“Ngày 8 tháng 3: Bắt đầu cùng Sở Triệu Xuân dạo trung tâm mua sắm ở trong mơ, nhìn thấy một cái móc khóa hình chiếc lá, Sở Triệu Xuân mua tới tặng cho tôi. Tôi hôn lên khuôn mặt của Sở Triệu Xuân, trên mặt Sở Triệu Xuân không có nụ cười, y chỉ chỉ môi mình, tôi trợn trắng mắt, hôn lên môi y. Sở Triệu Xuân đè sau gáy tôi, hôn tôi…… Tôi chảy mồ hôi lạnh khắp người, tỉnh lại.”
Lần thứ hai hôn môi với Sở Triệu Xuân, Phàn Mộng biểu hiện tương đối trấn định.
Hắn không thể dựa vào sự mệt nhọc của thân thể ngủ sâu để mà thoát khỏi rắc rối; cho nên đành phải mỗi lần ngủ lại quan sát, ghi nhớ, đút kết và nhìn thẳng vào vấn đề: Phân tích nguyên nhân tại sao chính mình mơ thấy Sở Triệu Xuân mỗi đêm, cùng tình cảm hắn đối Sở Triệu Xuân trong tiềm thức —— ông trời, mỗi khi hắn thanh tỉnh, hắn tuyệt đối không có nửa điểm tình ý đối với Sở Triệu Xuân, tình cảm bạn bè cũng không có —— dù chỉ một chút nhỏ nhoi, hắn đem loại quan hệ này trở thành một câu hỏi khó trong học tập.
Điều mà Phàn Mộng phải làm, không phải là quên, mà là giải quyết các vấn đề.
Không sai, đây chính là bài tập mà trời cao giao cho hắn, chỉ cần làm xong cái bài tập này, là Phàn Mộng có thể thoát khỏi ác mộng quấn thân hàng đêm. Nghĩ như vậy, Phàn Mộng lại bắt đầu chờ mong giấc mơ mỗi đêm: Tuy hắn không phải là sinh viên có thành tích cao (kỳ thật, người luôn luôn buông thả như Sở Triệu Xuân, lại tài hoa hơn so với hắn), nhưng hắn có lòng hiếu kỳ cùng ham học hỏi rất mạnh, và sự kiện này lại gợi lên du͙© vọиɠ muốn khiêu chiến của Phàn Mộng.
Hôm nay, vừa vặn ngày là hắn phải đi học, hơn nữa còn sẽ nhìn thấy Sở Triệu Xuân. Hắn đặc biệt vào lớp trước thời gian mười lăm phút, việc muốn làm chính là muốn nhìn Sở Triệu Xuân đi vào phòng học. Vì hắn cùng Sở Triệu Xuân không quen biết gì, nên hắn chỉ có thể nhìn khi Sở Triệu Xuân ra vào phòng học, thấy rõ vật phẩm trên người y. Hơn nữa còn tận lực chọn lựa chỗ ngồi phía sau Sở Triệu Xuân, ở nơi mà Sở Triệu Xuân không thể nhìn thấy Phàn Mộng, tận tình đánh giá y.
Trong lớp này, có một nữ sinh cùng khoa —— dường như tên là A Sue —— sẽ thay Sở Triệu Xuân tìm vị trí, lúc nào cũng sẽ ở vị trí cũ. Khi Phàn Mộng đi vào phòng học, bên trong chỉ có hai ba học sinh, hắn bỏ qua chỗ ngồi ngày thường, ngồi vào phía sau Sue. Hai mươi phút sau, khi giáo sư đang giảng bài, Sở Triệu Xuân liền bước vào.
Hôm nay, Sở Triệu Xuân mặc một chiếc áo sơmi kẻ sọc màu lam nhạt cùng màu trắng, vạt áo không có nhét vào lưng quần, bên dưới mặc một chiếc quần jean màu xanh biển cùng một đôi giày da màu nâu nhạt của Timberland. Phàn Mộng thấy Sở Triệu Xuân đeo một chiếc túi chéo màu đen, ở trong góc thế nhưng lại ghim một chiếc ghim bạc rất nhỏ hình chiếc lá. Phàn Mộng chợt nhận ra, thì ra hắn sớm đã nhìn thấy chiếc ghim lá trên túi của Sở Triệu Xuân, âm thầm ghi nhớ, nhưng khi ý thức thanh tỉnh lại không có phát hiện ra.
Hắn đem manh mối này ghi vào một quyển vở mới mua —— hắn dùng nó để chuyên ghi lại những điều liên đến chuyện trong mơ.
Sở Triệu Xuân ngồi vào vị trí mà Sue đã giữ trước cho y, vừa ngồi xuống, liền rất tự nhiên mà nhìn ra phía sau, đối diện với ánh mắt của Phàn Mộng. Lúc đó Phàn Mộng mới vừa nhanh tay ghi lại chuyện chiếc ghim hình chiếc lá, đang ngẩng đầu cẩn thận xem kỹ đặc điểm trên người Sở Triệu Xuân, lại đυ.ng phải ánh mắt của y. Sở Triệu Xuân sửng sốt một chút, mỉm cười, giơ tay lên vẫy hai cái với Phàn Mộng, Phàn Mộng khẽ nhếch miệng, trông như một tên ngốc, rồi chỉ gật đầu liên tiếp, tỏ vẻ hắn đã nhìn thấy Sở Triệu Xuân, cũng đáp lại cử chỉ thân thiện đó.
Một đôi mắt linh động của Sở Triệu Xuân liền xoay chuyển, cũng quay đầu về phía trước, nói chuyện cùng Sue ngồi ở bên cạnh. Lúc này, Phàn Mộng trở nên sợ hãi:
Trước đây chưa tiếp xúc với Sở Triệu Xuân, còn mơ thấy cùng y trở thành người yêu, hôm nay lại có tiếp xúc với y —— chẳng sợ đó chỉ là đối diện ánh mắt cùng gật đầu —— chẳng phải là……
Nhưng một loại ham học hỏi bỗng nhiên dâng lên đã mang lại cho Phàn Mộng sự can đảm vô hạn:
Hắn cần thiết nhìn thẳng vào vấn đề, không thể trốn tránh. Hắn lấy tâm lý ám chỉ chính mình không được nghĩ về Sở Triệu Xuân, kỳ thật là đang không ngừng nhắc nhở chính mình, có một nhân vật là Sở Triệu Xuân. Nếu hắn thật sự có thể không nghĩ đến Sở Triệu Xuân, vậy thì ba chữ “Sở Triệu Xuân” sẽ không thể chiếm bất cứ vị trí nào trong lòng hắn.
Nghĩ vậy, hắn vừa cầm bút ghi chú ở trong lớp, vừa ghi nhớ vài từ trong cuộc trò chuyện của Sở Triệu Xuân cùng Sue. Khi lớp học kết thúc, Sở Triệu Xuân sắp xếp đồ đạc xong trước Phàn Mộng, lúc gần đi, y thấy trên bàn của Phàn Mộng có hai quyển tập, cùng một quyển khác do giáo sư phát, không nhịn được nói: “Phàn, cậu học một buổi thôi mà phải dùng tới mấy quyển sách vở luôn hay sao? Vẫn luôn biết cậu rất chăm chỉ, lại không ngờ lại làm quá đến vậy.”
Trong vài tuần qua, tối nào Phàn Mộng cũng nghe thấy giọng nói của Sở Triệu Xuân trong giấc mơ, nhưng mà hiện thực là đã qua ba tháng đến nay thì bản thân Sở Triệu Xuân chưa từng mở miệng nói nửa câu với Phàn Mộng.
Lúc này, Phàn Mộng không nhịn được âm thầm giật mình, mồm miệng không rõ mà nói:
“Ừ, ừ…… Đúng vậy, dùng để ghi nhớ những điểm khác nhau.”
Kỳ thật, lúc hắn đi học luôn có thói quen ghi chép vào một quyển vở riêng của mình, đến lúc ôn tập sẽ thuận tiện hơn một chút, mà quyển do giáo sư phát, hắn không viết bất cứ thứ gì ở trên đó, còn lại một quyển khác thì tất nhiên là dùng để ghi lại những gì ở trong mơ có liên quan với Sở Triệu Xuân.
“Phải không?”
Sở Triệu Xuân hơi dừng lại, muốn tiếp tục nói thêm vài câu, Sue liền đẩy đẩy bả vai của y, nói:
“Uy, cùng đi ăn cơm không?”
“Úc, được, muốn đi đâu nhi……”
Sở Triệu Xuân liền rời đi với Sue. Phàn Mộng thu thập sách vở, chậm rãi rời đi, tiết học hôm nay của hắn không nhiều lắm, không cần vội vàng.
Đêm đó, hắn ôm tâm trạng cực kỳ bất an nằm lên giường, sợ đêm nay mình sẽ mơ thấy chuyện càng khác người. Nếu mơ thấy chính mình cùng Sở Triệu Xuân nằm ở trên giường……
Dù thế nào đi chăng nữa, thì hắn vẫn đang luẩn quẩn trong đủ loại phỏng đoán, cùng trong bất tri bất giác ngủ rồi. Vừa tỉnh lại, chính là 6 giờ rưỡi, giai điệu của 《Tourbillon》 còn chưa vang lên. Hắn cầm lấy giấy bút ở đầu giường, lại phát hiện không có chuyện gì để nhớ —— tối hôm qua hắn không có mơ! Hắn dùng tay che miệng, che đi tiếng hô vui mừng thiếu chút nữa bật ra khỏi miệng, nếu lúc này soi gương, hắn sẽ phát hiện chính mình cười đến miệng cũng muốn nứt ra. Một lúc lâu sau, hắn mới nén lại niềm vui trong lòng, xoa bóp cơ mặt đã cười mãi đến nỗi hơi cứng đơ, viết ghi nhớ:
“Ngày 9 tháng 3, cả đêm hôm qua tôi không có nằm mơ. Có lẽ cách chữa trị bệnh của tôi, đó là không trốn tránh Sở Triệu Xuân, tận lực tiếp xúc với y trong cuộc sống. Có lẽ lúc trước tôi ôm một chút cảm tình mà chính bản thân tôi cũng không biết đối với Sở Triệu Xuân, có lẽ đây là một loại sợ hãi khi chưa quen biết nhau, tôi suy nghĩ đơn phương về những hình tượng tốt đẹp có liên quan với Sở Triệu Xuân: Y có một khuôn mặt đẹp, tinh tế, thành tích học tập cực kỳ tốt. Nhưng nếu tôi từng bước kết giao với y, tất nhiên sẽ phát hiện y cũng chỉ là một người thường, thậm chí là có không ít khuyết điểm. Vì thế, sự tưởng tượng của tôi về y, cùng những hi vọng mà chính tôi cũng không biết đã dần dần được giải quyết.”
Phàn Mộng hưng phấn nằm lại trên giường, thậm chí còn ấu trĩ mà lăn vài vòng, giống như một đứa nhỏ đang lăn trên cát. Hắn muốn ngủ thêm một lát để trái tim mình bình tĩnh lại, nhưng lại hưng phấn đến nỗi không thể đi vào giấc ngủ. Nằm ở trong chăn đến 8 giờ, mới ung dung thong thả ra khỏi giường. Nguyên nhân khiến cho hắn hưng phấn, không chỉ là tìm ra vấn đề mấu chốt, mà là hôm nay cũng có thể học cùng với Sở Triệu Xuân. Phàn Mộng hạ quyết tâm phải nói chuyện với Sở Triệu Xuân —— mặc dù hắn không có hứng thú kết bạn cùng người này —— nhưng vì chất lượng giấc ngủ đêm nay, hắn không thể không bước ra một bước này.
Hắn vẫn đến lớp sớm hơn 15 phút như cũ, ngồi ở sau lưng nữ sinh đang tìm chỗ ngồi cho Sở Triệu Xuân, người hôm nay hình như tên là Shadow. Giáo sư còn chưa bắt đầu giảng bài, Sở Triệu Xuân đã tới rồi, Phàn Mộng vui vẻ trong lòng, loại khác thường này của Sở Triệu Xuân vừa lúc cung cấp chủ đề cho hắn, lúc nãy hắn còn đang đau khổ nghĩ phải tìm chủ đề gì nói với Sở Triệu Xuân.
“Này, hôm nay cậu tới rất sớm.”
Phàn Mộng canh lúc Sở Triệu Xuân còn chưa ngồi xuống, đánh đòn phủ đầu nói chuyện với y. Sở Triệu Xuân lại ngây người một chút, sau đó trả lời với một nụ cười trên mặt:
“Ừm, hôm nay tôi bị bà mẹ nhà tôi dùng chảo xúc tôi thức dậy.”
“Ha, ngay cả A Phàn, người không hỏi thế sự đều biết chuyện cậu đi học muộn rất nhiều lần.”
Shadow đáp lời, đôi mắt xinh xắn liếc mắt nhìn Sở Triệu Xuân một cái. Sở Triệu Xuân kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nói:
“Cái gì không hỏi thế sự, A Phàn còn là thành viên của câu lạc bộ nha.”
Ngày thường Shadow cũng không có qua lại tiếp xúc gì với Phàn Mộng, cô ấy là loại con gái vui vẻ hào phóng, ánh mắt lại cao hơn đỉnh đầu, cho nên không thể ở cùng một người an tĩnh như Phàn Mộng, Phàn Mộng liền nói: “Tôi chỉ là bóng ma trong câu lạc bộ mà thôi, không thể so sánh cùng Triệu Xuân được, năm sau tôi sẽ tham gia vào câu lạc bộ nhϊếp ảnh.”
Phàn Mộng không muốn gọi thẳng tên của Sở Triệu Xuân, nhưng hắn thật sự bất đắc dĩ, Sở Triệu Xuân ở lúc điểm danh, y muốn mọi người kêu y là “Triệu Xuân”, không cần phải gọi cả họ, vì vậy Phàn Mộng không thể không kêu tên của y, như thể bọn họ rất thân nhau. Phàn Mộng là một người không đặc sắc gì, tên cũng rất nhàm chán, họ cũng chỉ có một chữ, cho nên mọi người kêu là A Phàn, còn những thành viên thân thiết trong câu lạc bộ, thì kêu hắn là “Phàn”.
Sở Triệu Xuân quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của Phàn Mộng, đôi mắt đen kia của y hơi mở to, giống như đang nhìn một người câm đột nhiên mở miệng nói chuyện. Phàn Mộng cảm thấy hai đứa con trai nhìn chằm chằm nhau rất kỳ cục, nên đành phải nở một nụ cười xã giao đáp lại, nghiêng đầu, trêu đùa: “Sao đó? Còn chưa tỉnh ngủ hả, tôi thấy là từ lúc cậu vào nãy giờ, hình như cậu vẫn còn đang mơ kìa.”
Không, kỳ thật đối Phàn Mộng mà nói, tất cả những điều này mới là một giấc mơ: Chỉ có ở trong mơ hắn mới có thể nói chuyện với Sở Triệu Xuân, còn ở trong hiện thực thì thậm chí là bọn họ còn chưa gặp mặt trực tiếp nữa là. Nhưng hiện giờ Phàn Mộng lại cảm thấy khó hiểu, hắn đã chủ động tiếp xúc với Sở Triệu Xuân trong hiện thực, cũng dành ra sự đối xử thân thiệt chỉ dành riêng cho Sở Triệu Xuân ở trong mơ vào hiện thực, nhưng nhất thời chính hắn lại cảm thấy mơ hồ, không biết rốt cuộc là chuyện mình yêu đương với Sở Triệu Xuân là ở trong mơ, hay đây là một loại khả năng vốn có thể xảy ra ở hiện thực này đây.
Lúc này Sở Triệu Xuân cúi đầu xuống trước, vuốt ve chơi đùa chiếc ghim hình lá đang cài trên chiếc túi vải đeo vai của chính mình, y giống như đang nằm mơ giữa ban ngày, ngay cả Phàn Mộng cũng không biết Sở Triệu Xuân đang làm gì, sau đó Sở Triệu Xuân mới mở khóa kéo, lấy vở cùng bút ra, dùng cán bút gõ nhẹ lên bàn của Phàn Mộng, một âm thanh vui tai vang lên, Phàn Mộng thấy Sở Triệu Xuân híp mắt lại, nói:
“Tôi thích nhất là nằm mơ. Người ta có thể muốn làm gì thì làm ở trong đó, làm chuyện gì cũng không bị ràng buộc bởi pháp luật và đạo đức, sau khi làm xằng làm bậy còn có thể rời khỏi mà không cần chịu trách nhiệm, chẳng lẽ không tốt sao?”
Phàn Mộng vì giải trừ tâm ma, cho nên ép buộc chính mình phải đối mặt mà chiến đấu. Sáng nay trước khi ra ngoài, hắn đã đối diện với gương, nói với chính mình: Một lát nữa mình phải sắm vai một nhân vật khác ở trước mặt Sở Triệu Xuân, mình phải biến thành một người có tính cách không hoạt bát, nhưng cách cư xử phải giống một người đàn ông bình thường, mục đích là thiết lập một mối quan hệ như những người bạn bình thường với Sở Triệu Xuân, mình là một người đàn ông ăn nói lưu loát, mình là một người đàn ông có vẻ ngoài dí dỏm hài hước, mình là một người đàn ông có thái độ thoải mái……
Thế là Phàn Mộng cực kỳ ngạc nhiên khi phát hiện hắn có thể ứng phó với tâm trí hay thay đổi của Sở Triệu Xuân, Phàn Mộng nói:
“Tôi không thích nằm mơ. Tham lam sự vui vẻ ở trong mơ, nhưng hiện thực vẫn cô đơn như cũ, có gì thú vị đâu? Mọi người vẫn nên đối mặt với hiện thực, tôi thật sự mong muốn có thể ngủ đến ngày hôm sau mà không cần nằm mơ.”
Phàn Mộng thấy giáo sư đã bước lên bục giảng, liền chỉ chỉ bút của mình về phía bục giảng, đối diện với đôi mắt của Sở Triệu Xuân, không tiếng động ám chỉ y nên im lặng nghe giảng bài, Sở Triệu Xuân hiểu ý của hắn, cho nên đã lập tức quay lại phía trước.
Phàn Mộng lợi dụng lúc giáo sư vẫn chưa vào chủ đề chính, hắn nhanh miệnh bắt chuyện với Sở Triệu Xuân, đặt quyển ghi chú giấc mơ sang một bên, mở quyển sổ học tập ra, tập trung nghe giảng bài. Vào giữa tiết học, là giờ nghỉ giải lao do giáo sư qui định, đó là tạm nghỉ trong vòng mười phút. Trong giờ giải lao, Sở Triệu Xuân thường ra khỏi chỗ ngồi đi đến một đám bạn khác nói chuyện —— bất cứ ai, dù người hướng nội hay hướng ngoại, đều là bạn của y, mà số bạn bè hướng ngoại lại nhiều hơn số hướng nội.
Nếu Phàn Mộng không cần đi vệ sinh gì mấy, nên phần lớn thời gian đều sẽ không rời khỏi chỗ ngồi, hắn đang mở sổ ghi chép giấc mơ ra, muốn viết ra sự phân tích trong ngày, lại nghe thấy có người gõ gõ bàn của hắn, hắn ngửa đầu, liền nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một người khác —— là một người bạn mà hắn thường hợp tác ở trong câu lạc bộ, Kiều Sở. Kiều Sở là một người đàn ông khá xuất chúng, nhưng khí chất quá hiền lành, không hào phóng như Sở Triệu Xuân, anh còn mang một chiếc kính gọng đen dày cộm, căn bản là một con mọt sách, nhưng Phàn Mộng đã quen biết anh nửa năm, phát hiện Kiều Sở thật sự là một anh chàng hài hước, chỉ là lo sợ với cuộc sống, không biết cách đối nhân xử thế với người khác, điểm này rất giống với Phàn Mộng.
Phàn Mộng vô tình nhìn về phía trước, nghĩ rằng Sở Triệu Xuân sẽ không ở đó, lại phát hiện Sở Triệu Xuân đang nghiêng người, cũng đang đánh giá Phàn Mộng. Phàn Mộng nhanh chóng bỏ lơ Sở Triệu Xuân, đối diện với ngón tay của Kiều Sở đang gõ bàn hắn: “Kiều Sở, cậu có đi học không? Sao không lại đây ngồi?”
“Không được, hôm nay tôi bị kẹt xe, đến trễ, cậu lại ngồi ở phía trước, gần bục giảng, tôi không muốn làm giáo sư chú ý tới tôi, cho nên đã ngồi ở sau chỗ kia. Còn dành ra một chỗ cho cậu, cậu dọn qua chỗ của tôi đi.”
“Cũng được……”
Phàn Mộng coi cuộc trò chuyện của hắn cùng Sở Triệu Xuân thành bài tập về nhà trong ngày. Hôm nay đã nói chuyện với Sở Triệu Xuân, đã đạt được mục tiêu, không cần sống ở dưới mắt y. Đang dọn dẹp, Sở Triệu Xuân nâng đầu, xen mồm: “45 phút nữa là tan học, sao lại phải dọn qua bên kia?”
Tính tình của Kiều Sở còn nội hướng hơn so với Phàn Mộng, da mặt của anh cũng mỏng hơn, lúc này khi Sở Triệu Xuân mở miệng nói chuyện, đôi mắt của Kiều Sở đã mở to đến nỗi tròng mắt cũng sắp rớt ra, đầu nghiêng lên trước lắc lư một cái, nếu như là ở trong truyện tranh, thì nhất định là mắt kính của Kiều Sở cũng sẽ rớt xuống một nửa, nhưng đây là hiện thực, đương nhiên là không có cảnh truyện tranh hài hước như vậy. Phàn Mộng bị bộ dáng của Kiều Sở chọc cho cười lên, nói: “Đúng nha.”
“Nhưng, nhưng, nhưng……” Kiều Sở nhất thời cứng họng, vội vàng nói: “A, đúng rồi, tuần sau chúng ta phải thuyết trình, tôi sẽ tận dụng thời gian này thảo luận cùng cậu về phương hướng thuyết trình một lượt.”
“A, cậu nói đúng.” Phàn Mộng gãi gãi đầu, muốn tiếp tục dọn dẹp, Kiều Sở liền đè tay Phàn Mộng, nói: “Tôi nghĩ mình nên dọn lại đây ngồi, bên cạnh cậu lại không có ai, vị trí này cũng ở phía trước, nhìn rõ PowerPoint(*) hơn.”
“Ồ, tốt.”
Phàn Mộng cất quyển ghi chép giấc mơ vào ba lô, Sở Triệu Xuân hỏi: “Quyển vở kia là cái gì? Chưa tan học mà cậu đã cất vở rồi.”
“Ừm —— à —— cái này là……”
Động tác của Phàn Mộng chậm lại một chút, hắn giả vờ loay hoay như đang bận thu dọn đồ nên không rảnh trả lời Sở Triệu Xuân, kỳ thật là trong đầu đang suy nghĩ rất nhanh, muốn bịa ra một đáp án có thể lừa gạt đối phương, hắn kéo khóa kéo ba lô lên —— kỳ thật Phàn Mộng không cần phải làm như vậy, còn chưa tan học, hắn không cần nhanh chóng kéo khóa ba lô lên như thế, nhưng hắn cần thời gian nghĩ ra đáp án đối phó, mới vừa kéo khóa ba lô lên xong liền nói: “Là vậy nè, ngày thường tôi có viết tiểu thuyết, tôi có thói quen mang theo một quyển sở bên người, một khi có linh cảm liền lập tức viết lại. Vừa rồi vội vàng viết tiểu thuyết, lúc trên lớp thì phải lo tập trung nghe giảng chứ, nên bây giờ phải cất nó vào, để tránh bị phân tâm, huống chi tôi còn phải bàn bạc với Kiều Sở về buổi thuyết trình sắp tới……”
Sau khi nói xong, Sở Triệu Xuân vẫn chưa đáp lại, Kiều Sở một vai treo ba lô, trên tay xách theo túi đựng bút chưa kéo lại, cùng một quyển sổ tay chưa đóng, anh ôm tất cả mọi thứ lại đây, sau đó đống đồ dùng học tập rớt ra khỏi túi đựng đổ ập xuống chỗ ngồi bên cạnh Phàn Mộng. Hai người tay chân luống cuống nhặt vội lên, không lâu sau giáo sư lại tiếp tục giảng bài, không biết là tự khi nào mà Sở Triệu Xuân đã quay lại ngồi ở đằng trước.
Sau khi tan học, Phàn Mộng vẫn còn đang thảo luận cùng với Kiều Sở, bước ra khỏi phòng học. Trên thực tế, Phàn Mộng rất là biết ơn Kiều Sở. Mặc dù Phàn Mộng đã quen với việc thôi miên mình ở trong gương, để diễn vai một nhân vật không giống với bản thân, nhưng rốt cuộc Phàn Mộng vốn không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, nếu diễn lâu, cũng sẽ mệt. Trọng điểm là từ đầu đến cuối —— ít nhất là ở trong ý thức khi tỉnh táo của hắn —— hắn không có một chút cảm tình nào với Sở Triệu Xuân. Kết bạn với Sở Triệu Xuân là để thử nghiệm, xem thử làm như vậy có thể giải thoát hắn khỏi ác mộng hay không. Một khi phát hiện biện pháp này có hiệu quả, hắn sẽ duy trì loại quan hệ không phải bạn bè mà cũng chẳng xa lạ này cùng Sở Triệu Xuân, sau đó lại dần dần xa cách y, mà trở về như cũ.
Sở Triệu Xuân ở trong lòng Phàn Mộng vừa là ác mộng, vừa là liều thuốc chữa bách bệnh —— và điều nghịch lý chính là hắn vì ngăn cản ác mộng mà không thể không kết bạn với Sở Triệu Xuân, và nguyên nhân mà hắn kết bạn với người này, lại xuất phát từ việc muốn thoát khỏi kẻ ở trong ác mộng, đều cùng là một nhân vật chính. Nghĩ như vậy, đầu hắn có chút choáng váng, không biết điều mình đang làm là ngu ngốc hay là chính xác.
Đêm đó, hắn vẫn mơ thấy Sở Triệu Xuân, chỉ là nội dung của giấc mơ cực kỳ bình thường, trên cơ bản đều là nội dung cuộc nói chuyện của hắn cùng Sở Triệu Xuân vào ban ngày.
“Ngày 10 tháng 3: Giấc mơ cuối cùng của hôm qua có Sở Triệu Xuân. Tôi nói chuyện bình thường với y, như một người bạn bình thường. Y hỏi tôi sẽ đi ăn cơm ở đâu sau giờ học, tôi nói canteen CC, y nói “vậy thì tiếc quá, tôi đã hẹn người khác đi canteen Na”, chúng tôi đã tạm biệt nhau. Thật tốt quá, tôi vẫn trò chuyện như thường với Sở Triệu Xuân trong mơ, thật tốt quá thật tốt quá!”
Sáng hôm nay, khi nhạc dạo đầu của《 Tourbillon 》 vẫn chưa kết thúc, Phàn Mộng cũng đã có thể thức dậy. Nhưng kế tiếp hắn phải đối mặt với một vấn đề lớn trong hai ngày tới —— không có tiết học nào để có thể học cùng Sở Triệu Xuân, điều đó có nghĩa là hắn không thể nhìn thấy Sở Triệu Xuân, cũng chính là cơn ác mộng có khả năng sẽ quay trở lại. Hắn đau khổ suy nghĩ, lại cảm thấy trong lòng đang bị một tảng đá lớn đè lên, dần dần nặng thêm, nên hắn liền viết thêm dòng này vào sổ ghi nhớ: “Thật tiếc vì hôm nay cùng ngày mai không thể nhìn thấy y…… Làm sao……”
Phàn Mộng quyết định buông xuống mọi lo lắng, bình tĩnh xem chuyển biến của chuyện này. Hai ngày này vì nhìn thấy Sở Triệu Xuân, lại nói chuyện với y, nên tình hình đã được cải thiện, hoặc thậm chí là cho dù hôm nay không thể nhìn thấy y……
Cùng ngày hôm đó, Phàn Mộng cùng Kiều Sở, Hứa Ngọc Mỹ —— là một người bạn khác của Phàn Mộng trong khoa, ngoại hình của người này không có điểm gì nổi bật, nhưng mà cũng dễ nhìn, là một otaku vô hình, cũng là một trạch nam hướng nội, Phàn Mộng cùng Kiều Sở rất có hứng thú với manga anime, cho nên ba người bọn họ, những người ở ẩn trong khoa —— cùng đi ăn cơm, sau khi ăn xong còn đi thư viện, Phàn Mộng mua một tác phẩm của Freud, và định xem khi có thời gian.
Ban đêm, hắn bình tĩnh đi vào giấc ngủ.
“Ngày 11 tháng 3: Thật là đáng sợ thật là đáng sợ…… Phải làm sao đây? Trong mơ, Sở Triệu Xuân cùng với tôi đang ở trong một con hẻm rất hẹp, rất tối, là buổi tối. Ngọn đèn đường chiếu sáng nửa khuôn mặt của Sở Triệu Xuân, từng mảng tối tăm hắt lên trên mặt y, làm nổi bật đường nét của y. Y ấn tôi lền trên tường, nắm chặt cổ tay của tôi, nói: “cậu dám?” tôi nói: ” tôi không dám, tôi sai, tôi sai……”
Tôi không biết tại sao mình lại ở trước mặt Sở Triệu Xuân nhận sai, nhưng trong giấc mơ, tôi lại thản nhiên cảm thấy bản thân thật sự có làm sai chuyện gì đó với y. Sở Triệu Xuân không nghe tôi giải thích ——
Khi đó tôi thật sự muốn giải thích, tuy rằng chính bản thân tôi cũng không biết mình phải nói gì, nhưng tình huống này như thể linh hồn của tôi đã tiến vào thân thể của một vai diễn, mà diễn viên này lại biết kịch bản, rồi cứ đóng theo, mà tôi chỉ là một linh hồn sống nhờ nên không thể nào được biết kịch bản, và chỉ có thể mở to mắt nhìn mọi phân cảnh đang được phát sóng trực tiếp ——
Sở Triệu Xuân tiến lên trước một bước, đưa một chân vào giữa hai chân tôi, và trao cho tôi một nụ hôn nồng cháy.
Quá khủng khϊếp……
Trong hiện thực, tôi chưa từng kết giao với bất kỳ ai, vậy tại sao tôi có thể hôn môi cùng người khác ở trong mơ? Tôi đã làm sai chuyện gì? Vì sao trong mơ tôi lại trở tay ôm lưng của Sở Triệu Xuân, và đứng thẳng người nghênh đón nụ hôn mãnh liệt của y? Điều này thật là đáng sợ, thật là đáng sợ……”
Khi viết đến mấy chữ cuối cùng, tay của Phàn Mộng run lên dữ dội. Hôm nay, sau khi khúc nhạc dạo của《 Tourbillon 》 kết thúc, Trần Dịch Tấn cũng hát xong câu “tuổi 18 trong quá khứ”, Phàn Mộng mới có thể tỉnh lại ——
Trong mơ, hắn quyến luyến nụ hôn nồng nhiệt của Sở Triệu Xuân, không muốn tỉnh lại. Có khi nào một ngày nào đó thể xác và tinh thần của hắn đều bị Sở Triệu Xuân trong giấc mơ bắt đi, rồi không tỉnh lại nữa hay không?
Nhưng Sở Triệu Xuân trong giấc mơ là được Phàn Mộng xây dựng dựa trên hiện thực, tức là Sở Triệu Xuân trong giấc mơ chỉ là một góc trong tảng băng tưởng tượng của Phàn Mộng, ý chí của Phàn Mộng mới là chủ thể, hắn mới là chủ nhân của cơ thể này, hắn là chủ thể, thì tinh thần của hắn sao có thể bị bắt đi bởi một cái hình bóng do chính bản thân hắn xây dựng trong giấc mơ?
“Không thể nào, không thể nào, không thể nào, không thể nào……”
Hắn viết câu này vào quyển ghi nhớ giấc mơ rất nhiêu lần, lúc đầu, các nét bút biến dạng đến nỗi không thể phân biệt ra là chữ gì, sau đó mới chậm rãi chuyển thành ổn định, viết sau đó nữa thì tay của Phàn Mộng cũng đã mệt, hắn mới đóng quyển ghi chép lại, sau lưng đều là mồ hôi.
Theo tình huống như thế này, hắn cũng không biết phải vượt qua đêm nay như thế nào……
Phàn Mộng cảm thấy tóc gáy cổ sau đang dựng đứng lên từng sợi một, trong xương cũng có chút run rẩy, khuôn mặt hắn nhăn đến nỗi vặn vẹo, mím chặt môi một cái, rơi xuống giọt nước mắt đàn ông. Hắn lau mặt một cách bừa bãi, nghĩ: Tại sao mình lại chật vật như thế? Nước mắt chảy ra nhanh mà thu lại cũng nhanh, hắn không ngừng lắc đầu, giống như là vừa cắn thuốc, thở phì phò, lấy một góc của chăn bông lau lau mặt, xuống giường. Bạn có biết trang truyện — Tгù мTruyện.or g —
Chuyện đầu tiên chính là tìm đến quyển ghi chép lúc họp ở câu lạc bộ. Trên bộ hồ sơ đó có ghi lại số điện thoại của mọi người trong cậu lạc bộ. Nếu hôm nay không thể nhìn thấy Sở Triệu Xuân, ít nhất cũng phải gọi điện thoại nói mấy câu với y, nhưng nói cái gì mới được……
Có rồi, Phàn Mộng nghĩ, một trong những môn học trong khoa, có một môn cho bài tập về nhà làm trong ba tuần, hắn giả bộ không biết ngày nộp bài tập, gọi điện thoại hỏi Sở Triệu Xuân, không phải được rồi sao?
Nhưng cũng có thể là Sở Triệu Xuân sẽ cảm thấy kỳ lạ: Tại sao Phàn Mộng lại không hỏi hai người chơi thân hơn là Kiều Sở cùng Ngọc Mỹ?
Mà Phàn Mộng đã cảm nhận sâu sắc cơn ác mộng Sở Triệu Xuân này đã trở thành bóng ma to lớn trong cuộc đời hắn, so sánh với cái bóng ma này, thì cái mặt mũi nho nhỏ kia không là cái gì.
Nghĩ tới đây, Phàn Mộng an tâm lại, sau khi rửa mặt chải đầu, ăn chút bánh quy coi như bữa sáng, liền ra ngoài. Hắn bắt xe buýt trở lại trường đại học, ở trên xe hắn gọi điện thoại cho Sở Triệu Xuân. Lần đầu tiên, không ai nhận. Cách mười phút lại gọi tiếp, Sở Triệu Xuân đã nhận: “Alô?”
“Triệu Xuân? Tôi là Phàn.”
“Hửm?”
Sở Triệu Xuân cất cao giọng, nói: “Phàn sao? Có chuyện gì hả? Xin lỗi, vừa rồi tôi chưa tan học, nên không thể nhận điện thoại của cậu.”
Câu trả lời của Sở Triệu Xuân làm Phàn Mộng cảm thấy an tâm: Ngay từ đầu Sở Triệu Xuân không biết người gọi là Phàn Mộng, điều này đại biểu cho Sở Triệu Xuân cũng không có lưu số điện thoại của Phàn Mộng, cho nên điện thoại mới không hiển thị tên người gọi.
“Không sao cả……”
Phàn Mộng chợt nhận ra mình nói sai, lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, tôi muốn hỏi cậu, chuyện có liên quan với môn văn hóa tiêu dùng kia…… Môn đó phải nộp một phần luận văn, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi đã quên ghi ngày nộp luận văn, cho nên muốn gọi điện hỏi một chút…… Xem cậu có biết không.”
“Là vậy sao…… Cậu chờ tôi một lát……”
Phàn Mộng nghe thấy Sở Triệu Xuân nói mấy câu với người xung quanh, đại khái là đang hỏi giúp Phàn Mộng, ngay sau đó Sở Triệu Xuân liền trả lời: “Tôi mới vừa hỏi một người, là ngày 6 tháng 4 mới nộp, còn nhiều thời gian mà.”
“A, cảm ơn, xem ra là tôi quá nóng vội rồi……”
Phàn Mộng muốn nói thêm vài câu với Sở Triệu Xuân —— giấc mơ sáng nay thật sự là khiến hắn sợ hãi —— hắn không thể chịu đựng được hành vi thân mật hơn với đàn ông, chẳng sợ đó chỉ là một giấc mơ. Không, lực ảnh hưởng của giấc mơ kia lớn đến nổi khiến hắn cảm thấy bối rối khi thanh tỉnh, cơn ác mộng kia không hề còn là một giấc mơ.
“Không có việc gì. Bên chỗ cậu có chút ồn, là ở nhà ăn sao?”
Sở Triệu Xuân bắt đầu một chủ đề mới, Phàn Mộng không khỏi cảm kích: “Không, tôi đang đi xe buýt, vẫn chưa đến trường đại học.”
“Ha, tên nhóc cậu đây thật hạnh phúc, hôm nay tôi có tiết lúc 8 giờ rưỡi, nhưng cậu thì 10 giờ rưỡi mới có tiết, nhất định là ngủ rất ngon.”
“Ha ha, còn tốt. Tối hôm qua đã mơ thấy ác mộng, cho ngủ không tốt cho lắm, sáng nay cũng không có cảm giác thèm ăn, ăn một hai miếng bánh, lại không muốn ăn nữa. Một lát nữa lên lớp, lúc tan học cũng đã 12 giờ 30, nếu vẫn còn chán ăn thì nhịn luôn bữa trưa vậy.”
“Vậy sao được? Cậu lại không phải mấy cô gái nhỏ, còn muốn giảm cân…… Cậu cao to lớn tướng, lại còn nhịn ăn, không sợ bản thân té xỉu sao. Nhắc mới nhớ, tôi cũng tan học lúc 12 giờ 30, cậu học ở phòng nào?”
“Tôi học ở trụ sở chính, Lady Shaw Building(*),còn cậu?”
“Thật đúng lúc nha, tôi cũng đang tham gia lớp học ở Lady Shaw. Muốn cùng nhau ăn một bữa hay không? Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là thành viên chung câu lạc bộ, chỉ đến giờ vẫn chưa từng hợp tác qua với nhau mà thôi.”
“Chuyện này……”
Phàn Mộng cắn răng một cái, quyết định tọng tiếp một liều thuốc mạnh vào, có lẽ thông qua lần nói chuyện này với Sở Triệu Xuân, có thể trị khỏi bệnh, liền nói: “Được a. Lady Shaw có một cái sân trong trường, sau khi tan học chúng ta gặp mặt ở đó đi.”*PowerPoint: Microsoft PowerPoint hay còn gọi là PowerPoint là một phần mềm trình chiếu do Microsoft phát triển. (Nguồn: Wikipedia)
*Lady Shaw Building: Là một trường đại học ở Hồng Kông.