Chương 12

Tang Lê đưa số cho Lư Hạ Dương, sau khi đối phương đi, Dụ Niệm Niệm thở dài: “Lớp trưởng thật sự rất nhiệt tình về phương diện học tập.”

“Ừm.”

Tang Lê đi nộp bài tập.

Ở xa tổ kế bên, một vài nữ sinh đang im lặng nhìn nhau.

Chuông học buổi sáng vang lên, Tang Lê lấy sách ngữ văn từ trong ngăn kéo ra, nhóm nam sinh ở ghế sau cũng giải tán.

Quảng Dã ném điện thoại vào ngăn kéo, ánh mắt tự nhiên nhìn về phía trước.

Mái tóc đen ướt đẫm của cô gái dính vào cổ trắng ngần.

Trong không khí thoang thoảng mùi hoa lê cam quýt, đã liên tục nhiều ngày rồi.

Chàng trai đảo mắt, ngả ra phía sau.

-

Thời gian của thứ sáu trôi qua rất nhanh.

Tang Lê trong trạng thái thoải mái, viết hết trang này đến trang khác.

Sau tiết thứ ba của buổi chiều, Quảng Dã và Nhϊếp Văn cùng một số nam sinh khác giống như thứ hai tuần trước, trực tiếp trốn học rời đi.

Tiết cuối cùng, Tang Lê vẫn đang làm bài tập.

Chạng vạng tan học, cô tạm biệt với Dụ Niệm Niệm rồi một mình đi đến thư viện.

Chiều hôm nay giáo viên chủ nhiệm Lôi Đan nói rằng trường học phát bù sách giáo khoa còn thiếu trước đó cho cô, bảo cô đến nhận.

Chỉ là Tang Lê không ngờ lần này nhận đến mười mấy cuốn, đa phần là sách hỗ trợ ôn thi cho học kỳ này, hai tuần này cô đều chép lại của Dụ Niệm Niệm nước, bây giờ không cần phải phiền phức như vậy nữa.

Tang Lê ôm sách, cố gắng đi ra khỏi thư viện, một vài quyển sách vô tình trượt rơi xuống đất. Cô cúi người, đưa tay lấy, nhưng có một bàn tay lại nhanh hơn cô…

“Để tôi giúp cậu.” Kèm với một giọng nữ nhàn nhã, đối phương đưa sách.

Tang Lê ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục váy ngắn, mái tóc đen xoăn nhẹ ngang vai đứng trước mặt, phía sau còn có bốn cô gái khác.

Đối phương nhìn biểu cảm ngơ ngác của cô, nhếch khóe môi: “Tang Lê, cậu không nhận ra chúng tôi sao?”

Tang Lê nhớ bọn họ hình như là nhóm nữ sinh đến lớp vào buổi trưa hôm qua, cô có ấn tượng nhưng không biết tên, đối phương mỉm cười: “Chúng ta học cùng lớp, tôi tên Trạm Thiến Tuyết.”

Những người khác cũng mỉm cười tự giới thiệu mình, Tang Lê ngơ ngác chớp đôi mắt hạnh trong veo, chào hỏi từng người một.

Sau đó có cô gái mỉm cười ôm sách cho cô: “Bạn học Tang Lê, tôi cầm giúp cậu vài quyển nhé.”

Tang Lê vội nói không cần, nhưng mấy người đó lại rất nhiệt tình giúp cô san sẻ: “Tang Lê, bây giờ cậu muốn đi ra cổng trường sao?”

“Ừm.”

“Đúng lúc chúng tôi cũng vậy, cùng đi chung nhá.”

Lúc này có một cô gái từ thư viện đi ra tụ hợp cùng bọn họ, Tang Lê quay đầu nhìn thấy cô ta là Tô Bạch Tình, Trạm Thiến Tuyết giới thiệu với cô: “Chắc cậu cũng biết Bạch Tình mà phải không? Chúng tôi đều chơi chung với nhau.”

Hai bên nhìn nhau, ánh mắt Tô Bạch Tình dừng trên khuôn mặt cô, nhoẻn miệng cười:“Xin chào.”

“Xin chào…”

Nhớ đến chuyện lớp Hỏa Tiễn toán, Tang Lê vốn có chút ngượng ngùng, nhưng đối phương cũng đã mời cô đi chung, không hề để tâm chuyện này chút nào, ngược lại cô quá để tâm rồi.

Mấy người thân thiện khoác vai bá cổ với cô, gò má Tang Lê nóng bừng, không ngờ bạn học lớp A8 ai ai cũng thân thuộc như vậy…

Bọn họ trò chuyện với cô, hỏi cô là người ở đâu, từ đâu chuyển đến đây học, ở nội trú hay ngoại trú... Tang Lê trả lời, dần dần không còn dè dặt nữa.

Có cô gái mỉm cười khen cô: “Bạn học Tang Lê, chúng tôi vốn cho rằng cậu khó gần, không ngờ tính cách cậu tốt như vậy, sau này có thể chơi chung.”

Tang Lê ngượng ngùng đồng ý: “Được…”

Mấy người đối mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên ý cười sâu sắc.

Đi ra khỏi cổng trường, Tang Lê nhận sách: “Cảm ơn các cậu, vậy tôi đi trước nha.”

Cô vừa định đi, thì có một cô gái kéo cô lại: “Tang Lê, hôm nay là thứ sáu, đừng vội về nhà, chúng ta cùng đi uống trà sữa ở đối diện nhé?”

Cô gái bên cạnh mỉm cười: “Này, hôm nay làm quen được bạn học mới, bạn học mới có thể mời chúng tôi uống trà sữa được không?”

“Đúng vậy Tang Lê, đúng lúc chúng tôi cũng giúp cậu chuyển sách, cậu có muốn bày tỏ lời cảm ơn không?”

Tang Lê ngây người, có chút không phản ứng kịp: “Tôi…”

Tô Bạch Tình nhẹ nhàng ngăn cản: “Thôi bỏ đi, bạn học mới không muốn, chúng ta đừng làm khó người ta.”

Trạm Thiến Tuyết nhìn Tang Lê, cười mỉa mai nói: “Tang Lê, tôi nhớ Bạch Tình vì cậu mà không thể vào lớp Hỏa Tiễn, mặc dù nói điểm cậu cao, nhưng có phải cậu cũng đắc ý không muốn đền bù có phải không? Một ly trà sữa thôi mà, cậu sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ?”

Năm người cười lớn bảo Tang Lê mời, Tang Lê bị giữ lại đi không được, mặt đỏ như máu chỉ có thể đồng ý: “Được, tôi mời các cậu…”