Phàn Mộng đột nhiên mở mắt ra, cả cơ thể hắn đều là mồ hôi lạnh, trước mắt là một màu trắng tinh, đó là một cái trần nhà hắn không quen thuộc. Hắn lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán cùng trên má, nghiêng đầu nhìn cửa sổ phòng, bên ngoài là một màu xanh đậm, ở phía xa là một màu xanh nhạt đang trôi nổi. Hắn chống tay xuống giường, dùng sức ngồi dậy, nhặt lên một quần đùi trên sàn nhà mặc vào, bước xuống giường. Phàn Mộng quay đầu, thấy thân trên trần trụi của Sở Triệu Xuân, y nghiêng người, mặt đưa về phía Phàn Mộng, ngủ say. Ánh sáng xanh ngoài cửa sổ ban đêm thật quyến rũ, quét đều khắp khuôn mặt, cơ thể của Sở Triệu Xuân, khiến y như một tác phẩm điêu khắc bằng ngà voi theo phong cách Hy Lạp, như Roth đang ngủ say.
Phàn Mộng ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, hắn cần phải ôm chặt hai chân mới có thể ngăn đôi chân đang run rẩy. Dựa mặt vào đầu gối, trên đầu gối ướt đẫm, hắn xoa mặt mình, rồi phát hiện không biết từ khi nào nước mắt đã chảy đầy mặt hắn, nhưng đôi mắt lại không có cảm giác nóng lên.
Như một người đã chết.
Phàn Mộng cảm thấy kinh sợ, nhưng cảm kinh sợ ấy lại mất đi khi hắn rơi lệ.
Hắn tiện tay lấy một tờ giấy trắng và một cây bút trên bàn của Sở Triệu Xuân, rồi nhờ vào ánh sáng xanh bên ngoài cửa sổ, viết:
“Tôi không biết đây là ngày hay đêm. Tôi không biết đây là năm thứ bao nhiêu. Tôi không biết đây là ngày mấy tháng mấy. Tôi chỉ biết, tôi mơ thấy Kiều Sở. Kiều Sở trong giấc mơ nhiệt tình, ôn nhu, và cũng đáng sợ. Tại sao Kiều Sở nói thạt ra hắn không bị cận? Tại sao Kiều Sở lại đưa poster hoa anh đào cho tôi? Tại sao Kiều Sở đến nhà tôi?”
Chữ viết bắt đầu không thành hình, hắn ném bút xuống đất, vò xát tờ giấy rồi ném xuống đất, hung hăng dẫm nó thành một tờ giấy bằng phẳng. Phàn Mộng không thể ngừng suy nghĩ: Tại sao hắn không mơ thấy Sở Triệu Xuân? Nếu Sở Triệu Xuân mơ thấy mộng xuân sớm hơn hắn, như vậy, giấc mơ mà Phàn Mộng vừa thấy, cái giấc mơiên quan đến Kiều Sở kia, Sở Triệu Xuân có biết trước không? Giấc mơ đó có trở thành sự thật không? Nhưng mà, nếu Sở Triệu Xuân biết Phàn Mộng đối tốt với người khác, tất nhiên sẽ không có khả năng bình tĩnh để hắn rời đi.
Như vậy, Sở Triệu Xuân đã biết trước rằng trong tương lai Phàn Mộng sẽ đối tốt với Kiều Sở, nhưng vẫn khăng khăng muốn lưu Phàn Mộng ở bên người sao? Nhưng mà trong giấc mơ vừa rồi không có Sở Triệu Xuân, điều đó có nghĩ là ở một thời điểm nào đó trong tương lai, Kiều Sở sẽ thay thế vị trí của Sở Triệu Xuân, mà lưu lại bên người Phàn Mộng sao?
Nhưng mà, Kiều Sở không thể nào là đồng tính được. Nếu không, thì tại sao lúc trước hắn không đáp ứng những người đàn ông đã đối tốt với hắn? Đúng vậy, Kiều Sở không phải là đồng tính, một khi đã như vậy, thì bọn họ liền có thể cùng nhau chống lại “hắn”.
Nhưng mà, bạn đầu Sở Triệu Xuân cũng không phải là đồng tính! Trước đó Sở Triệu Xuân đã từng có bạn gái, những y vẫn cam nguyện phục tùng “hắn”, đi trêu chọc Phàn Mộng.
Không không, có lẽ đây chỉ là tưởng tượng của Phàn Mộng. Kiều Sở cũng có những giấc mơ? Không có khả năng, nếu Kiều Sở cũng mơ thấy những giấc mơ bày, thì làm sao anh có thể ở bên cạnh Phàn Mộng như không có việc gì, nói chuyện phiếm ăn uống, giống một người bạn bình thường với hắn?
Không sai, ở trong mối quan hệ của Phàn Mộng cùng Kiều Sở —— như đã nói —— ở giữa, có lẽ Phàn Mộng là người nằm mơ trước. Thời khắc này, Phàn Mộng bình tĩnh lại, chỉ cần hắn không để những chuyện trong giấc mơ biến thành hiện thực……
Nhưng lỡ như Kiều Sở thật sự nằm mơ, thì làm sao bây giờ?
Phàn Mộng cảm thấy một sự lạnh lẽo bò lên sống lưng, hàng ngàn con bọ xác bò trong thân thể hắn, khiến cho hắn ngứa đau đến co rút cơ thể. Hắn lau nước mắt trên mặt, giống như lau đi nước mưa. Nhặt cục giấy dưới đất lên, hắn nghĩ, đầu tiên cần tiêu hủy chứng cứ.
Đúng rồi, chỉ cần lần này hắn không viết nhật ký giấc mơ gì nữa, thì mọi thứ trong giấc mơ đều không có chỗ đứng trong thực tế hết. Hơn nữa, thì ra Sở Triệu Xuân không biết việc này —— hắn hy vọng —— vậy cần phải ở trước khi Sở Triệu Xuân……
Phàn Mộng đẩy cửa sổ ra, không biết hiện tại mấy giờ rồi.
Một làn gió mát thổi qua, làm nổi bật khuôn mặt nóng bừng, đau rát của hắn, thần kinh đang căng thẳng cũng dần dần giãn ra, nằm yên.
Phàn Mộng ngồi trên bàn làm việc, chỉ cách thế giới bên ngoài cửa sổ vài ngón tay. Nhưng hắn sẽ không nhảy ra ngoài cửa sổ. Hắn muốn sống trên đời, sống lâu hơn mong muốn của “hắn”. Phàn Mộng muốn trở thành kẻ nổi loạn đầu tiên dưới tay “hắn”, trong lịch sử không thể có tên của Phàn Mộng, bởi vì số phận của mọi người trong biên niên sử đều do “hắn” kiểm soát, trong sử sách đều là thành tựu của “hắn”, cùng với tên gọi của tất cả những người bị “hắn” đùa giỡn, những chiến lợi phẩm đó, những món đồ chơi đáng ghét đó.
Sau khi xé và xoắn dải giấy dài, Phàn Mộng đưa bàn tay ra ngoài cửa sổ, thả lỏng ngón trỏ cùng ngón cái đang kẹp chặt ban đầu, tờ giấy kia liền theo gió bay tới một nơi xa lạ. Một phần trái tim của Phàn Mộng bám vào tờ giấy đó, tìm kiếm trong thiên địa, đi đến một nơi không có giấc mơ, một nơi không có người, lẳng lặng bén rễ nảy mầm, hoặc trở thành chất dinh dưỡng của cây thực vật đang nảy mầm nào đó, sau đó, có được nơi để trở về.
“Cậu đang làm gì?”
Sở Triệu Xuân tỉnh lại, đứng cạnh bàn làm việc, ôm thân trên trần trụi cường tráng của Phàn Mộng.
“Tôi đang bay.”
Xé một cái, Phàn Mộng thả đi tờ giấy thứ hai.
“Tôi đang phóng sinh.”
“Phóng sinh ai?”
Phàn Mộng chân thành chúc phúc từng trang giấy rời khỏi tay hắn, đều có thể tìm được một ngôi nhà.
“Sở Triệu Xuân, tôi muốn trở thành một trang giấy.”
“Vừa rồi cậu nằm mơ đúng không?”
“Có, một giấc mơ kỳ lạ.”
Phàn Mộng xé thêm nhiều mãnh giấy khác, nắm chặt trong tay, rồi đưa nắm tay mình ra ngoài cửa sổ, từ trên không trung, thả ra, những mảnh giấy đó không thể chờ đợi nữa mà thoát khỏi tay Phàn Mộng.
Sở Triệu Xuân không cho là đúng, cười khẽ, rồi đặt một nụ hôn nhỏ bé như những mảnh giấy kia lên vai Phàn Mộng, lẳng lặng nghe tiếng xé giấy của Phàn Mộng.
Cả hai cùng nhau nhìn theo những mảnh giấy vụn đó, giống như một người cha nhìn theo bóng dáng của đứa trẻ, thời khắc này, bọn họ là người tạo ra những mảnh giấy vụn, là “bọn họ” phía sau trang giấy —— nguồn gốc của mọi sức mạnh.