- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Mong Ước Ngông Cuồng Duy Nhất
- Chương 11
Mong Ước Ngông Cuồng Duy Nhất
Chương 11
Tang Lê im lặng nhìn, nhớ lại kỳ nghỉ đông ba năm trước, Tang Tĩnh vừa hoàn thành xong công việc từ Vân Lăng trở về Đài Thông để đón tết cùng cô, lúc đó Tang Lê chạy đến nhà ga đợi bà ấy, lúc xuống xe Tang Tĩnh cầm trong tay một cây kẹo bông gòn, mỉm cười với cô: “Có phải Điềm Điềm đã đợi mẹ lâu rồi phải không, mẹ mua kẹo bông gòn cho con này.”
Kẹo bông gòn đó được gói trong chiếc túi trong suốt, mặc dù hơi méo mó, nhưng lúc cô nhận lấy nếm thử một miếng, cảm thấy đây là thứ ngọt ngào nhất trên thế giới.
Bởi vì đây là đồ mẹ tặng cho cô, cuối cùng cô cũng gặp được mẹ rồi.
Điều mà mỗi năm Tang Lê mong chờ nhất chính là lúc Tang Tĩnh trở về Đài Thông, nhưng công việc của bà ấy bận rộn, Tang Lê vốn nghĩ rằng khi lớn lên cô đến Vân Lăng làm việc mới có thể luôn sống cùng với mẹ, nhưng không ngờ ông trời không cho cô thời gian như vậy.
Tang Lê cụp mắt, nỗi cay đắng cứ như sợi chỉ quấn quanh trái tim cô.
Nếu như mẹ vẫn còn ở đây thì tốt rồi…
Tang Lê chớp mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
-
Buổi tối, sau khi Tang Lê trở về biệt thự, nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, luyện tập khiêu vũ trong một tiếng, rồi lại học đến mười hai giờ.
Điều quan trọng nhất bây giờ chỉ có việc học, bất cứ chuyện gì cũng không nên ảnh hưởng đến cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời âm u, như được phủ một lớp màu xám.
Khi tỉnh dậy, Tang Lê cảm thấy lạnh hơn bình thường, quản gia nói trời sắp mưa, thế nên nhiệt độ đã hạ xuống.
Lúc Tang Lê ăn sáng, bác Trương đến tìm cô, nói rằng sáng hôm nay Tống Thịnh Lan bảo bác ấy đưa văn kiện cho công ty chi nhánh ở thành phố kế bên, khả năng phải phiền cô tự mình đến trường.
Tang Lê vội nói không sao, dù sao cô cũng dậy sớm, thời gian chắc chắn đến kịp giờ, bác Trương nói sẽ gọi xe giúp cô, Tang Lê không muốn tốn tiền, nói mình ngồi xe buýt là được rồi, cổng biệt thự có trạm xe đi thẳng đến Giang Vọng, cũng rất thuận tiện.
Sau khi ăn xong, Tang Lê cầm dù đi ra ngoài.
Ngồi xe buýt đường ngắn đến cổng biệt thự, cô đi bộ đến trạm xe đợi xe.
Cô đang học từ đơn, bỗng nhiên có tiếng gầm rú của xe moto truyền đến bên tai, nhìn thấy một chiếc xe moto phóng đến trước mặt.
“Bạn học mới…”
Đối phương cởi nón bảo hiểm, lại là Nhϊếp Văn.
Cậu ta đến đây tập hợp với những người khác đi đến trường, từ xa đã nhìn thấy Tang Lê, đi lại gần vừa nhìn đã phát hiện đúng là cô.
“Bạn học mới, cậu cũng sống ở gần đây sao?”
Tang Lê cầm chặt cuốn từ đơn: “Ừ…”
Cô lại nghe vài tiếng gầm rú khác, đảo mắt đã nhìn thấy một chiếc xe moto màu xanh trắng phóng ra khỏi biệt thự, Nhϊếp Văn giơ tay chào: “Ở đây…”
Xe moto cũng lái đến trước mặt, Tang Lê hơi giật mình.
Quảng Dã đội mũ bảo hiểm, chỉ để lộ đôi lông mày kiếm ánh mắt lạnh lùng.
Tang Lê nhanh chóng dời ánh mắt, Nhϊếp Văn không biết chuyện của hai người: “A Dã, cậu nói xem có trùng hợp không, bạn học mới cũng sống gần đây!”
Tang Lê: “…”
Còn có chuyện trùng hợp hơn nữa đó…
Ánh mắt Quảng Dã rơi trên người cô, chỉ nhìn thấy cô gái mặc váy trắng dài, áo khoác ngoài màu vàng ngỗng mỏng, gầy đến mức có thể bị gió thổi bay.
Trên đầu vang lên tiếng sấm rền, Nhϊếp Văn nói với Tang Lê: “Bạn học mới, trời sắp mưa lớn rồi, nếu không thì chúng tôi chở cậu đi một chuyến nhé? Tôi đảm bảo sẽ lái xe thật chậm, không làm cậu sợ đâu.”
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.”
“Thuận đường mà, nếu cậu không yên tâm về kỹ năng lái xe của tôi thì ngồi xe A Dã đi, kỹ năng lái xe của cậu ấy rất tốt!”
Tang Lê cảm nhận được một ánh mắt, cô nghiêng mặt: “Thật sự không cần, tôi đang chờ xe.”
Quảng Dã nhìn Nhϊếp Văn, lười biếng nói: “Sao lại nói nhảm nhiều như vậy?”
Anh trực tiếp khởi động xe rồi phóng đi, Nhϊếp Văn lúng túng: “Bạn học mới, chúng tôi đi nha.” Cậu ta vội vàng đi theo.
Tang Lê thu ánh mắt, lại nghĩ về chuyện ngày hôm qua.
Cô biết Quảng Dã rất ghét cô, cho nên sau này bất cứ chuyện gì cô cũng sẽ giữ khoảng cách với anh, có điều bọn họ cũng sẽ không có bất kỳ tiếp xúc nào.
Cô tiếp tục chờ xe.
Rất nhanh sau đó mưa rơi xuống.
Gần bảy giờ, cuối cùng Tang Lê cũng đến trường.
Bị ướt là điều không thể tránh khỏi, quần áo cô bị dính nước, phần đuôi tóc cũng bị ướt đẫm.
Bước vào cửa lớp bằng cửa sau, nhóm nam sinh tụ tập ở hàng ghế sau tổ bốn, đang vây quanh Quảng Dã đùa giỡn.
Tang Lê ngồi xuống, đặt cặp xuống lau quần áo, Lư Hạ Dương đến tìm cô: “Tang Lê, lớp Hỏa Tiễn toán đã lập nhóm, số QQ của cậu là gì, tớ kết bạn với cậu rồi thêm cậu vào.”
“Được.”
“Trở về tớ sẽ gửi bài kiểm tra học kỳ trước cho cậu, cuối tuần cậu cũng có thể làm.” Lư Hạ Dương mỉm cười: “Có gì không hiểu chúng ta có thể thảo luận.”
“Được, cảm ơn.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Mong Ước Ngông Cuồng Duy Nhất
- Chương 11