Sáng thứ hai, Phàn Mộng nửa tỉnh nửa ngủ gọi điện thoại cho Kiều Sở, nói: “Alô…… Hôm nay tôi không thể quay lại trường học, cậu hãy giúp tôi điểm danh.”
Kiều Sở kinh ngạc, nói: “Quen biết cậu gần một năm, lần đầu tiên thấy cậu bị bệnh. Vậy ngày mai cậu có trở về không?”
Phàn Mộng đã không còn sức lực để nói một câu hoàn chỉnh, hắn dường như chỉ là tùy tiện phun ra mấy âm tiết, lừa gạt một chút liền cúp máy, thâm chí việc ghi chép giấc mơ lại cũng không làm. Bệnh đến nỗi mơ màng, cuối cùng hắn cũng không có nằm mơ. Không, có lẽ là ES đã mơ, nhưng ý thức tầng ngoài của Phàn Mộng đang bị ma bệnh tra tấn, nên không thể nhớ được bất kỳ giấc mơ nào. Chỉ là mỗi lần hắn xoay người ở trên giường, thì vị trí dưới eo bị chạm vào, khiến hắn cảm nhận được một cơn đau âm ỉ, Phàn Mộng phải ưỡn lưng, hơi cong mông lên, tránh cho nó ma xát trực tiếp với nệm.
Nhờ cơn bệnh này, hắn gần như hoàn toàn quên mất mình đã làm gì với Sở Triệu Xuân ở trong mơ ngày đó. Hắn nhớ mình đã dựa lưng vào trong ngực Sở Triệu Xuân trong toàn bộ quá trình, ở dưới sự khống chế nhẹ nhàng nhưng lại không thể chống cự của Sở Triệu Xuân, hắn đã vuốt ve cơ thể của mình từng chút một, sau đó Sở Triệu Xuân dùng ngón tay dính một thứ gì đó vừa dính vừa lạnh bôi xuống thân dưới của hắn, moi móc hậu huyệt làm Phàn Mộng cảm thấy đau đớn một trận, tiếp theo lại có một cây gậy sắt vừa cứng vừa nóng, có sự sống nhét vào dưới thân hắn……
Đến tận đây thì ký ức đã như một chảo mì xào, tất cả mọi thứ, nước sốt cùng sợi mì, đều được xào chung một chảo, không thể phân biệt được. Trong lúc nhất thời, Phàn Mộng cảm thấy thân trên như có vô số con kiến đang bò loạn, trong chốc lát hắn lại cảm thấy dương v*t đang được bao bọc, trong chốc lát lại vì thân dưới bị xâm nhập mà kêu to. Trong mơ không có thời gian, hắn cảm thấy không gian rất tĩnh lặng, nhưng cơ thể thì lại đang chuyển động mạnh mẽ, trước giờ Phàn Mộng chưa từng thử qua cái loại giao triền vừa đau đớn vừa nóng bỏng này —— hắn chưa từng trải nghiệm chuyện làʍ t̠ìиɦ ở trong hiện thực, nhưng tại sao loại tình tiết nóng bỏng này lại xảy ra ở trong mơ?
Nhưng lúc này Phàn Mộng không có tâm tư để nghĩ về những chuyện này.
Thứ hai, thứ ba, Phàn Mộng đều nghỉ ngơi ở nhà, không chỉ có cha mẹ, mà ngay cả Phàn Anh, người từ trước đến nay luôn thờ ơ, cũng lo lắng cho Phàn Mộng, đáng tiếc hai ngày nay Phàn Anh đều phải ở lại trường học bù, về tới nhà đều 7 giờ, mà mẹ cũng phải 7 giờ rưỡi mới trở về, còn ba thì phải chuyển hàng ra phía bắc, chưa tới rạng sáng thì cũng sẽ không về nhà.
Trên cơ bản thì Phàn Mộng đã tự sinh tự diệt ở nhà một mình. Buổi chiều hai ngày nay, Phàn Mộng cảm thấy ES đã nổi lên tầng ngoài của ý thức, bởi vì hắn nghe được thanh âm mở cửa: Không biết bao nhiêu lần, Sở Triệu Xuân đã xuất hiện ở nhà họ Phàn, đi thẳng vào phòng, trèo lên trên giường Phàn Mộng, mạnh mẽ kéo Phàn Mộng xuống giường, hầu hạ hắn ăn cháo, rồi lại dìu hắn đi WC hoặc là tắm rửa.
Phàn Mộng mở mắt ra, nhưng cũng không to lắm, uống thuốc xong, thần trí của hắn đã lâu không tỉnh táo lại, nên khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Sở Triệu Xuân ở trong mắt hắn càng trở nên xinh đẹp. Hắn thường ôm lấy vòng eo thon của Sở Triệu Xuân, rồi ngửa mặt lên cười ngây ngô với y, lúc này Sở Triệu Xuân sẽ xoa mặt Phàn Mộng, Phàn Mộng nhìn mặt y từng chút từng chút tới gần mình, thì lại càng thêm thấy rõ chi tiết ngũ quan của Sở Triệu Xuân, hắn phát hiện khi Sở Triệu Xuân cười thì má y khoét sâu thành hai lúm đồng tiền đẹp đẽ, mắt trái của y có một nốt ruồi nhỏ xíu, điểm nhỏ này được vẽ ở giữa lông mày cùng lông mi của Sở Triệu Xuân, Phàn Mộng đã nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếʍ lên nốt ruồi ấy không chỉ một lần. Bọn họ ôm đối phương, quấn quýt mà không phân biệt nơi nào, có lẽ bởi vì mộng xuân, mới khiến Phàn Mộng bệnh liên miên mấy ngày liền, dù cho thân thể phục hồi như cũ, thì thể lực cũng không thể bằng với trước kia, nhưng ngược lại thì chuyện làʍ t̠ìиɦ ở trong mơ cũng đã không mang đến quá nhiều đau đớn.
Lần nào Phàn Mộng cũng tỉnh lại ở trong bài《 Tourbillon 》 —— bởi vì không gặp được Kiều Sở cùng Ngọc Mỹ, cho nên 《 Tourbillon 》 đã trở thành ranh giới giữa hiện thực và giấc mơ. Vừa nghe được bài hát này, hắn liền mạnh mẽ ý thức được mình đã thoát khỏi mộng xuân. Mỗi khi tỉnh lại, trong nhà đều hoàn toàn tối đen, sau khi hắn nghỉ ngơi trong bóng tối hơn mười phút, thì Phàn Anh cùng mẹ về nhà.
Đến thứ tư, Phàn Mộng mới có sức lực xuống giường, cũng không màng người nhà khuyên ngăn, đã trở về trường đi học. Trước khi ra ngoài, hắn vội vàng cầm theo nhật ký giấc mơ, rồi lên xe buýt —— không ngồi tàu điện ngầm —— trở về trường đại học trung văn Hương Cảng. Trên xe, Phàn Mộng mở quyển sổ ra, muốn lấy bút viết xuống giấc mộng xuân mấy ngày nay, nhìn kỹ mới phát hiện quyển sổ này không phải nhật ký giấc mơ của hắn!
Hắn lắc đầu, dùng sức vỗ trán mình, trong lòng nghi ngờ mình còn chưa khỏi bệnh, hắn lật quyển sổ qua xem bìa:
Đúng là nó, cho dù là kích cỡ, độ dày hoặc kiểu dáng của quyển sổ này, đều giống y chang nhật ký giấc mơ của hắn —— cây cọ trên bìa giấy màu nâu, ba chữ “Nhật Ký Giấc Mơ” được hắn dùng bút lông dầu màu đen viết ở góc trên bên phải quyển sổ, lật qua phía sau quyển sổ, góc phải bên dưới nên được dùng một cây bút mực đen viết xuống một chữ “Mộng”, đây là bút danh của Phàn Mộng, nhưng mà phía sau quyển sổ này lại được một cây bút mực đen viết xuống một chữ “Xuân”!
Phàn Mộng nhanh chóng lật trang đầu của quyển sổ, cái nhìn đầu tiên liền cảm thấy nét chữa rất quen thuộc —— gần như là giống với nét chữ của Phàn Mộng, nhưng cách viết của một số ký tự khác với thói quen của Phàn Mộng: Ví dụ như khi Phàn Mộng viết chữ “tôi”, hắn luôn nhấn mạnh nét móc, viết rất dùng sức, khiến cho đằng mỗi một trang giấy đều trở nên lòi lõm, nhưng chữ viết trong quyển sổ này lại được viết không dùng sức lắm, một số chữ viết rất tùy ý, những nét móc đều bị bỏ, nên mỗi một trang giấy đều không sờ được vết lòi lõm.
Những con chữ trên quyển sổ này không phải do Phàn Mộng viết, hơn nữa mỗi một trang đều đầy chữ, mà chữ trong《Nhật Ký Giấc Mơ》 của Phàn Mộng lại chưa đầy một nửa trang.
Phàn Mộng khép quyển sổ trong tay lại, hít một hơi thật sâu, nhìn khung cảnh luôn thay đổi và thoáng qua bên ngoài cửa sổ xe buýt, trong lòng bình tĩnh lại, sau đó mở ra quyển sổ ra lần nữa, phát hiện quyển sổ này vẫn không thay đổi —— nó không phải《Nhật Ký Giấc Mơ》 của hắn. Thay vì nói rằng Phàn Mộng rơi vào tình trạng hoảng loạn mới, thì không bằng nói rằng trong lòng hắn đang tràn đầy một loại hưng phấn thần bí cùng tò mò, thúc đẩy hắn lật ra trang đầu tiên của quyển sổ, thoạt nhìn ——Lời tác giả:
Đừng xem đến chỗ này rồi cho rằng Sở Triệu Xuân là trùm cuối.