Sau màn hoan ái thăng hoa, gương mặt Nam Phong thõa mãn tới 10 phần, anh chủ động bế Hồng Anh vào phòng tắm, không ngại ngần mà nhẹ nhàng giúp cô tắm rửa. Dưới làn nước ấm, Hồng Anh cảm thấy cơ thể mình như bị rút hết sức lực, hai chữ "xấu hổ" từ lâu đã biến mất trong từ điển của cô mỗi khi ở cạnh người đàn ông này. Hai mắt nhắm hờ vì mệt mỏi, Hồng Anh để mặc Nam Phong tùy ý động chạm và giúp mình làm sạch cơ thể, ngay cả nơi nhạy cảm nhất anh ta cũng không ngại mà tỉ mỉ làm thật kỹ!
Tắm rửa xong xuôi, một lần nữa Nam Phong bế Hồng Anh ra giường, lúc này cô đã cảm thấy mệt mỏi quá lắm, nhắm nghiền đôi mắt, Hồng Anh mơ màng muốn chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Một chút sợ hãi người đàn ông này cũng không còn nữa, thay vì né tránh, cô đón nhận sự đùa ghẹo ấy với thái độ bất cần.
-- Mệt mỏi đến như vậy sao?
Nằm ở bên, Nam Phong lặng im ngắm nhìn Hồng Anh, thấy cô như muốn chìm vào giấc ngủ nên anh tò mò hỏi.
-- Mệt mỏi hay không... anh không tự biết được à?
Hồng Anh nhắm mắt nhưng bờ môi xinh đẹp vẫn bướng bỉnh đáp trả.
-- Không. Em phải nói thì tôi mới biết được. Giống kiểu, mỗi khi thỏa mãn em hay ôm chặt lấy tôi và rêи ɾỉ vậy...
Nam Phong thản nhiên đáp lời.
-- Anhhh...
Hồng Anh tròn mắt, cô không giả vờ được nữa. Anh ta lúc nào cũng muốn trêu tức cô là sao?
-- Sao mà bày ra cái vẻ mặt cau có như vậy? Tôi có nói gì sai à?
-- Không muốn nói chuyện với anh nữa. Anh lặng yên để tôi ngủ.
-- Được. Em ngủ đi, tôi sẽ ở bên và ngắm em ngủ.
Hồng Anh bị trêu tức tới phát điên.
-- Anh mặc kệ tôi đi. Anh làm thế... tôi sẽ không ngủ được.
-- Vẫn đang mặc kệ em. Tôi có động chạm gì đến em đâu?
-- Nhưng... anh nhìn... tôi sẽ thấy không tự nhiên.
-- Không cho động chạm... không cả cho nhìn. Sao em vô lý như vậy?
Như chợt nhớ ra điều gì, Hồng Anh quay người lại, ánh mắt nhìn trực diện vào khuôn mặt điển trai của Nam Phong và hỏi.
-- Clip đâu. Anh đưa tôi xóa.
-- Em vội gì nhỉ. Chuyện đã hứa với em, tôi nhất định sẽ làm.
-- Không được. Tôi phải xóa ngay bây giờ.
Nam Phong mỉm cười trước sự nôn nóng ấy của Hồng Anh, khẽ nghiêng người, anh đưa tay lấy điện thoại bên kệ tủ và đưa lên trước mặt cô.
-- Đây, em tùy ý xóa!
Hồng Anh đưa tay ra định nhận lấy nhưng Nam Phong kịp thời giấu đi, một tay anh đặt ngang giường, ánh nhìn đầy tà ý nói:
-- Nằm lên đây!
-- Tôi không nằm. Tại sao tôi phải nằm trong lòng anh chứ?
-- Nằm ở đây thì tôi mới cho em xóa.
-- Anh định nuốt lời à?
-- Không có. Chỉ muốn em nằm ở bên và nhìn ngắm em xóa thôi.
-- Anh thật vô lý!
-- Em ngại? Hay sợ tôi làm gì em?
-- Anh đưa điện thoại đây cho tôi!
Hồng Anh tròn mắt như ra lệnh.
-- Em làm tôi sợ đấy. Cũng có lúc em đanh đá như này kia à?
Hồng Anh bối rối khi bị nhận xét là đanh đá, cô thu lại ánh nhìn của mình rồi ngượng ngùng đáp:
-- Sao anh không giữ lời hứa gì vậy? Liên tục đưa ra những yêu cầu quá đáng?
-- Muốn em nằm sát bên tôi thôi... có gì mà quá đáng? Chúng ta còn làm nhiều điều gần gũi hơn thế kia mà? Ngay cả việc giúp em làm sạch cơ thể... em còn chưa bài xích như vầy!!
Nghe Nam Phong nói vậy, Hồng Anh cụp mi mắt rồi tự giác nằm sát lại kế bên người anh, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn như chú mèo con ấy... Nam Phong cười thầm trong lòng, trêu tức cô nàng thật sự rất thú vị!
Ôm gọn Hồng Anh trong vòng tay, Nam Phong nhẹ nhàng mở khóa màn hình, anh dịu dàng nói:
-- Đây, trong mục album ảnh, em có thể tùy ý xóa, nếu có hứng thì xem lại chút cũng được.
Hồng Anh nhận lấy điện thoại trong tay anh ta, đúng là người có tiền, dùng điện thoại cũng phải sở hữu dòng máy cao cấp nhất. Ngón tay nhỏ xinh khẽ lướt trên màn hình cảm ứng, tìm cả album ảnh, Hồng Anh không thấy có hình ảnh gì đặc biệt. Nhẽ anh ta không bao giờ chụp ảnh? Nhưng rồi cô lại nghĩ, một nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh như anh ta, đi đến đâu cũng được báo chí săn đón, hình ảnh nhan nhản khắp các mặt báo... đương nhiên không bao giờ có khái niệm chụp ảnh "tự sướиɠ" hay đại khái như vậy rồi.
Ánh nhìn chăm chú vào mục video, Hồng Anh lưỡng lự đắn đo không biết có nên mở ra xem lại một lần nữa hay không. Giây phút đưa ra suy nghĩ ấy, cô bối rối ngửa mặt lên nhìn Nam Phong. Anh cũng đang nhìn cô như chờ đợi.
-- Muốn xem lại à?
Nam Phong thản nhiên hỏi.
-- Không... không... tôi sẽ không xem.
Nhưng mà, trong lúc bối rối, ngón tay nhỏ bé của cô vô tình lướt trên màn hình cảm ứng khiến cho clip ấy bật mở. Từng âm thanh và hình ảnh sống động cứ thế dội vào ánh nhìn của cả hai. Hồng Anh giật mình vì sự cố ngoài ý muốn ấy, theo phản xạ tự nhiên, cô đưa tay lên che mặt mình lại. Thật là... sự ngượng ngùng ấy càng khiến cho Nam Phong thấy vui. Chỉ là đoạn video ghi lại cảnh ân ái thôi, anh thậm chí còn thấy nó rất tuyệt, sống động và đầy cảm xúc... nói không chừng còn áp đảo được cả mấy bộ phim Jav nhạt nhẽo của xứ sở hoa anh đào.
-- Tôi đang nghĩ... nếu như con tạo xoay vần, đến một ngày nào đó cuộc sống xô đẩy tôi vào hoàn cảnh phá sản, rơi vào trạng thái nghèo khổ bần hàn, có lẽ tôi sẽ rủ em đi đóng phim người lớn!
Nam Phong thản nhiên nói ra mấy lời nói vu vơ, Hồng Anh tròn mắt nhìn, người đàn ông này... ngay cả cách suy nghĩ cũng không giống ai!
-- Không muốn biết lý do vì sao à?
Nam Phong ghé sát tai cô và thì thầm.
-- Là ... là... gì thế?
Hồng Anh bối rối né tránh khi bờ môi nóng ấm của anh đang mơn man và hôn nhẹ lên trán cô.
-- Vì chúng ta có năng khiếu diễn xuất. Chưa kể lại sở hữu body cũng rất tuyệt nữa!!
Người đàn ông này, anh ta thực sự không biết đến hai từ "xấu hổ", tùy hứng nói chuyện mà không hề thấy ngượng.
-- Em xóa đi!
Nam Phong cất lời nhắc nhở, ánh mắt anh vẫn nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại. Đúng phân cảnh Hồng Anh bám tay vào bồn tắm, Nam Phong cúi người và khóa môi cô, thân dưới ra vào nhịp nhàng khiến nước và những cánh hoa hồng trôi mềnh màng, chảy tràn cả xuống nền nhà ướŧ áŧ.
-- Nhưng thật sự là tôi vẫn thấy tiếc!
-- Anh tiếc gì?
-- Lần sau nhớ em và muốn xem lại... thì biết xem ở đâu?
Hồng Anh không muốn để Nam Phong nói năng càn rỡ như vậy nữa, rất có thể anh ta đang dùng chiêu bài tâm lý để đánh lạc hướng cô. Phải tỉnh táo lên nào Hồng Anh! Đừng để lời nói dịu dàng của người đàn ông ấy khiến cho lý trí bị lu mờ! Hồng Anh tự nhắc nhở chính mình, cô nhanh tay nhấn nút Xóa trong nháy mắt.
Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy chưa yên tâm lắm, tìm kiếm cả mục thùng rác và xóa thêm lần nữa, cô gửi trả điện thoại cho Nam Phong và hỏi thêm:
-- Anh có chắc là không còn bản lưu trữ nào khác không?
-- Chắc chắn. Em nhìn tôi giống kẻ hai lời đến thế à?
-- Vậy được.
-- Được gì?
-- Tôi tin anh không lừa tôi.
-- Nên tin!
Nam Phong khẽ nhíu mày đáp.
-- Anh buông tay ra, tôi muốn ngủ.
Hồng Anh đẩy Nam Phong ra, cô nằm cách anh một quãng và trùm chăn thật kỹ, thái độ giống như đang sợ hãi anh ta sẽ bày trò gì với mình. Nam Phong không ngăn cản, anh nhìn Hồng Anh đang ngốc nghếch xoay sở trên giường, anh thật không hiểu nổi trong tâm trí của cô nàng đang xuất hiện những suy nghĩ khó hiểu gì nữa?
Đêm dần khuya, cơn mưa lớn bất chợt đổ xuống, những hạt nước nhỏ li ti không ngừng hắt lên ô cửa kính trong suốt, toàn thật mệt mỏi vì công việc, thêm nữa lại ái ân cùng với Nam Phong, cơ thể Hồng Anh như bị rút cạn sức lực, cô mơ màng và chìm vào giấc ngủ...
Không nhớ đã ngủ được bao lâu, đôi mắt nhắm nghiền, đang say ngủ, Hồng Anh bỗng thấy nhột nhột ở thân dưới. Nhưng vì quá mệt nên cô không muốn nhúc nhích, mặc kệ cảm giác nhột nhột và vướng vướng đó... Nhưng mà, dường như có gì đó không đúng. Cơ thể cô truyền đến sức nặng, đúng vậy, hơn nữa ở nơi nhạy cảm dường như có gì đó ướŧ áŧ đang tác động vào huyệt đạo ẩm ướt của cô. Vô thức, Hồng Anh đưa tay xuống phía dưới và rờ rẫm, cô giật mình khi chạm phải mái tóc...
-- Ưhhh...
Hồng Anh bật lên tiếng rên.
-- Anh đang làm gì vậy?
Kịp định thần trở lại, Hồng Anh biết Nam Phong đang bày trò với cô. Người đàn ông ấy thật là ...
-- Đang nâng niu cơ thể em!
Nam Phong ngưng lại và đáp lời, Hồng Anh tỉnh hẳn, cô đưa tay xuống và cố ngăn hành động nhạy cảm ấy của Nam Phong, đương nhiên anh không chịu nghe lời cô. Thậm chí, Nam Phong còn bá đạo kéo chân cô gác lên vai mình, hai tay giữ lấy tay cô, anh cúi mặt xuống và dùng bờ môi nóng ấm cùng chiếc lưỡi hư hỏng đùa ghẹo vào cõi thiên thai mê người của cô. Ở nơi ấy, dòng thác lũ bị kích hoạt mỗi lúc lại chảy tràn như mất kiểm soát. Hồng Anh thậm chí còn nghe được cả tiếng nuốt ngon lành phát ra từ cổ họng của Nam Phong. Anh ta bị điên thật rồi! Tại sao lại có thể làm ra mấy hành động kỳ cục như vầy chứ?
-- Anh dừng lại đi... tại sao anh lại... ôi trời ơi, mất vệ sinh quá...
Nam Phong bật cười vì câu nói ngây ngốc ấy, anh thực sự muốn được yêu thương nơi nhạy cảm của cô, vì anh cảm nhận Hồng Anh rất thuần khiết, ngay cả lần đầu tiên cô ấy cũng trao cho anh...
-- Sao lại mất vệ sinh? Tự tay tôi đã giúp em làm sạch chỗ ấy mà!
-- Tôi ngại quá... xấu hổ nữa... Anh có thể dừng lại trò đùa ấy được không?
-- Tôi không có ý đùa. Nghiêm túc muốn được q.uan h.ệ với em!
-- Không phải... chúng ta vừa mới làm chuyện đó lúc tối sao?
Anhhh??
-- Bây giờ tôi lại muốn nữa.
-- Nhưng mà tôi không... ưhh...
Nam Phong lại cúi mặt xuống và đưa chiếc lưỡi khám phá vào hang sâu, Hồng Anh oằn mình rêи ɾỉ, cơ thể không ngừng run rẩy vì sự mơn trớn ấy. Thấy nơi đó ướŧ áŧ ngoài sức tưởng tượng, Nam Phong ngưng lại, anh nằm phủ lên người cô, hung hăng đưa vật đàn ông của mình lấp đầy khoảng trống trong cơ thể Hồng Anh, một chút cũng không tách rời.
-- Ưhh. Ưhh...
Hồng Anh co giãy như muốn né tránh, nhưng mà, ở phía dưới, hạ thân của cô không ngừng co bóp và chiều chuộng cự vật của người đàn ông ấy bằng những dòng nước nóng ấm chảy tràn. Nam Phong say mê ra vào không ngừng nghỉ, chưa có khi nào anh cảm thấy ham muốn đàn ông của mình bộc lộ rõ nét như hiện tại.
-- Bên trong em... rất tuyệt!
Nam Phong thì thầm, anh chủ động hôn lên bờ môi đang hờn dỗi của cô, thỉnh thoảng lại mυ"ŧ nhẹ cánh môi khiến Hồng Anh tê dại như người mất hồn. Cô thực sự bị anh ta cuốn vào những rung cảm thăng hoa của ái tình mất rồi.
-- Khi nào ... ư... khi nào... anh mới chịu buông tha cho tôi?
Hồng Anh nhìn Nam Phong và hỏi một câu nghiêm túc. Cô cảm thấy người đàn ông này dường như đang cố ý muốn chiếm hữu toàn bộ thời gian và sự tự do của cô.
-- Tôi không có ý định đó!
Thân dưới vẫn ra vào miệt mài, Nam Phong đáp lời dứt khoát mà không cần suy nghĩ.
-- Tôi xin anh đó...
Nơi thầm kín vẫn trơn ớt và không ngừng diễn ra trạng thái ma sát đến mê người, ánh mắt Hồng Anh rưng rưng như muốn khóc, một cảm giác bất lực len lỏi trong tâm trí, cô nhẹ nhàng nói ra mấy từ cầu xin.
-- Em muốn tôi cho em cái gì? Thân thể này của tôi, hay thậm chí là tiền bạc vật chất?
-- Xin anh buông tha cho tôi... Tôi không muốn cuộc sống bị đảo lộn, không muốn những tháng ngày sau liên tiếp lặp lại trạng thái như vầy nữa.
-- Một chút cảm xúc cùng với tôi... em cũng không có à?
Hồng Anh im lặng không đáp lời, Nam Phòn cũng không hỏi thêm, bất ngờ anh ngưng lại và bế cô ngồi dậy, Hồng Anh ngồi gọn trong lòng anh, ở phía dưới, cự vật bất ngờ lại đi thẳng vào hang sâu ẩm ướt... Hồng Anh ôm lấy Nam Phong trong vô thức, sự thâm nhập này thực sự khiến cô như tan chảy, cái đó đi vào thật sâu, Nam Phong thích thú, anh cúi mặt xuống và không ngừng hôn lên vòng một đẫy đà của cô... Bên khung cửa sổ, tiếng mưa ngoài trời đêm cũng không thể ướŧ áŧ bằng cơn mưa dục tình đang triền miên ngây ngất như lúc này của Nam Phong và Hồng Anh được!!
***
11h trưa. Hồng Anh trở về khu trọ với gương mặt thẫn thờ, mệt mỏi. Ánh nắng chói chang, cô đưa tay lên che ngang mặt và lặng lẽ mở cổng. Từ ban công của tầng 3, nghe tiếng động bên dưới, Huy vội vàng chạy ra và nhìn xuống. Thấy Hồng Anh bây giờ mới xuất hiện, cậu thấy con tim mình đau nhói. Vẫn biết công việc của cô nàng nhạy cảm, nhưng khi tâm tư cậu bị thu hút bởi người con gái ấy... cảm giác khó chịu không thể khiến cậu bình thản, vui vẻ khi nghĩ về Hồng Anh được.
Mở cửa phòng, Hồng Anh uể oải cởi bỏ váy áo và sửa soạn đi tắm. Cô muốn nghỉ ngơi một chút để tối còn đi làm, những ngày này giờ giấc sinh hoạt bị đảo lộn nhiều quá.
Cốc cốc...
Hồng Anh vừa tắm xong thì bên ngoài cửa có tiếng động, vừa lau khô mái tóc cô vừa đi về phía cửa và mở chốt. Là Huy. Ánh mắt cậu ấy dè dặt, Hồng Anh bối rối hỏi:
-- Anh tìm em à?
-- Ừ.
Huy ngập ngừng, với chị em phụ nữ... Huy thực sự không biết phải mở lời như thế nào. Dẫu trong lòng có muôn vạn lần muốn quan tâm và tò mò về người con gái trước mặt, nhưng Huy không thể nói được câu gì đó tự nhiên hơn.
-- Có chuyện gì vậy anh?
Ở đây một thời gian, trải qua nhiều chuyện, sự ngượng ngùng ở Hồng Anh cũng vơi bớt đi khi nghĩ về công việc của mình, cũng như không để tâm quá nhiều tới chuyện người khác nghĩ gì và cảm nhận gì về cô nữa. Vẫn quan điểm cũ, lòng tự trọng không thể biến thành cơm để ăn, cô biết công việc của mình là hèn kém, cơ mà, khi con người ta không ngừng bị cuộc sống quật ngã và đặt vào những tình huống trớ trêu nhất, lựa chọn làm công việc như vậy... cũng chỉ là bất đắc dĩ!
-- Tại sao... tại sao... đêm qua em không về?
Huy hỏi một câu thực sự không liên quan. Giờ giấc của cô ấy, cậu có tư cách gì can dự hoặc quản lý? Tuy vậy Hồng Anh vẫn nhẹ nhàng đáp lời:
-- Em bận đi làm, anh có chuyện gì muốn nói sao?
-- Đêm qua... Anh Đức Anh đi uống rượu tới khuya mới về, nửa đêm không ngừng đập cửa phòng và gọi tên em. Tất cả mọi người đều biết.
Huy lặng lẽ kể chuyện.
Nghe vậy Hồng Anh liền chột dạ, tối qua cô vô tình chạm mặt Đức Anh ở Selena, liền sau đó bị Nam Phong gọi đi nên cô không biết những chuyện phía sau thế nào. Một đêm không về, thực sự là anh ta ồn ào đến mức vậy sao?
-- Sao anh ấy lại gọi tên em?
-- Anh cũng không biết.
Huy ngập ngừng đáp.
-- Anh ấy say rượu... không liên quan gì đến em đâu.
Hồng Anh vội thanh minh.
-- Em có thể ... không làm việc ở chỗ đó nữa được không?
Lấy hết can đảm, Huy nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ cũng như mong muốn của bản thân mình.
-- Chuyện đó... có liên quan gì đến anh sao?
-- Không liên quan... nhưng anh lo cho em.
Hồng Anh tròn mắt ngạc nhiên, cô nhất thời không thể hiểu nổi những gì Huy nói với mình là gì. Chỉ trong một thời gian ngắn, thái độ của mấy người ở đây thật lạ.
-- Em muốn nghỉ ngơi một chút, tối em còn phải đi làm. Mình nói chuyện sau anh nhé.
-- Ừ.
Cánh cửa đóng lại giống như sự vô tình của Hồng Anh dành cho Huy, cậu thấy trái tim như lỗi nhịp, một cảm giác hụt hẫng len lỏi trong tâm trí.
***
Trời về chiều, gió lớn thổi mạnh hơn, ánh nắng dần tắt hẳn, trước con hẻm tối tăm, chiếc xe thể thao sang trọng ngang nhiên dừng đỗ. Mở cửa xe bước xuống là một thân ảnh cao lớn, gương mặt điển trai, ánh mắt trầm tư được che giấu bởi cặp kính tối màu. Lấy từ trong xe 3 giỏ đồ nặng trĩu, Nam Phong lặng lẽ bước vào con hẻm với tinh thần vô cùng thoải mái. Đứng trước sân nhà tập thể, quang cảnh quen thuộc hiện hữu ngay trước mắt, những mắc phơi đồ lót của phụ nữ nhẹ bay theo cơn gió thoảng, tiến về căn phòng đầu tiên, Nam Phong tò mò tìm kiếm hai đứa trẻ lem luốc.
Bi và Bống ngồi chơi bên cửa sổ, thấy có người lạ, Bống nói với Bi:
-- Anh Bi, có người kìa.
Bi quay người ra nhìn, nhận ra chú đẹp trai hỏi thăm lần trước nên cậu nhanh miệng hỏi:
-- Chú muốn tìm cô Hồng Anh ạ?
-- Không. Chú không tìm cô ấy.
-- Vậy chú tìm ai? Cô Hà chắc vẫn đang ngủ ạ.
Biết Hồng Anh ở cùng Hà Lisa nên Bi nghĩ chú ấy cũng là bạn của cô Hà.
-- Hà nào?
Nam Phong tò mò hỏi lại.
-- Cô ấy ở cùng với cô Hồng Anh đó ạ.
-- Thế à?
Nói đoạn Nam Phong đặt 3 giỏ quà trước cửa và dịu dàng nói:
-- Chú có quà cho 2 anh em. Đồ chơi và cả quần áo đẹp, có cả một số bánh kẹo... chú nghĩ trẻ con sẽ rất thích.
-- Chú... sao lại cho chúng cháu quà ạ?
Nam Phong sợ bọn trẻ không nhận nên đành nói dối:
-- Cô Hồng Anh bảo chú đem gửi cái này cho hai anh em. Chú có việc phải đi rồi, ở nhà ngoan nhé!