mặt hào hoa phong nhã ——

Sở Triệu Xuân xách theo một quyển vở, đặt ở trên bàn Phàn Mộng, nói:

“Tôi vừa đi ngang qua, nhìn thấy vở của cậu rớt xuống đất.”

Đó đúng là nhật ký giấc mơ của hắn, có lẽ Phàn Mộng nên lấy ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Sở Triệu Xuân, nhưng như những gì hắn đã nói lúc trước, tôn nghiêm của hắn đã bị giấc mơ tối hôm qua dập nát, hiện tại vẫn chưa có thời gian đi chỉnh sửa lại, vì vậy Phàn Mộng dùng tay vuốt lại mái tóc rối bù của mình, liếc mắt nhìn Sở Triệu Xuân một cái, khóe miệng mang theo ý cười, nói:

“Cảm ơn.”

Sở Triệu Xuân cũng cười với hắn, rồi y bước đi, Phàn Mộng không hỏi hôm nay Sở Triệu Xuân ngồi với ai. Vừa tan học, Kiều Sở cùng Ngọc Mỹ thấy sắc mặt của Phàn Mộng không tốt, nên kêu hắn về nhà sớm nghỉ ngơi, đừng ở lại thư viện.

Phàn Mộng gật gật đầu, sau đó hắn đi ra ngoài đợi xe buýt của trường trước Sir Run Run Shaw Hall(*), từ trụ sở chính, hắn ngồi xe đến trạm xe của trường đại học gần đó, rồi lại bắt một chuyến xe khác về nhà.

Trên xe, hắn không có ngủ mà dựa vào cửa sổ xe, nhìn đồng ruộng ngoài cửa sổ —— từ trạm xe ở trường đại học đi đến trạm Đại Bộ Khư, rồi qua vùng Phấn Lĩnh, thì lúc nào cũng có thể thấy từng vườn rau hiếm khi thấy ở Hồng Kông.

Bây giờ, thay vì nói hắn bình tĩnh, thì tốt hơn hãy nói rằng hắn chỉ là một cái vỏ rỗng: Ý thức đang ngủ say, tất cả cái “tôi” cũng đang ngủ. Chỉ khi những cái “tôi” được chia ra kia đã ngủ, thì chính Phàn Mộng mới có thể tỉnh dậy.

Hắn không thể suy nghĩ một cách logic, đôi mắt của hắn giống như một ống kính máy ảnh —— hoặc là một chiếc máy ảnh bị mất đi công năng điều chỉnh tiêu điểm —— nó thu hết tất cả cảnh vật mà đôi đáy mắt nhìn thấy vào đáy mắt, tạo thành vô số hình ảnh trong tâm trí hắn mỗi giây, nhưng lại ở một giây tiếp theo, hắn lại trở thành một chiếc máy ảnh không có thẻ nhớ.

Chiếc điện thoại đang cầm trong tay run lên một chút, đôi mắt của Phàn Mộng không còn dán vào phong cảnh ngoài cửa sổ nữa, nó đã quay lại điện thoại:

Có một email mới, hắn dùng gmail, mỗi khi có email mới, điện thoại sẽ lập tức run lên.

Đó là một email đến từ ’TruyenHD’.*Mệnh trung chú định: Vận mệnh đã sắp đặt, an bài.

*Sir Run Run Shaw Hall (邵逸夫堂): Thính phòng của Hồng Kông, với sức chứa là 1.438 chỗ ngồi, được trang bị các thiết bị chuyên nghiệp để có thể tổ chức các buổi lễ, hội họp, giảng dạy, đồng thời còn được dùng để tổ chức các buổi hòa nhạc, diễn kịch, khiêu vũ, chiếu phim, triển lãm, có thể sắp xếp studio tạm thời theo yêu cầu. (Nguồn: Google)