Chương 20

CHƯƠNG 20:

Mặc dù hoa cúc của Trương Khải đã bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc trước của Đường Yến thấm ướt hoàn toàn từ lâu, nhưng cây dươиɠ ѵậŧ chạy bằng điện trong tay Tô Thuỵ Minh cũng chẳng nhỏ hơn vật cứng chân chính của đàn ông là bao.

"Ư..." Cảm giác khi bị vật cao su tách mở vách ruột khiến Trương Khải không nín được tiếng rên.

"Quả nhiên là từng bị người khác ȶᏂασ." Cảm nhận được thứ trong tay bị cửa sau của Trương Khải nuốt vào mà chẳng kháng cự chút nào, Tô Thuỵ Minh đẩy kính nói: "Thước của thầy chọc vào dễ thế này."

Nói đoạn, y đột ngột dùng sức, cắm già nửa cây dươиɠ ѵậŧ giả trong tay vào.

"A a a!" Cái cảm giác bị đâm vào một cách hung tợn đó khiến Trương Khải gào lên ngay lập tức, cửa sau cũng bắt đầu co lại.

"Shhhhh... bé tiếng thôi." Tô Thuỵ Minh thì thào bên tai cậu, "Đây là tầng một đấy, em kêu to như vậy lát nữa dẫn người ta đến cửa sổ quan sát là hỏng đấy."

"Lúc đó thầy chẳng làm sao, nhưng em thì thảm chắc." Nói đoạn, y vừa xoay vừa đẩy phần còn lại bên ngoài của cây dươиɠ ѵậŧ bằng nhựa thật chậm rãi vào trong cửa sau đang co lại một cách vô ích.

"Ư... ư..." Mặc dù biết rõ bóng người mơ hồ đi qua cửa sổ ắt chỉ là NPC trong thế giới này, nhưng Trương Khải vẫn vô thức bịt miệng mình, tiếng rêи ɾỉ mơ hồ không rõ vọng ra từ dưới hai tay cậu mãi không dứt.

Mà cảm giác do cây gậy khổng lồ không thuộc về con người xoay vòng đâm chọc trong tràng ruột mang lại cũng ngày càng mãnh liệt hơn.

"Công tác chuẩn bị làm xong rồi." Tô Thuỵ Minh nhét nốt phần đầu bé tí còn lại của dươиɠ ѵậŧ giả vào cửa sau của Trương Khải, rồi nói: "Thầy chính thức bắt đầu dạy dỗ em đây."

Nói dứt lời, y đẩy công tắc trên tay cầm của cây dươиɠ ѵậŧ giả lên số 1, vật cứng cắm sâu trong người Trương Khải cũng khẽ rung động theo đó, còn cửa sau bị khuấy thì càng chảy ra nhiều dịch trắng hơn.

"A..." Trương Khải vô thức buột miệng rên. Kèm theo đó là tiếng chuyển động "ong ong" phát ra từ mông cậu.

"Em biết mình sai ở đâu chưa?" Cậu đang run bần bật vì kí©h thí©ɧ do dươиɠ ѵậŧ giả rung động thì Tô Thuỵ Minh đằng sau đột nhiên cất tiếng hỏi.

"Sai ở... sai ở..." Vách ruột không ngừng bị va chạm, Trương Khải há miệng mấy lần mà không thể nào tổ chức được lời nói một cách tỉnh táo.

"Hừ. Đến bây giờ mà em còn chưa biết sai à?" Nói đoạn, Tô Thuỵ Minh đẩy công tắc của dươиɠ ѵậŧ chạy bằng điện lên số 2.

"Ưm!!!" Sự chấn động tăng tốc rõ ràng trong cửa sau khiến Trương Khải nhũn cả chân ra. Còn cảm giác mà cái thứ nhân tạo không biết ngừng nghỉ đó mang lại thì càng rõ nét hơn... Đó không chỉ là nỗi khổ sở khi trực tràng bị khai phá va đập, mà là kɧoáı ©ảʍ khi cửa sau được va chạm và lấp đầy.

"Ư..." Trong vô thức, dưa chuột không được che đậy của Trương Khải từ từ đứng thẳng dậy khi mà không được chạm vào.

"Đúng là một học sinh có vấn đề nghiêm trọng." Nhìn cây xúc xích đã chào cờ đó, Tô Thuỵ Minh cười lạnh lùng, "Vậy mà lại bị dươиɠ ѵậŧ chạy bằng điện cᏂị©Ꮒ đến nỗi chào cờ, em nên chọn làm trai ngành chứ không phải tài chính."

"Thầy..." Trương Khải xấu hổ cúi đầu, nhưng từng cơn kɧoáı ©ảʍ truyền tới từ đằng sau khiến cậu vô thức giơ tay về phía dươиɠ ѵậŧ của mình.

"Thầy đang dạy dỗ em đó, em định làm gì hả?!" Tô Thuỵ Minh túm chặt tay cậu đúng lúc cậu sắp chạm vào hoạ mi của mình, "Huống hồ em còn chưa nói em sai ở đâu?"

"Em... em..." Chịu đựng cảm giác cửa sau bị đâm chọc khuấy động càng ngày càng mãnh liệt, cậu cuối cùng cũng sắp xếp được lời nói của mình: "Em... em không nên, ưm~~~ Để đàn ông cᏂị©Ꮒ, còn... ưm~~~ Còn bắn tinh... tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào mông... Ư~~~"

Ngắm gương mặt đỏ bừng vì nhục nhã của Trương Khải, Tô Thuỵ Minh cầm cán dươиɠ ѵậŧ chạy bằng điện, nhẹ đâm rút, khẽ bật cười, "Trả, lời, sai, rồi."

"A a a!" Sự rung động của dươиɠ ѵậŧ giả hoà trộn với việc đâm rút của Tô Thuỵ Minh, kɧoáı ©ảʍ gấp đôi khiến hoạ mi của Trương Khải càng cứng thêm. Mỗi nhịp đâm của y, dươиɠ ѵậŧ của cậu đều run rẩy nhếch cao hơn một chút theo.

"Xem ra em không thể tự tìm được đáp án rồi, về sau phải ngoan ngoãn làm bài tập đấy." Tô Thuỵ Minh thở dài, rồi khẽ nói bên tai Trương Khải, "Em sai ở chỗ... không nên để thầy giáo nảy sinh du͙© vọиɠ."

"Thầy, thầy ơi..." Lúc Trương Khải nghe thấy câu nói này, hoạ mi của cậu đã run rẩy gần chạm đến ngưỡng cao trào, hai mắt ướt nước, cậu không hiểu gì ngẩng đầu lên.

"Ha ha, em đúng là không phải một học trò thông minh. Có điều không sao cả, sau này thầy sẽ từ từ giảng giải cho em nghe." Nói dứt câu, Tô Thuỵ Minh đẩy phắt công tắc của dươиɠ ѵậŧ giả trong tay lên mức cao nhất.

"A a a a a a a!!!!!" Sự rung động kịch liệt đột ngột tăng tốc đến nỗi như thể sắp khuấy hỏng cả vách ruột khiến Trương Khải lập tức vừa khóc vừa bắn.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu vẽ một đường cung trong không trung, rồi rơi xuống mặt sàn sạch sẽ của văn phòng.