Chương 1: Nhớ Ngày Đó

Tiết xuân nhẹ nhàng thổi qua trên con phố thênh thang. Trong làn gió heo mây còn vương vấn cái tiết trời cuối đông, đầu xuân. Hương vị nhẹ nhàng nhưng đủ để những người cô đơn thấy da diết trong sự chuyển mùa.

Bất chợt tâm trí tôi bỗng nhớ về mối tình đầu của mình.

Tôi và em đã từng nắm tay nhau dạo bước trong những buổi chiều đông, cùng đi qua những góc phố rêu phong. Cùng nhau ghé quán cafe cũ, nơi chất chứa những bản tình ca da diết, đượm buồn hệt giọt sương trong sáng rơi lên tâm hồn, nhẹ nhàng và êm dịu.

Nhớ khi xưa, tôi đã từng hứa với em rằng đôi ta sẽ cùng nắm tay nhau đi qua những giông bão của tuổi trẻ, cùng trao cho nhau những kỉ niệm khó phai. Hay những khi đông đến dường như tôi chưa bao giờ cảm thấy lòng mình buốt giá.

Nhưng sau cùng khi đông qua, xuân đến, hoà vào dòng người hối hả, tất bật trên phố. Trong tiếng lá xào xạc rơi dưới mưa cùng những tán cây đang run rẩy trong giá rét. Tôi bỗng cảm thấy lạnh lẽo biết bao.

Nghĩ cũng phải thôi, đâu phải cuộc tình nào cũng có thể dễ dàng quên đi, đâu phải những kỉ niệm hạnh phúc nào cũng dễ dàng mà bước qua.

Từ cảnh vật đến con người, những sinh vật trên toàn vũ trụ này hay bất kể thứ gì đều như ngưng đọng trong thứ khoảnh khắc giao mùa vô cùng đẹp đẽ, rồi lặng lẽ tận hưởng hương vị không khí của tiết trời thanh mát khi sang xuân.

Mới vừa hôm qua thôi, từng đám mây trắng lượn lờ dạo chơi trên bầu trời bao la xanh thẫm vẫn còn đôi phần e ngại, rón rén lướt qua khu vườn đầy màu sắc vì sợ những loài cây kia tỉnh giấc, ấy vậy mà hôm nay sắc xuân đã tràn ngập khắp mọi nơi.

Trời xuân tuy vẫn còn se lạnh, thi thoảng lại rắc lên vai áo người đi đường những làn mưa phùn nhè nhẹ, đậu lên búp non còn đang e thẹn nép mình sau những tán lá xanh.

Loáng thoáng đâu đó còn có dư âm của những mặc cảm, những giá buốt hay đôi khi đó chỉ là những nỗi buồn bâng quơ chẳng biết từ đâu đến.

Nhưng sự nhộn nhịp của dòng người khi xuân đến cũng đã sưởi ấm đi phần nào tâm hồn cô đơn, mang đến cho ta cảm giác ai đó an ủi, kề cạnh và bầu bạn, tâm sự, xua tan đi bộn bề, lo toan trong cuộc sống.

Không khí mùa xuân thật đặc biệt, chúng giúp tô thắm lên sắc hồng rực rỡ của những bông hoa đào, trắng tinh của hoa mơ, hoa mận, tựa hồ như đã đánh thức “nàng công chúa” tỉnh dậy sau một giấc ngủ đông dài.

Tất cả điều đó như đã khắc họa nên một bức tranh “mùa xuân” đẹp đến nao lòng.

Tôi ngồi xuống bên ô cửa sổ, tựa lưng vào ghế, phóng tầm mắt ra tận phía chân trời xa xôi. Rồi tôi thầm ước gì trái tim mình cũng có thể nở rực rỡ như những loài hoa ngoài kia.

Những cánh anh đào rơi trong gió, đẹp và thơ nhưng chúng ẩn chứa trong mình một chút nỗi niềm không thể nói ra, một cảm giác buồn bã, khiến tôi bất giác nhớ về những tháng ngày mà mình vẫn còn nhau...

Khi đó, cũng vào mùa xuân như lúc này, cả hai ta đang tựa lưng vào nhau nhưng chẳng ai nói ai câu nào, dường như đó là số phận của hai kẻ yêu tự do đang vùng vẫy trong vòng xoáy cuộc sống dù cố gắng làm mọi cách để thoát ra nhưng chẳng thể nào được. Vì vậy tôi chọn cách im lặng và rồi điều tôi không ngờ nhất đã xảy ra, em đã rời xa tôi.

Tôi thầm nghĩ nếu như lúc đó tôi dành thêm một phần thời gian để ở bên, quan tâm, lo lắng và yêu em thật nhiều thì liệu bây giờ tôi có còn ngồi cô đơn ở đây hay không?

Hay rồi cuối cùng vào một ngày mưa như trút hết mọi muộn phiền xuống nhân thế, ướt đẫm cả bầu trời. Em đứng trước mặt tôi, cười nhạt. Ánh mắt em bỗng dừng lại trên khuôn mặt tôi, nhưng không còn sự đong đầy tình yêu như ngày xưa.

Đôi mắt sưng húp đỏ hoe như đã khóc rất nhiều của em nhìn xuống đất nhưng chẳng nói câu nào, chỉ đứng đó một lúc dường như đang đợi tôi mở lời. Rồi cuối cùng sau một hồi, giọt nước như đã muốn tràn ly, em là người bắt đầu câu chuyện trước.

Em kể về rất nhiều kỉ niệm giữa hai chúng tôi, về những khi tôi làm em buồn, những khi tôi làm em tổn thương hay những khoảnh khắc hạnh phúc của hai chúng ta, và em cũng đã hứa với tôi rằng em sẽ mãi không bao giờ quên đi những giây phút, những kỉ niệm hạnh phúc ấy.

Em hỏi tôi có tiếc nuối khi mất em không? Tôi không trả lời. Không phải vì tôi chưa từng đau khổ, cũng không phải vì chưa từng hết yêu em. Cho đến khi nghĩ về từng câu từng chữ em nói với tôi, câu nào cũng khiến khóe mắt tôi cay cay, nước mắt tôi như muốn trực trào ra.

Tôi không biết rằng phải do bản thân mình quá yếu đuối, nhu nhược, hay vì chia tay khi còn yêu nên tôi chỉ biết đứng như trời trồng, chẳng biết nên đáp lại cảm xúc của em lúc này như thế nào. Để rồi tôi đành nhìn em xoay người cất bước đi, dần dần chìm vào dòng người hối hả trên phố đông, mặc cho thời tiết lúc đó lạnh cắt cả da thịt nhưng tấm lưng nhỏ bé, gầy gầy của em bỗng khiến cho cảnh tượng lúc đó chẳng khác gì một bức tranh mà đẹp đến nao lòng.

Cơn mưa như đang khẽ rơi, như cánh tay tôi ôm lấy chính mình. Từng bước chân nặng nề, từng giọt mưa như những giọt nước mắt chảy đang lăn dài trên má.

Mưa rất đẹp, từng giọt mưa long lanh như thủy tinh, nhưng nó là một chất lỏng không màu, không mùi, không vị, không làm cho người ta chảy máu khi chạm vào, nhưng mưa có thể đồng cảm với con người. Mưa lạnh khi có người cô đơn. Mưa khóc khi có người buồn. Em cũng giống như mưa, mạnh mẽ, có chút lạnh lùng nhưng trong lòng lại mềm yếu đến mức dễ vỡ.

Mưa, một hiện tượng tự nhiên rất đẹp và ẩn chứa nhiều cảm xúc tinh tế. Khi nhìn thấy mưa, người ta có thể cảm nhận được từng giọt nước rơi nhẹ nhàng từ trên cao, tạo nên âm thanh được gọi là “tiếng mưa”. Cảm giác mát mẻ của không khí cũng dễ dàng thổi bay đi những lo lắng và căng thẳng trong cuộc sống.

Những giọt nước rơi trông hệt như một bản nhạc lãng mạn, đưa chúng ta vào một thế giới khác, xa rời cuộc sống bận rộn và những áp lực xã hội. Mưa cũng làm cho mọi thứ trở nên tươi tốt và rực rỡ hơn, cây cối được tưới uốn như vũ đạo, sân vườn nhà cửa trông thật rực rỡ trong ánh sáng màu xanh lá cây.

Tuy nhiên, không phải ai cũng yêu thích cơn mưa. Đôi khi, mưa có thể làm người ta cảm thấy buồn bã, tuyệt vọng xen kẽ với đó là nỗi cô đơn cùng cực hệt những bông hoa tươi đẹp chịu đựng những giọt nước rơi trên đầu, những tán cây vàng và úa tàn, tạo nên cảnh tượng thật nhói lòng biết bao.

Những mảng màu xám từ trên trời cũng gợi lên trong tâm trí của chúng ta những suy nghĩ chẳng mấy vui vẻ.

Có lẽ khi nhìn thấy mưa, chúng ta cũng nhìn thấy phần nào của chính mình. Con người, dù có nhiều niềm vui và hạnh phúc, nhưng bên cạnh đó cũng mang trong mình những nỗi buồn và cô đơn.

Hôm nay Sài Gòn lại mưa…

Cơn mưa không lớn nhưng lại dai dẳng thấm đẫm từng cơn đau hệt như lần cuối chúng ta gặp nhau.

Dưới tiết trời mưa bão khi ấy,

Tôi biết lần này chúng tôi chia tay nhau thật rồi. Câu chia tay thật nhẹ nhàng làm sao!

Không ồn ào, không cãi vã hay khóc lóc đến mệt nhoài nữa. Mà nhẹ nhàng chấp nhận rời xa nhau, cho nhau cơ hội để gặp người khác tốt hơn, phù hợp hơn.

Em nói: “Chúng ta chia tay không phải vì hết yêu, mà đơn giản là có nhiều lý do khiến chúng ta không thể bên nhau được nữa. Sau những lần anh làm em tổn thương, em sẽ lại yêu anh ít đi một chút. Rồi cuối cùng em cũng đã có đủ dũng khí để nói nên lời chia tay anh. Mặc dù thế, em vẫn cảm ơn anh vì quãng thời gian hạnh phúc vừa qua. Ở bên cạnh người mới anh phải thật hạnh phúc nhé, người con trai em từng yêu.”

Tôi ước.

Nếu như, chỉ là nếu như lúc đó tôi chỉ cần tinh tế một tý, hạ thấp cái tôi của mình mà ôm em vào lòng, thì liệu em có rời xa tôi không?

Và tôi ước.

Giá như, chỉ là giá như tôi có thể quay ngược thời gian, quay lại những khoảnh khắc mà chúng ta đã vứt bỏ, nhặt nhạnh hết tất cả hạnh phúc và dành tặng riêng nó cho em. Còn những vết sẹo đã hằn lên, tôi sẽ cố giấu rồi cất chúng vào một góc trong tim mình.

Nhưng sự thật kỉ niệm đôi khi lại chính là một thứ có thể gϊếŧ chết đi cảm xúc của một con người. Chúng vẫn ở đó, tạo thành vảy, đóng thành tảng, chết khô trong tâm hồn. Vì quá khứ là vĩnh hằng nên dù đã không còn em bên cạnh nhưng tôi tin những gì chúng ta đã trao cho nhau, những ký ức đẹp đẽ nhất giữa tôi và em sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhoà.

Hôm nay trên phố có mưa bay. Tôi lại gục đầu gục lên bàn sau một đêm cắm đầu chạy cho kịp deadline công ty. Dặt dìu bản nhạc không lời, đắm chìm vào làn mưa đang làm nhòa đi dòng người vội vã trên phố, ướt mềm mái ngói xanh rêu cũ kỹ, lất phất trên những góc phố ta từng qua.

Những lần gặp gỡ tình cờ trên phố, những cuộc hẹn dưới ánh trăng lấp lánh. Những bước chân cùng nhau đi qua cánh đồng hoa phượng đỏ rực rỡ, những cái ôm vội vàng.

Để rồi tim tôi đã lỡ nhịp, trót yêu người...

Tiếng chuông gió khẽ vang lên, như một thói quen tôi chẳng màng đến những dòng khách vãng lai ra vào quán, tiếng nhân viên chào hỏi lịch sự. Ngạc nhiên thay tiếng bước chân ấy bỗng dừng ngay cạnh bàn tôi.

Bàn tay trắng nõn, thon dài gõ cộc cộc xuống chiếc bàn như muốn thu hút lấy sự chú ý của tôi. Mặc nhiên tôi không quan tâm mà vẫn nằm lim dim gối đầu lên bàn.

Quán cà phê vào buổi sáng lúc này cũng chẳng phải quá đông, ngoài cái bàn chỗ tôi đang nằm ngủ thì còn rất nhiều nơi khác mà chẳng hiểu sao vị khách này lại cố chấp đến vậy. Tiếng gõ cộc cộc cuối cùng cũng chịu dừng, thế nhưng chẳng một tiếng bước chân nào rời đi. Dường như vị khách này đang muốn chơi trò đấu trí với tôi. Thật tình thì tôi cũng chẳng hề kiên nhẫn để làm ba cái điều vô bổ mà vừa không đem lại bất kỳ lợi ích nào cho bản thân mình cả, thế nên mặc dù đầu óc tôi lúc này vẫn còn dư âm của đống deadline tối qua nhưng phải đuổi người này đi thì mình mới có một giấc ngủ ngon được.

“Thật…”

Từ phiền còn chưa kịp nói ra, miệng tôi đã kịp dừng lại trước nụ cười của người con gái đang đứng trước mặt mình.

“Chào anh, lâu rồi mới gặp”

Là em sao? Thật sự là em sao? Cô gái trước mặt tôi ngày xưa nay đã thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức nếu như không phải nụ cười tỏa nắng với cái má lúm đồng tiền đặc trưng kia có lẽ tôi đã chẳng nhận ra người con gái ấy nữa.

Em ngồi xuống chiếc ghế trước mặt tôi, vẫn nụ cười toả nắng ngày nào, chỉ là sau ngần ấy thời gian em đã cá tính hơn. Mái tóc dài năm nào đã được cắt ngắn ngang vai rồi tạo và phối màu lên. Vậy mà đó giờ tôi vẫn nghĩ khuôn mặt ấy chỉ dành cho mái tóc dài, không ngờ khi cắt đi, nhìn em xinh hơn rất nhiều.

Em, một cô gái đã tạo ấn tượng với tôi ngay từ lần đầu gặp mặt. Tôi vẫn còn nhớ như in lúc em bẽn lẽn đến quán xin việc. Lúc ấy không biết bao nhiêu chàng trai ra ra vào vào quán vô cùng tấp nập chỉ để xin được Facebook của em. Chỉ tiếc rằng khi đó em đã có người thương rồi. Biết vậy nên tôi cũng chỉ đành âm thầm đứng từ xa nhìn em hạnh phúc bên người ấy.

Cho tới khi chia tay chàng trai kia, em buồn tủi, hay đến quán thường xuyên hơn, rồi không biết từ khi nào em trở thành một vị khách quen của nơi đây. Bỗng đến một ngày em nói chúng ta có lẽ không nên gặp nhau nữa rồi biến mất. Dù cho tôi có đến nhà em đứng đợi hàng giờ đồng hồ chỉ để gặp một hình bóng quen thuộc, nhưng sau cùng tôi mới biết em đã dọn đi từ lâu. Số điện thoại dù có gọi bao nhiêu cuộc thì cũng chỉ vọng đến giọng của cô gái tổng đài nói như trả bài. Sau những ngày tháng đi tìm trong vô vọng, dần dần tôi cũng đành chấp nhận và cất hình bóng em vào tận sâu nơi trái tim. Thế mà điều không ngờ, bây giờ đây, em đến và xuất hiện trước mắt tôi.

...