Chín giờ rưỡi tối dì Trương tắm rửa xong từ trên lầu đi xuống, thấy Nhan Tùy Nguyên vẫn ngồi trên sô pha liền đi qua khuyên nhủ: "Nguyên Nguyên đi ngủ trước đi, dì ở đây trông cửa là được rồi."
Nhan Tùy Nguyên đặt di động xuống đối với bà lắc đầu, cười giải thích: "cháu còn chưa buồn ngủ, thức khuya quen rồi, dì đi nghỉ sớm một chút đi."
Dì Trương có chút xấu hổ, bình thường nhiệm vụ thức đêm chờ Trác Dương Băng về đều là của bà, sao lại thật làm phiền cậu, nhưng Nhan Tùy Nguyên nghĩ mình đã lấy tiền không thể không làm việc, chút việc nhỏ này cậu có thể làm được, bởi vậy nhất định đòi giúp đỡ.
Dì Trương còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chợt nhớ ra để cậu ở đây cũng là chuyện tốt, chờ tiên sinh trở về thấy cậu hiểu chuyện như vậy có lẽ sẽ mềm lòng hơn đối với cậu, không chừng còn có thể nhân cơ hội cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm, thời gian Nguyên Nguyên sống ở đây có thể tốt hơn chút.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này bà liền không kiên trì, chỉ tỉ mỉ dạy cậu làm thế nào: "Mỗi lần tiên sinh xã giao trở về chắc chắn uống nhiều rượu, nhưng cháu yên tâm, mỗi khi tiên sinh say đều rất ngoan, chưa bao giờ phá phách, cháu không cần lo lắng."
"Khi tiên sinh trở về nhớ đưa cho tiên sinh một chiếc khăn ấm lau mặt, còn có nước chanh dì đã pha sẵn, cháu chỉ cần mang ra là được."
Nhan Tùy Nguyên đều nhớ kỹ, "dì yên tâm đi, cháu nhất định chăm sóc tốt cho tiên sinh."
Cuối cùng dì Trương cũng yên tâm đi lên lầu ngủ, để giành thời gian cho hai người trẻ tuổi bọn họ.
Trong phòng khách to như vậy chỉ còn lại một mình Nhan Tùy Nguyên, cậu có điện thoại chơi nên cũng không thấy buồn chán, thời gian trôi qua từng chút một, mãi cho đến mười giờ rưỡi bên ngoài mới có tiếng chìa khóa mở cửa, cậu đoán chắc là về rồi, vội đứng dậy đi ra cửa đón.
Sau khi cửa mở, người bên ngoài quả nhiên là Trác Dương Băng, cũng không biết đã uống bao nhiêu mà trên người hắn toàn mùi rượu, Nhan Tùy Nguyên ngửi không quen mùi rượu, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Người chịu thương chịu khó đưa hắn trở về vẫn là Giản Lê, anh gật đầu nhẹ với Nhan Tùy Nguyên coi như chào hỏi, sau đó đưa Trác Dương Băng vào tay cậu, cẩn thận dặn dò vài câu rồi mới rời đi.
Phải nói trợ lý của những bá tổng này cũng không phải công việc mà người bình thường có thể làm được, việc lớn việc nhỏ đều là Giản Lê chạy đôn chạy đáo, muộn như vậy mới có thể trở về nhà, quả nhiên vẫn là làm cá mặn thú vị hơn.
Nhan Tùy Nguyên vừa nghĩ vừa dìu Trác Dương Băng vào nhà, Trác Dương Băng đã uống rất nhiều nhưng giống như còn có chút ý thức, cậu để hắn ngồi xuống ghế sô pha rồi lấy chiếc khăn ấm đưa cho hắn như lời dì Trương, tiếp đó lại vào phòng bếp mang nước chanh đã được pha sẵn ra.
Trác Dương Băng say khướt, cầm khăn mặt ngơ ngác bất động, toàn thân cứng ngắc như bị điểm huyệt.
"Ông chủ không sao chứ?" Nhan Tùy Nguyên đặt nước chanh xuống, quan tâm hỏi
Hiện giờ trong mất cậu Trác Dương Bảng chính là cái thẻ ngân hàng biết đi, nhất định phải hầu hạ cho tốt
Hỏi liên tiếp mấy lần Trác Dương Băng cũng không phản ứng gì, cứ như thể hắn là một người máy, xem ra uống say quá đầu óc chết máy rồi. Nhan Tùy Nguyên không có cách nào đành phải cầm khăn tự mình lau mặt cho hắn, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, không dám để cho hắn có chút khó chịu nào. Mà Trác Dương Băng ở bên ngoài luôn không ai bì nổi giờ lại thành thật ngồi trên ghế để mặc cho câu an bài, vừa ngoan vừa nghe lời
Nhan Tùy Nguyên lau sạch mặt cho hắn rồi đưa nước chanh qua, nói nhỏ "Uống chút nước?"
Trác Dương Băng nhận lệnh, thành thật nghe lời há mồm, uống luôn nước chanh trên tay của cậu như một đứa trẻ.
Hắn thực sự rất đẹp trai, dù say rượu cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc, Nhan Tùy Nguyên không khỏi thở dài, khuôn mặt của Trác tổng so với minh tinh cũng không kém khó trách có nhiều cô gái mê luyến như vậy, nhưng có ai biết, Trác phó tổng đẹp trai tài giỏi cũng chỉ có thể đi tìm thế thân cho bạch nguyệt quang của mình.
Sau khi cho uống nước xong, cậu ngẩng đầu lên, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Trác Dương Băng đang nhìn cậu.
Đây là lần thứ ba bọn họ nhìn nhau, khác với hai lần trước, lần này trong mắt Trác Dương Băng không có sự lạnh nhạt và thiếu kiên nhẫn mà sâu thẳm và bình tĩnh, giống như không có gì bên trong.
Trong lúc nhất thời Nhan Tùy Nguyên cũng không thể xác định hắn có uống say hay không, liên ngập ngừng hỏi. "Ông chủ, ngài có thể tự mình lên lầu được không?"
Lấy thể trạng của cậu rất khó để đưa được Trác Dương Băng đã say khướt lên tầng ba. Mặc dù trong phòng khách có thang máy nhưng cũng cách nhau một đoạn dài, kéo một người to lớn như vậy thực sự không dễ đi, Trác Dương Băng im lặng nhìn chằm chằm mặt cậu, giống như không hiểu cậu đang nói gì, khuôn mặt vô cảm và khó đoán, không ai biết hắn đang nghĩ gì
Sau một hồi bình tĩnh lạ lùng, hắn đột nhiên hỏi: "Câu tên là gì? Nhận chức khi nào?"
Nhan Tùy Nguyên không biết anh muốn làm gì, đành phải trả lời: "Ông chủ, tôi tên Nhan Tùy Nguyên, hôm nay là ngày đầu tiên nhận chức"
Nghe cậu nói, Trác Dương Băng cau mày khó chịu, hai tay ôm ngực dựa vào ghế sô pha, ác ý nói. "Giản Lê thật sự là càng sống càng đi lùi, người nào cũng tuyển vào được."
Nhan Tùy Nguyên bất đắc dĩ nhắc nhở hắn: "Ông chủ, ngài quên rồi sao? Tôi là do ngài tự mình tuyển vào"
Trác Dương Băng hừ lạnh. "Nói bậy."
"Tôi làm sao có thể tuyển một quả bí lùn vị thành niên ở bên cạnh."
Nhan Tùy Nguyên"..."
Ở nơi làm việc Trác Dương Băng có tiếng là cấp trên ma quỷ, ngày thường bốn thư ký cao cấp bên cạnh đều không đủ để hắn mắng, nếu ai phạm sai lầm bị hắn bắt được thì thế nào cũng bị chửi lột một lớn da.Dù hắn uống say nhưng vẫn còn nhớ vì sao hôm nay phải tự mình tham gia bữa tiệc rượu chết tiệt này.
Hắn nhận nhầm Nhan Tùy Nguyên thành nhân viên của mình, mắng lên quen thuộc không vấp chút nào.
"Công ty tuyển cậu vào không phải là để nuôi phế vật, cái dự án đơn giản như vậy cũng không làm được, đầu cậu mọc lên chỉ để trang trí thôi sao?"
Nhan Tùy Nguyên rất muốn nhắc nhở thân phận của cậu, nhưng nghĩ lại, lúc này cùng ma rượu tranh luận có cái gì tốt, đành phải dỗ dành hắn ta: "Vâng vâng vâng, đều là lỗi của tôi, tôi mọc ra đầu chính là để trang trí."
"Ông chủ đừng tức giận."
Trác Dương Băng lạnh lùng nhìn cậu: "Đừng tưởng rằng mình có một khuôn mặt coi được thì có thể muốn làm gì thì làm, nếu lần sau lại làm không tốt thì cút ngay cho tôi!"
"Mặc kệ cậu là dựa vào quan hệ của ai đi vào, bên cạnh tôi cũng không lưu lại phế vật!"
Nhan Tùy Nguyên thở dài, không muốn lãng phí lời nói tranh cãi với hắn: "Vâng."
Có phải cậu cầm nhầm kịch bản rồi không? Không phải nói cậu trông giống bạch nguyệt quang sao?
Bà tổng nhà người khác uống say không phải đều là ôm thế thân gọi tên bạch nguyệt quang sao? Tại sao trước mặt cậu lại là kẻ cuồng công việc, đã mằng cậu mười phút rồi còn không thấy ngừng, trong dịch vụ cậu cung cấp hình như đâu có cái này.
Trác Dương Băng mắng thật lâu, nhìn cậu thái độ tốt im lặng nhận sai, mặc dù còn muốn mắng tiếp, nhưng nghĩ khuôn mặt xinh đẹp của cậu nhân viên mới này không hiểu sao trông khá thuận mắt, liền hiếm thấy bỏ qua cho cậu: "Thôi được rồi."
"Bây giờ cậu đi thông báo cho Giản Lê, bảo cậu ta gọi tất cả người trong phòng kế hoạch đến phòng hội nghị, tôi muốn mở họp!"
"Từng người một, chỉ biết gào thét như mấy tên ngốc, xảy ra chuyện gì đều cần tôi đứng ra giải quyết, tốt nhất cút về nhà uống gió tây bắc hết đi!"
Giờ này đều nửa đêm canh ba, hắn còn muốn mở cái cọng lông họp...
Nhan Tùy Nguyên xem như rõ ràng tên này chính là một kẻ cuồng công việc, tiếp tục dỗ dành hắn: "Phòng họp ở trên lầu, chúng ta đi lên trước đi ông chủ?"
Cậu vừa nói vừa nâng Trác Dương Băng dậy, cố gắng đưa hắn vào thang máy.
Trác Dương Băng nhíu mày: "Cậu nói cậu tên Tùy Nguyên? Tên này đặt thật tùy tiện"
"Đến cái tên hay cũng không có, không trách cậu làm việc vô dụng như vậy!"
Sao còn công kích cá nhân, Nhan Tùy Nguyên yên lặng trợn trắng mắt, câu so với Trác Dương Băng thấp hơn một cái đầu, vịn như vậy rất tốn sức, nhưng người uống say lại không có cảm giác gì ngược lại Nhan Tùy Nguyên cảm thấy như buộc heo trên người, nặng nề không di chuyển nổi.
Trác Dương Băng bị cậu đỡ đi một lúc đột nhiên giở chứng nói. "Tôi muốn đi thang bộ."
Thang bộ? Nhan Tùy Nguyên muốn một đạp đá bay hắn ta, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn nói "Đi thang máy tiện hơn, tại sao phải đi thang bộ?"
Trác Dương Băng lạnh lùng nhìn cậu, không vui hỏi "Cậu đang dạy tôi làm việc?"
Đây là kim chủ, cho tiền.
Nhan Tùy Nguyên mặc niệm ba lần, cam chịu mà đỡ người đi lên cầu thang. Lúc này tác dụng của rượu, Trác Dương Băng vừa rồi còn có thể tinh thần tỉnh táo mắng chửi người, bây giờ lại có chút mơ màng, hơn nửa người đè vào người cậu, đi theo hành động của hắn ta mà Nhan Tùy Nguyên bị ép muốn phun ra máu.
Nhan Tùy Nguyên dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn vô tình dẫm hụt một bước, thân thể mất đi trọng tâm nghiêng về phía trước ngã vào bậc thang, ngực bị đâm tê rần, tay đang đỡ Trác Dương Băng cũng tự nhiên buông lỏng ra.
Thân hình cao lớn của Trác Dương Băng mất đi chống đỡ, không hay biết gì lăn một đường xuống cầu thang, "bình bịch", mặt úp xuống nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích.
Nhan Tùy Nguyên bị dọa chết khϊếp, vội vàng đứng lên đuổi theo, xách mặt kim chủ nhìn đi nhìn lại chỗ xanh chỗ tím, chủ yếu là không biết sống hay chết
Đi thang bộ chắc chắn là không được, cậu cố gắng lần nữa nâng Trác Dương Băng dây, loạng choạng đỡ vào thang máy, lúc đến cửa thang máy bởi vì dùng không quen mà không cẩn thận để đầu kim chủ đập vào khung cửa thang máy, cái trán đầy đặn mịn màng lập tức sưng vù lên.
Thật vất vả đỡ người đến phòng ngủ chính ở tầng ba, Nhan Tùy Nguyên cổ sức đưa hắn lên giường, cúi người cởϊ áσ khoác, tất và giày, lại cầm khăn mặt lau mặt lau chân cho hắn.
Đây là lần đầu tiên cậu chăm sóc người say rượu, cố gắng hết sức làm.
Làm xong những việc này, cậu lại đắp chăn cho Trác Dương Băng rồi mới nhẹ nhàng ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau Trác Dương Băng tỉnh lại luôn cảm thấy có gì đó kỳ la.
Đầu tiên là đau lưng, cử động một chút giống như chân cũng đau, lại cử động tiếp mới phát hiện toàn thân đau nhức như muốn rã rời.
Hắn bối rối suy nghĩ thật lâu, tối hôm qua uống quá nhiều, thực sự không
nhớ nổi mình đã làm gì, sau khi nằm một lúc hắn mới có thể xuống giường đánh răng, kết quả soi gương lại phát hiện trên trán sưng to, mặt mũi xanh tím, khóe miệng chảy máu kết vảy đen.
Đau thắt lưng, đau chân, khóe miệng bị rách, cả người xanh tím, vẻ mặt Trác Dương Băng thay đổi, vội vàng đưa tay sờ lên chỗ phía sau kia.
Hoàn hảo không chút tổn hại, đồng thời không có chút cảm giác đã sử dụng nào.
Hắn tỉnh táo lại, Giản Lê không có khả năng để kẻ nào lợi dụng cơ hội đối với hắn, nhất định là hắn suy nghĩ nhiều.
Tối hôm qua chỉ là một lần xã giao thương nghiệp bình thường, ai bảo bên dưới một đám vô dụng chỉ biết ăn cơm gây rắc rối, chỉ có thể để người làm phó giám đốc là hắn ra mặt cùng bên A hiệp thương giải quyết, mặc dù có trợ lý cản rượu nhưng hắn vẫn uống không ít, nếu không cũng không say như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại hắn đều không cảm thấy thương tích trên người là do hắn tự mình gây ra, chẳng lẽ là Giản Lê to gan lớn mật da^ʍ thừa dịp hắn say rượu đánh hắn để trả thù?
Những năm gần đây, Trác Dương Băng đương nhiên biết bên ngoài mình cay nghiệt và biếи ŧɦái như thế nào, hắn dám đảm bảo chỉ cần cho bọn họ một cơ hội, đám người kia nhất định mười phần nguyện ý đem đầu hắn đánh vỡ
Chẳng lẽ đêm qua mình thật sự gặp ma?
Mang theo một chút nghi ngờ, Trác Dương Băng mở cửa phòng ra vừa lúc đối mặt với Nhan Tùy Nguyên cũng mới thức dây.
Mỗi lần Nhan Tùy Nguyên nhìn thấy khuôn mặt xanh tím của hắn đều chột dạ, cúi đầu lấy lòng nói "Ông chủ buổi sáng tốt lành"
Trác Dương Băng nhíu mày: "Cậu không phải nhân viên của tôi, sao lại gọi tôi là ông chủ?"
Nhan Tùy Nguyên nghẹn lời, "vậy, tôi nên gọi là gì?"
Trác Dương Băng nghĩ một lúc, phát hiện mình thật sự không có cách nào cho cậu một cái địa vị, vì vậy không kiên nhẫn nói. "Bỏ đi"
"Vậy, chào buổi sáng tiên sinh" Nhan Tùy Nguyên liền gọi theo dì Trương, chắc là không sai.
Trác Dương Băng nhìn cậu ngoan ngoãn hiểu chuyện, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn, định nói gì đó nhưng khóe miệng khẽ động lại đau, sợ ảnh hưởng đến hình tượng chàng trai lạnh lùng của mình nhưng càng đè nén thì lửa giận trong lòng càng lớn hơn.
"Mẹ nó." Hắn nhỏ giọng mắng, bụm mặt vượt qua Nhan Tùy Nguyên đi xuống lâu
Hắn muốn lột da Giản Lê!