Trong lúc ăn cơm, bầu không khí xung quanh cũng xem như hòa hợp, hơn nữa bốn người bọn họ đều là con trai, nói chuyện với nhau vài câu, liền sẽ không có khoảng cách gì nữa, không giống với những cô gái xung quanh. Hơn nữa có Kiều Sở cùng Ngọc Mỹ ở đây, cảm xúc của Phàn Mộng cũng đã trở nên ổn định. Trước khi rời đi, Kiều Sở nhỏ giọng hỏi Phàn Mộng: “Cảm thấy tốt hơn chút nào không? Cái gì là thật thật giả giả, đừng nghĩ đến nó nữa.”
Phàn Mộng gật gật đầu, hắn cảm thấy rằng Kiều Sở không thể nào hiểu được tình cảnh của hắn, Kiều Sở sẽ không biết cái loại cảm giác khi một người đàn ông mơ thấy chính mình hôn môi một người đàn khác là như thế nào.
Cảm nhận của Phàn Mộng ở trong mơ được chia thành hai loại, nói bằng thuật ngữ của hắn, chính là ‘tôi’ thật bị khóa ở trong thân thể của địch ta, ý chí của chân ngã trở nên yếu ớt, chỉ có thể bị động mà cảm nhận sự thân mật cùng kɧoáı ©ảʍ do địch ta mang đến. Địch ta chính là tiềm thức mà hắn không thể nào kiểm soát, mà chân ngã là sự pha trộn giữa bản ngã cùng với cái tôi —— một người sống ở xã hội văn minh cần thiết bảo trì chân ngã, tuyệt đối không thể để địch ta cướp lấy quyền làm chủ của chân ngã.
Đây là một trận chiến chỉ có một người, cùng hai cái “tôi”, hai bên chính tà đều là bản thân hắn —— Phàn Mộng tin chắc như thế.
“Cậu sống chỗ nào ở Thuyên Loan? Tôi thấy sắc mặt của cậu lại bắt đầu trở nên kém cỏi, lúc nãy ăn cơm cũng không tệ đến như thế. Có phải trong xe quá chật chội hay không?”
Sở Triệu Xuân với Phàn Mộng cùng nhau lên tàu điện ngầm ở trường đại học để trở về tây Thuyên Loan.
Phàn Mộng định thần lại, mới phát hiện đã đi đến trạm Nam Xương, hắn liền vỗ vỗ mặt của mình, thất thần mà nói:
“Tôi đến trạm này từ lúc nào……”
“Cái gì? Cậu vừa mới nói chuyện phiếm với tôi, sao bây giờ lại là một bộ dáng như vừa tỉnh ngủ vậy?”
Sở Triệu Xuân vẻ mặt khó hiểu.
“Cậu nói cái gì?”
Phàn Mộng dùng hai tay xoa mặt, hơn nửa tháng qua, giữa mày của hắn thế nhưng nhăn ra một chữ xuyên (川) nhợt nhạt, hắn dùng lòng bàn tay ấn vào gò má, nó lõm xuống, giống với vai chính trong tác phẩm 《Tiếng Thét》 của Edvard Munch, hắn nắm chặt cổ tay Sở Triệu Xuân, đối phương không nhịn được hô nhỏ:
“Cậu làm gì vậy?”
Phàn Mộng cảm thấy cổ tay của y giống như một cái ống sắt truyền nhiệt, hắn lập tức rút tay về, liều mình lắc đầu, nói ở trong lòng: Hiện tại người ở bên cạnh là Sở Triệu Xuân thật, cũng không phải nanh vuốt của địch ta, vì vậy mình không cần phải đề phòng. Đúng vậy, hắn không nên ma hóa Sở Triệu Xuân, Sở Triệu Xuân ở ngoài đời chỉ là một đứa con trai cùng tuổi, thậm chí cũng không thể coi là bạn bè bình thuờng, chỉ có Sở Triệu Xuân giả do địch ta xây dựng nên mới là địch nhân của hắn. Nói theo cách này, kẻ thù của Phàn Mộng không chỉ có địch ta, mà còn có Sở Triệu Xuân giả do địch ta xây lên.
“Tôi với cậu…… Đã nói cái gì?”
“Cái gì thế này? Cậu vừa lên xe, liền bàn về cách làm bài báo về khóa học văn hóa tiêu dùng, lại phàn nàn tác phong của các giáo sư với tôi…… Nhưng sao cậu lại giống như đối với những thứ mà cậu đã nói qua không có ấn tượng gì hết vậy.”
“Ồ, ừm…… Ha ha ha……”
Phàn Mộng cong lưng, chôn mặt vào đầu gối, cố tình di chuyển cơ thể để tạo ra một trận run khẽ khi người ta cười lên, hắn chỉnh sửa biểu tình xong, mới ngước mặt cười với Sở Triệu Xuân, nói:
“Vừa rồi tôi chỉ đang chọc ghẹo cậu mà thôi, sao cậu lại tin là thật chứ?”
Lúc này Phàn Mộng phát hiện những người ở trong khoang xe xung quanh đều không hẹn mà cùng nhau dùng một loại ánh mắt vừa khiêm tốn vừa kỳ lạ nhìn hắn, loại ánh mắt này là loại ánh mắt dùng để đánh giá kẻ điên, vừa có hứng thú với màn trình diễn của kẻ điên, lại sợ kẻ điên kích động một cái sẽ cầm đao chém người.
Trên mặt Phàn Mộng hiện ra một loại thần sắc nghiêm nghị, hắn lại cố gắng thả lỏng mặt mũi, hai con mắt liếc nhìn người ở bốn phía, phát hiện ánh mắt của mọi người từ mọi hướng đã không còn tập trung ở trên người mình, hắn nghĩ:
Rốt cuộc vừa rồi những người xung quanh hắn có thật sự tin hắn hay không?
Tình hình hiện tại càng lúc càng trở nên nguy cấp, ở trong cơ thể hắn, trận chiến của chân ngã cùng địch ta đã bắt đầu, ngọn lửa chiến tranh đang lan tràn khắp nơi, nhưng lại chỉ có một mình Phàn Mộng đang sốt ruột: Hắn lại nghĩ kỹ, trong cơ thể hắn hẳn là có ba cái “tôi” mới đúng: Chân ngã, địch ta, cùng với “tôi” thân là người đứng xem (hắn gọi là “bản ngã”, bởi vì đây là cách gọi gần với bản chất của hắn nhất), bản ngã này là trọng tài tỉnh táo nhất —— từ giờ phút này Phàn Mộng sẽ được bản ngã kiểm soát, trấn áp khí thế của chân ngã cùng địch ta. Vừa trải qua một “trận chiến” xong, hắn vô lực mà dựa lưng vào ghế, Sở Triệu Xuân ân cần hỏi: “Có muốn tôi cho cậu mượn vai để dựa không?”
Phàn Mộng đã không còn xác định được Sở Triệu Xuân bên cạnh là thật hay giả, chỉ là gật đầu một chút, dựa vào Sở Triệu Xuân, nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Sở Triệu Xuân ở trước lúc Phàn Mộng chìm vào giấc ngủ, đã kêu Phàn Mộng tháo ba lô giao cho y, để cho y giữ giúp hắn.
Sau khi xuống xe, Sở Triệu Xuân đã đưa Phàn Mộng về tận nhà.
Phàn Mộng ở trong một căn hộ được cho thuê, diện tích cũng được coi là lớn, hai phòng ngủ một phòng khách. Hắn xuất phát từ lịch sự mà mời Sở Triệu Xuân ngồi xuống uống ly trà. Trong cuộc trò chuyện, họ đề cập đến công việc của cha mẹ, ba của Phàn Mộng là tài xế xe vận tải, ông thường xuyên đi lại giữa Trung Quốc và Hồng Kông, không thường xuyên ở nhà, một tuần thì ước chừng chỉ có một hai ngày là có thể ở nhà ăn cơm chiều; mẹ thì làm công việc quét dọn ở trường cấp 2 vào ban ngày, thứ hai đến thứ năm đều muộn đến 7 giờ mới về nhà, vì trường cấp 2 kia ở Truân Môn, phải ngồi xe buýt nửa tiếng mới có thể trở lại Thuyên Loan. Về phần em trai Phàn Anh càng không cần phải nói, một tuần là có ba ngày phải đến trường luyện thi hoặc ở lại trường học bù.
Sở Triệu Xuân cũng nhẹ nhàng bâng quơ mà nói về chuyện trong nhà. Y sống ở trong một tòa nhà tư nhân, mẹ là trưởng phòng hành chính của một công ty thiết kế, ba là doanh nhân. Y có hai em gái, y nói:
“Tình huống của tôi với cậu không khác nhau lắm, thời gian cha mẹ ở nhà không nhiều. Gần đây tôi cũng quá bận rộn, nhưng lại phải về nhà chăm sóc em gái —— may mắn là hai đứa chỉ nhỏ hơn tôi 4,5 tuổi, đã có thể tự lo cho mình, đồng thời thì tôi lại cũng phải rút ra một chút thời gian chăm sóc cho con trai của dì tôi. Cậu xem, tôi thậm chí là không có thời gian lật sang trang mới.”
Y cười khổ.
Phàn Mộng thấy trà trong cốc Sở Triệu Xuân đã cạn, nên liền tìm cách tiễn đối phương đi, còn dối trá mà kêu đối phương nghỉ ngơi nhiều hơn, đửng để mệt chết. Sở Triệu Xuân hẹn hắn tuần sau đi ăn cơm, hắn đồng ý rồi, định lát nữa sẽ gọi điện thoại hẹn Kiều Sở cùng Ngọc Mỹ đi chung. Hiện tại ba cái “tôi” trong thân thể hắn đã làm khả năng phán đoán của hắn giảm thấp, một khi đối mặt với Sở Triệu Xuân một mình, hắn sẽ khó mà phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Chỉ có thể khẩn cầu Kiều Sở có tâm tư tinh tế chịu mang Ngọc Mỹ tới —— Không phải là Ngọc Mỹ không tốt, chỉ là tâm tư không tinh tế bằng Kiều Sở, cùng với ít nhiều gì thì Kiều Sở cũng biết gần đây cảm xúc của hắn không ổn định lắm, vì vậy……
Lỡ như Kiều Sở cũng là giả thì sao?
Sau khi Phàn Mộng tiễn Sở Triệu Xuân đi, ngồi một mình ở trên giường nghĩ: Hiện tại địch ta đã thỉnh thoảng chiếm cứ thân thể hắn, vừa rồi lúc ở trên tàu, Phàn Mộng không có ấn tượng gì về những gì hắn nói với Sở Triệu Xuân, vậy thì nhất định là địch ta đã chiếm lấy quyền làm chủ của thân thể hắn —— mối quan hệ hiện tại rất phức tạp, đến nỗi khi Phàn Mộng lấy ra nhật ký giấc mơ, viết xuống dòng chữ đầu tiên cũng không có liên quan gì tới giấc mơ:
“Tôi đã không còn là tôi nữa. Trong cơ thể tôi có ba bản thể. Chân ngã —— loại kết hợp giữa cái tôi cùng cái tôi siêu phàm; bản ngã —— không có giá trị đạo đức mà chân ngã kiên trì, là một người đứng xem lạnh nhạt; địch ta —— kẻ thù lớn nhất trong cơ thể tôi, bắt nguồn từ tiềm thức của tôi.”
“Địch ta ngưỡng mộ Sở Triệu Xuân, gã tạo ra từng giấc mộng ảo, khiến tôi ở trong giấc mơ bị mê hoặc bởi Sở Triệu Xuân giả do địch ta tạo ra. Mà ở dưới năng lực của địch ta, cơ chế tâm lý của tôi đã thúc đẩy tôi kết giao với Sở Triệu Xuân thật ở trong hiện thực. Địch ta phát hiện chân ngã biết được ý đồ gã, gần đầy bắt đầu chiếm hữu thể xác của tôi ở ban ngày, ở dưới tình huống chân ngã không biết tiếp cận Sở Triệu Xuân thật. Tôi rất sợ ngày nào đó tôi thức giấc, phát hiện mình nằm ở bên cạnh Sở Triệu Xuân thật.”
“Không ai có thể cứu tôi, nếu Kiều Sở biết, anh cũng sẽ lập tức bắt tôi đi khoa tâm thần. Tôi không phải kẻ điên. Tôi muốn đoán ra âm mưu của địch ta. Địch ta đã biết đầu óc của chân ngã rất minh mẫn, cho nên nhất định sẽ nghĩ ra cái bẫy tinh vi hơn. Có lẽ địch ta sẽ làm chân ngã thân thiết với Sở Triệu Xuân giả ở trong mơ trước, chờ chân ngã chậm rãi quen thuộc, không thể phân biệt rõ hiện thực cùng cảnh trong mơ, sau đó khi địch ta thấy thời cơ đã chín mùi, sẽ lập tức cướp lấy thân thể của tôi, thân thiết với Sở Triệu Xuân thật. Tôi không phải kẻ điên. Nhưng thỉnh thoảng địch ta sẽ chiếm hữu thân thể của tôi, rồi làm chuyện ra quái dị, làm người bên cạnh cho rằng tôi có vấn đề, hôm nay Sở Triệu Xuân đã…… Nhưng tôi không phải kẻ điên. Địch ta biết tôi tin tưởng Kiều Sở, có lẽ bước tiếp theo gã sẽ xây dựng ra một Kiều Sở giả, làm tôi bối rối, thử thách tôi……”
“Nhưng thật sự là tôi không phải kẻ điên. Nhưng nếu chuyện này cứ tiếp tục như vậy, thì tôi sẽ có tới ba địch nhân: Địch ta, Sở Triệu Xuân giả, Kiều Sở giả……”
Phàn Mộng viết, và nét chữ do hắn viết ra đã vặn vẹo đến chính hắn cũng khó có thể đọc được. Hắn ném bút xuống đất, thở hổn hển, dùng nắm tay đập mạnh vào đầu mình, trước mắt đột nhiên choáng váng một trận. Vầng sáng mờ dần, hắn cũng thanh tỉnh, nhìn đôi tay đang run rẩy của mình, hắn suy nghĩ:
Hắn đang làm cái gì?
Cái gì địch ta chân ngã bản ngã……
Không có ba cái tôi!
Không có!
Ngay từ đầu việc này rất đơn giản, đó chỉ là mỗi ngày mơ thấy những giấc mơ có liên quan tới Sở Triệu Xuân. Mục đích của hắn không phải là chiến thắng địch ta gì cả, mà chẳng qua là muốn thoát khỏi những giấc mơ kỳ quái đó, nhưng vì sao mọi chuyện lại càng lúc càng trở nên phức tạp?
Không, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ nổi điên.
“Tôi thậm chí là không có thời gian lật sang trang mới.”Y: Ý công là bắt đầu một cuộc sống mới, đời người như một quyển sách, lật được một trang sách, thì cũng như đã bắt đầu được một cuộc sống mới.