Ngày 19 tháng 3: Tối hôm qua tôi mơ thấy cảnh sau khi Phàn Mộng trả lời cuộc gọi của tôi.
Trong giấc mơ, tôi không có cơ thể, giống như đang xem một bộ phim điện ảnh, tôi gần như buồn cười nhìn Phàn Mộng khóc lên, trên nhật ký, hắn đổ cuộc gọi của tôi là lỗi cho địch ta.
Điều này ngoài dự kiến của tôi, tôi không nghĩ tới hắn đã xây dựng địch ta thành một người hoàn toàn khác với kẻ thù. Ở trong lòng hắn, địch ta là thứ được tách ra từ chính hắn, và nó đã lên kế hoạch tiêu diệt một trong những ý chí của hắn. Bởi vậy, hắn trốn tránh tất cả việc lạ không thể giải thích được bằng cách đổ hết tất cả lên người địch ta một cách đương nhiên.
Trước kia, mỗi khi tôi nhìn thấy Phàn Mộng viết nhật ký trong giấc mơ, tôi luôn không nhịn được mà hắn vào lòng. Nhưng tối hôm qua tôi thấy hắn rơi lệ, tôi chỉ cảm thấy trống rỗng: Tôi đẩy một thanh niên vào tình cảnh tuyệt vọng này, và điều đó không tốt gì cho tôi cả.
Lúc này, tôi không khỏi cảm thấy đồng tình Phàn Mộng.
Tôi không nên đối xử với hắn như thế này —— cho dù là “hắn” giao cho tôi một số quyền lực, thì điều đó cũng không có nghĩa là tôi có thể đùa giỡn với mạng sống của hắn.
Nhưng lúc này, tôi lại nhớ tới lời hứa của mình: Tôi cần phải dùng cách riêng của mình để ngăn chặn những giấc mơ kỳ lạ —— hoặc sau khi tôi xảy ra quan hệ với Phàn Mộng thật, thì mọi thứ có thể trở lại quỹ đạo bình thường.
Vậy sau đó?
Có một giọng nói từ dưới đáy lòng nói với tôi: Đó không phải là một loại cảm thông, mà chỉ là một sự đồng cảm mong manh trực tiếp tạo ra khi nhìn thấy trẻ con rớt vào trong giếng. Mỗi một kẻ sát nhân đều lóe lên một ý nghĩ trước khi ra tay, sau đó lại cầm chiếc rìu trong tay chém vào cổ đối phương, nhìn vết máu phun ra từ vết chém trên cổ đồng loại, mọi loại đồng cảm đều mất sạch. Thưởng thức vẻ đẹp của dòng máu, thậm chí còn muốn tiến lên uống một ngụm, dùng những chất lỏng đỏ tươi như rượu nho đó rửa mặt, và cùng chơi đùa với nội tạng của thi thể. Đồng loại chết ở dưới của bạn, từng khơi dậy lòng thương cảm của bạn trong một thời gian, ở sau khi bị bạn tự tay gϊếŧ chết, đã trở thành một món đồ vật —— một món đồ có thể chinh phục —— một món đồ chơi.
Thế là, tôi lý giải sự đồng cảm của mình dành cho Phàn Mộng là một loại nhân từ.
Ý nghĩ của tôi là chính xác.
Sáng nay khi tôi thức dậy, sự đồng cảm của tôi kéo dài chưa được nửa tiếng, đến nỗi tôi vẫn còn cảm thấy buồn cười khi viết những thứ này, và bây giờ viết nó ra cũng chỉ để ghi nhớ lại.
Tôi gọi điện thoại cho Phàn Mộng, tiếp tục dùng chiêu cũ: Vừa có lý vừa vô lý mà kiên trì rằng hắn đã hẹn tôi nhưng đã hắn quên.
Quả nhiên, Phàn Mộng đã đi ra gặp tôi.
Tôi thực hiện kế hoạch kia: Khi gọi điện thoại cho hắn ngày hôm qua, tôi nhắc tới đồ vật tôi đã nhìn thấy trong giấc mơ, giày thể thao. Hôm nay, tôi dẫn hắn đến Vượng Giác để mua một đôi giày thể thao. Có phải là đôi ở trong giấc mơ hay không, căn bản không quan trọng, quan trọng là khiến Phàn Mộng cảm thấy địch ta xâm lấn vào cuộc sống của hắn.
Hắn sẽ suy sụp nhanh hơn —— điều này sẽ được nhìn ra từ chuyện hắn chủ động trả tiền cho tôi sau này —— hắn đã thực hiện cảnh trong mơ.
Hành động này của hắn rất thú vị —— hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nhân lực có thể chiến thắng cảnh trong mơ: Chỉ cần hắn kiên quyết từ chối trả tiền cho tôi, và thuyết phục tôi rằng sau này mang đủ tiền rồi mua giày thể thao, là đã có thể tránh được một kiếp, nhưng mà hắn lại thực hiện cảnh trong mơ.
Tôi biết thời cơ đã chín mùi: Cuối cùng Phàn Mộng cũng không còn giãy giụa. Hắn tự sa ngã, lựa chọn giao cuộc sống của mình cho giấc mơ, vì vậy hắn không nhận thấy rằng hành vi của chính hắn đã mang hắn về quỹ đạo của giấc mơ, điều này có nghĩ là hắn là đồng phạm của tôi —— hắn muốn chạy trốn khỏi giấc mơ, nhưng thật nghịch lý là lại tự đẩy mình xuống vực thẩm.
Sao cậu còn có thể đổ tội cho tôi, hoặc là ES (địch ta trong miệng cậu)? Cậu thật sự cảm thấy mình không cần phải chịu trách nhiệm cho tất cả những điều này sao? Cậu thật sự cảm thấy người sắp đặt trò chơi này chính là tôi, còn cậu thì an phận mà làm người bị hại?
Cậu đánh giá tôi quá cao —— nếu không có cậu giúp đỡ, thì sao tôi có tài làm đến bước này được?
Cảm ơn cậu, Phàn Mộng.