Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mộng Xuân

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ăn cơm với Sở Triệu Xuân, cũng không quá khổ sở.

Ở trước mặt Phàn Mộng, Sở Triệu Xuân khác hẳn với ngày thường: Y sẽ không biểu hiện quá mức hướng ngoại, mà là thái độ ung dung, lời thô tục cũng không nói dù chỉ là nửa câu, nội dung cuộc trò chuyện cũng chỉ quay xung quanh trường đại học, kinh nghiệm sáng tác ngày thường, sự nhàn rỗi của các giáo sư, hoặc là những tin đồn chứng thực chuyện Sở Triệu Xuân đang bị vây khốn trong chuyện tình cảm.

Phàn Mộng giả vờ lơ đãng mà cười trêu Sở Triệu Xuân:

“Cậu nha, hình tượng công tử đào hoa rất nổi tiếng ở trong khoa. Mọi người đều biết cậu gia nhập câu lạc bộ nhϊếp ảnh vào năm sau, là vì theo đuổi một cô gái……”

“Ai, oan uổng quá quan lớn ơi ——”

Sở Triệu Xuân gác chiếc đũa xuống, ngửa mặt lên trời thở dài một cách phóng đại:

“Mọi người đều nghĩ tôi như vậy! Tôi nói thật: Tôi cũng không muốn rời khỏi câu lạc bộ hiện tại, chỉ là gần đây dì tôi đã vào bệnh viện, dì ấy mắc bệnh ung thư, mẹ tôi thì muốn tôi mỗi ngày đều ghé nhà dì, dạy em họ tôi làm bài tập, thì làm sao mà còn thời gian yêu đương nữa đây? Mà thật sự thì tôi muốn hưởng thụ lại cái thời gian sống thoải mái như trước kia, thì tính toán ít nhất cũng phải đợi đến năm hai thì mới có thể quay về với phong độ như lời đồn, lật sang một trang mới……”

“Thì ra là như vậy, lời nói truyền miệng của mọi người thật là đáng sợ.”

“Còn không phải sao!”

Sở Triệu Xuân phỉ nhổ, nói:

“Tôi đối với chuyện yêu đương nhăng nhít không có hứng thú lắm. Tôi còn trẻ, có rất nhiều chuyện muốn làm, lúc tôi học cấp 2 cũng có một hai người bạn gái, bọn họ quá kiểm soát người khác, lại thường xuyên muốn tôi dỗ dành, tôi liền chán ghét. Có khi tôi thật sự suy nghĩ nha,”

Sở Triệu Xuân khoanh hai tay để trên bàn, thân mình nghiêng lên trước, nhìn Phàn Mộng chăm chú, trong mắt không có ý cười tuỳ tiện như ngày thường, mà là nghiêm nghị, cố chấp như tường đất đen vững chãi, y nói:

“Tôi nghĩ nha, dứt khoát đặt trái tim xuống, giao cho một người đàn ông. Đàn ông tương đối tự do, sẽ không làm phiền tôi.”

Tay Phàn Mộng run lên, chiếc muỗng inox màu bạc trong tay rớt xuống vang lên một tiếng loảng xoảng, môi hắn đóng mở mấy lần, nhìn cũng không dám nhìn Sở Triệu Xuân, bất lực mà nhìn chiếc muỗng inox đang nằm trên mặt đất. Vẫn là Sở Triệu Xuân phản ứng nhanh, ngồi xổm xuống nhặt muỗng bạc lên, nói:

“Sao không cẩn thận như vậy?”

Mới vừa đưa cho Phàn Mộng, Sở Triệu Xuân lại thu hồi tay, nói:

“Không thể dùng cái này, nó dơ rồi, để tôi lấy một cái muỗng mới đổi cho cậu.”

Khi Sở Triệu Xuân trở lại, vẻ nghiêm túc quỷ dị vừa nãy trên khuôn mặt y chỉ là thoáng qua, lại được che kín bởi nụ cười xã giao sáo rỗng đúng chuẩn, y nói chuyện với Phàn Mộng về những đề tài không quá thú vị cũng không quá buồn tẻ.

Hai giờ rưỡi bọn họ mới có tiết học. Sau khi ăn cơm xong, Sở Triệu Xuân đề nghị đi đến quảng trường —— quảng trường của bọn họ nằm ở một mảnh đất trống trong trường, có mấy hàng ghế dài, ở giữa mảnh đất trống thường có mấy nhóm học sinh khác nhau trong trường làm tuyên truyền.

Ngày hôm nay lại rất yên tĩnh, vừa ngồi xuống, liền có một nữ sinh tới vỗ vỗ vai Sở Triệu Xuân, xem ra là bạn của y. Sở Triệu Xuân bước sang một bên trò chuyện với nữ sinh kia, Phàn Mộng thấy không có việc gì để làm, liền lấy từ trong ba lô ra một cây bút cùng nhật ký giấc mơ, ghi nhớ lại chuyện ăn cơm vừa rồi.

Hắn cùng Sở Triệu Xuân nói qua quá nhiều thứ, cho nên khi phải viết để nhớ lại quả thực không khác gì như viết tiểu thuyết.

“Chăm chỉ như vậy, lại đang viết tiểu thuyết sao?”

Thanh âm của Sở Triệu Xuân truyền đến từ bên tai Phàn Mộng, Phàn Mộng vừa quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Sở Triệu Xuân gần trong gang tấc, hắn sợ tới mức làm rớt nhật ký giấc mơ xuống đất. Hắn phản ứng nhanh, cho nên cầm quyển sổ lên trước, ôm chặt vào trong ngực, nói:

“A, a…… Xem như.”

“Không đúng, vừa rồi tôi nhìn thoáng qua, hình như là nhìn thấy cậu viết tên của tôi?”

Sở Triệu Xuân nửa là trêu ghẹo, nửa là thắc mắc.

“Cậu không hiểu,”

Phàn Mộng có nỗi khổ lại không thể nói ra, đối mặt với Sở Triệu Xuân, quả thực là gần vua như gần cọp, điều đáng sợ không phải là nằm ở chỗ quyền lực của Sở Triệu Xuân lớn hơn hắn, mà là vạn nhất chuyện này bị lộ ra biến thành loại lời đồn gièm pha quái dị, thì sau này hắn làm sao còn có mặt mũi ở cùng một khoa với Sở Triệu Xuân?

Hắn hiểu rõ Sở Triệu Xuân sẽ không bôi đen hắn, nhưng sau này nếu như cứ gặp mặt của Sở Triệu Xuân, nhất định sẽ làm một người nội hướng như Phàn Mộng vô cùng xấu hổ.

“Tôi thì, phương pháp sáng tác của tôi có hơi kỳ lạ. Tôi đang viết tiểu thuyết chủ nghĩa hiện thực, hàng ngày cần phải ghi nhớ rất nhiều chi tiết trong cuộc sống, để bản thân làm quen với việc truyền sức sống hăng hái trong lúc sáng tác…… Cho nên tôi sẽ viết những việc nhỏ xảy ra hàng ngày vào vở như là tiểu thuyết. Vừa rồi cùng cậu ăn cơm xong, liền viết xuống, nên cậu mới có thể nhìn thấy tên của mình.”

“Ồ……”

Sở Triệu Xuân bày ra vẻ mặt hiểu rõ, Phàn Mộng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghe được Sở Triệu Xuân hỏi:

“Vậy mộng thì sao?”

“Cái gì?”

Trái tim của Phàn Mộng lại đập liên hồi.

“Không có, tôi nói mộng, mộng là giấc mơ. Vừa nhớ lại tên của cậu chỉ có một từ là” mộng “, cậu cũng sẽ viết lại giấc mơ sao? Với tôi mà nói, giấc mơ là một thứ rất đặc biệt. Có một số người, ngày thường không có chú ý đến hắn, hắn lại đi vào trong giấc mơ của tôi, tôi cũng không biết vì sao. Có một số người, ngày thường tôi rất thích bọn họ, nhưng tôi lại tự tay gϊếŧ bọn họ ở trong mơ.”

Sở Triệu Xuân nắm chặt tay, lại thả lỏng, mới bung ra, lòng bàn tay hơi ngửa lên, y nhìn chằm chằm lòng bàn tay, có vẻ như đang thắc mắc về những đường vân lẫn vết hằn ở trên tay mình.

“Tôi…… Tôi mơ thấy những giấc mộng thú vị cũng sẽ ghi lại. Cậu vừa mới nói rằng mình từng mơ thấy người không mấy để ý? Điều đó có nghĩa là gì?”

Phàn Mộng giả vờ tò mò.

Sở Triệu Xuân mỉm cười với Phàn Mộng, chỉ chỉ quyển sổ của Phàn Mộng:

“Có thể cho tôi mượn xem được không?”

“Này chỉ sợ……”

Phàn Mộng xấu hổ cười.

“Tôi hiểu rồi. Vậy được thôi, hãy cho tôi mượn xem sau khi cậu viết xong tiểu thuyết. Tôi có đọc qua các bài cậu đã viết ở lần phỏng vấn trước đó, phong cách viết của cậu thật sự rất tốt, nên chắc hẳn là tiểu thuyết do cậu sáng tác cũng sẽ không kém.”

Phàn Mộng vừa nghe đến “phỏng vấn”, liền nhớ tới lần đó Sở Triệu Xuân chọc ghẹo hắn như thế nào —— hắn cố chấp tin rằng Sở Triệu Xuân không có ý tốt với mình, cuộc phỏng vấn lần đó là y phỏng vấn Phàn Mộng —— trái tim lập tức chùng xuống, nhưng hắn khống chế biểu tình trên mặt, làm ra một vẻ mặt mỉm cười khéo léo tự nhiên:

“Đương nhiên là được.”

“Lại nói tiếp tên của cậu, nó thật sự rất nên thơ, tại sao cậu là con trai, nhưng lại được kêu là Mộng? Cố tình cậu lại họ Phàn, đọc lên chính là “Phàn Mộng”, giống như là đang mơ một giấc mộng trọn vẹn vậy……”

Sở Triệu Xuân nói.

“Tên của em trai tôi còn nên thơ hơn. Thằng bé được gọi là Anh, anh hoa anh, cũng chính là chỉ hoa. Nghe nói là trước khi mẹ tôi vào phòng sinh, bà ấy đi dạo ở công viên, thấy một đóa hoa đỗ quyên màu trắng rơi xuống —— chưa héo tàn đã hương tiêu ngọc vẫn(*). Bà ấy phiền muộn trong lòng, lúc đó bụng lại đau lên…… Lúc bà ấy sinh vẫn luôn nhớ tới đóa hoa vô tội kia, sau đó liền đặt tên cho thằng bé là ” Anh “.”

“Một câu chuyện rất lãng mạn……”

Sở Triệu Xuân nghĩ nghĩ, nói:

“Nếu là sau tên của em trai cậu có một câu chuyện, thì chắc là sau tên của cậu cũng có một câu chuyện đi.”

“Có lẽ vậy.”

Phàn Mộng giật mình, hắn tên là “Mộng”, và gần đây đúng là hắn cũng đang bị mộng lăn lộn đến chết đi sống lại.

“Sau khi cậu biết được câu chuyện đó, hãy kể lại cho tôi, được không?”

Sở Triệu Xuân cười nói:

“Lần sau, hãy đi canteen Na ăn cơm, từ trước đến nay tôi luôn thích đi canteen Na.”

Phàn Mộng đột nhiên ngẩng đầu, sau đó lập tức đứng lên, chân run lẩy bẩy, hắn không nhịn được lại ngã xuống ghế dựa, hít sâu một hơi, nở một nụ cười rất miễn cưỡng:

“Cậu nói cậu thích đi canteen Na?”

“Ừ, đúng vậy.”

Sở Triệu Xuân không nhận thấy được vẻ mặt của Phàn Mộng đã biến đổi, nói tiếp:

“Tôi thường hẹn bạn đi Na ăn cơm. A, ngày mai cậu có hẹn ai đi ăn cơm hay không?”

“Ngày mai tôi……”

Phàn Mộng nhớ lại, mấy ngày trước hắn mới hẹn Ngọc Mỹ đi ăn cơm ở canteen CC, trong lòng nổi lên một cơn đau nhói như bị dao cắt:

“Tôi có hẹn bạn đi ăn cơm ở canteen CC.”

“Ai, vậy đáng tiếc quá, tôi đã hẹn bạn đi ăn cơm ở canteen Na.”

Sở Triệu Xuân thở dài một cách khoa trương.

Mặt Phàn Mộng xám như tro tàn, cuống quít quay mặt đi, nhanh chóng chỉnh đốn biểu cảm, mỉm cười:

“Đúng vậy…… Hiện tại mấy giờ rồi?”

“Để tôi xem…… Đã hai giờ mười, tôi sắp vào lớp, vậy chúng ta phải tạm biệt ở đây thôi?”

Thế là bọn họ tách ra.

Phàn Mộng không cách nào bình tĩnh, hắn ngồi xổm ở một bên, hai tay ôm thân thể của mình, co người lại, hắn cần phải thu nhỏ sự sợ hãi đang bành trướng trong lòng lại, nếu không, hắn sẽ có loại ảo giác thân thể mình đang nổ tung —— hắn nhớ rõ một đoạn ngắn này! Hắn nhớ rõ!

Ở trong mơ……

Là giấc mơ ở mấy ngày hôm trước, hắn cùng Sở Triệu Xuân từng có cuộc trò chuyện vừa rồi. Chỉ là khi hắn tỉnh lại, đã quên nơi xảy ra cuộc trò chuyện này……

Không không, hay hiện tại mới là giấc mơ?

Nếu thật sự là mơ, vậy cuộc trò chuyện trong mơ kia……

Nhưng vừa rồi sao Sở Triệu Xuân có thể nói cho hắn những câu mà hắn đã nghe ở trong mơ? Hay tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ, đó chỉ là một Sở Triệu Xuân do Phàn Mộng xây dựng nên, bởi vậy cho nên y mới lặp lại những câu nói tương tự……

Nhưng sao lại có thể như vậy?

Ý chí của Phàn Mộng là chủ nhân của thân thể, vậy làm sao ý chí lại có thể tách ra một hình tượng khác và dường như nó không thể kiểm soát, trái lại còn đe dọa chính bản thân Phàn Mộng?

Hắn gọi điện thoại cho Kiều Sở, rất nhanh Kiều Sở đã trả lời, Phàn Mộng hỏi:

“Kiều Sở, cậu có phải là thật hay không?”

“Cái gì thật hay giả?”

“Cậu có phải là thật hay không! Cậu có phải là thật hay không! Tôi sợ chính mình đang nằm mơ…… Kiều Sở, cậu nói cho tôi, có phải tôi đang nằm mơ hay không?”

“Cái gì…… A Phàn, có phải cậu đang bị bệnh hay không?”

“Bị bệnh? A, đúng rồi, tôi bị bệnh…… Đúng vậy, tôi đã bệnh nửa tháng…… Tôi là bị bệnh, vừa rồi đều là bởi vì bị bệnh…… Vừa rồi đều là giả…… Kiều Sở, cảm ơn cậu, tôi đã hiểu. Như vậy, có phải cậu là thật hay không?”

“Tôi? Tôi…… Tôi không biết mình có phải là thật hay không, bởi vì tôi không biết cái gì là thật.”

Phàn Mộng lại gấp đến độ muốn khóc, hắn liên tục nói:

“Đúng vậy! Sao không ai biết cái gì là thật? Không, Kiều Sở, đừng đối xử với tôi như vậy, ngay cả khi cậu không biết chính mình có phải là thật hay không, cũng phải gạt tôi rằng tất cả là thật, bằng không tôi sẽ sụp đổ mất. Hiện tại tất cả mọi thứ cần phải là thật sự, bằng không tôi sẽ không biết rằng chính mình đang thật sự ở nơi nào…… Cậu nói cho tôi, tôi cầu xin cậu nói cho tôi, cậu có phải là thật hay không?”

“Kia…… Vậy được rồi, Phàn Mộng, tôi là thật, cậu là thật, tất cả mọi thứ bên cạnh cậu cũng đều là thật, vậy có được không? Cậu quá mệt mỏi, tối nay về nhà đừng làm gì cả, đi ngủ sớm một chút. Ngày mai tôi cùng Ngọc Mỹ mời cậu đi ăn cơm, gần đây cậu đã chịu quá nhiều áp lực, mấy nay tôi thấy cậu giống như mỗi ngày đều ngủ không đủ.”

“Tôi ngủ không đủ? Tôi ngủ không đủ? Đúng vậy, ngủ không đủ……”

Phàn Mộng đem một vấn đề lặp đi lặp lại vô số lần, mới tin tưởng chính mình đang trải qua mỗi một chuyện khác nhau, lại nói:

“Cho nên ngày mai cậu cùng Ngọc Mỹ “thật sự” sẽ mời tôi đi ăn cơm?”

“Không sai, là “thật sự” mời cậu đi ăn cơm, thật sự, thật sự.”

Kiều Sở dỗ Phàn Mộng giống như là đang dụ một đứa trẻ, lúc này Phàn Mộng mới lại đứng lên một cách mệt mỏi, hắn cảm thấy cơ thể mình đang rất yếu, giống như là đã sốt cao. Nhưng đây lại là một chuyện tốt, nó chứng minh hắn sẽ nhanh chóng khỏi bệnh. Phàn Mộng cười, mới đầu là ép chính mình cười, cười lâu rồi, liền tin bản thân đang cười một cách vui vẻ. Tươi cười tương đương với hạnh phúc, hai trong một.

“Ừm…… Xin lỗi, Kiều Sở, có lẽ gần đây tôi đọc quá nhiều sách lý thuyết, những lý thuyết của phân tâm học() cùng chủ nghĩa hậu cấu trúc(), nói về cái gì là sự thật, cái gì là huyền thoại, đọc quá nhiều, cho nên đau đầu, nên tôi nghĩ linh tinh thôi.”

“Đừng dong dài nữa, tôi phải vào lớp, sắp hai giờ rưỡi rồi, cậu cũng nhanh lên.”

“Ừ.”*Hương tiêu ngọc vẫn: Hương tan ngọc nát.

*Phân tâm học: Phân tâm học là một chuyên ngành của tâm lý học, là một tập hợp các lý thuyết và kỹ thuật trị liệu liên quan đến việc nghiên cứu tâm trí vô thức, cùng tạo thành một phương pháp điều trị các rối loạn tâm thần, một phương pháp lâm sàng để điều trị bệnh lý tâm thần thông qua đối thoại giữa bệnh nhân và nhà tâm lý học. (Nguồn: Wikipedia)

*Chủ nghĩa hậu cấu trúc: Chủ nghĩa hậu cấu trúc gắn liền với các tác phẩm của một loạt các nhà triết học và các nhà lý luận phê bình giữa thế kỷ 20 của Pháp, được biết đến trên thế giới vào những năm 1960 và 1970. Thuật ngữ này được định nghĩa bởi mối quan hệ của nó với hệ thống trước khi nó theo chủ nghĩa cấu trúc, một phong trào trí tuệ được phát triển ở châu Âu từ đầu đến giữa thế kỷ 20, lập luận rằng văn hóa của con người có thể được hiểu theo cách cấu trúc được mô phỏng theo ngôn ngữ (nghĩa là cấu trúc ngôn ngữ học) Khác nhau từ thực tế cụ thể và từ những ý tưởng trừu tượng, một “trật tự thứ ba” làm trung gian giữa hai thứ. (Nguồn: Mimirbook/Encyclopedia Mypedia)
« Chương TrướcChương Tiếp »