Đối với loại lời nói không biết xấu hổ này, Nhan Tùy Nguyên hơi nhíu mày, không mở miệng.
Cậu không lên tiếng, đám thanh niên đối diện kia liền cho rằng tính cách cậu nhu nhược dễ bắt nạt, liền bắt đầu nói chuyện, líu ríu tiến hành công kích cậu, đại khái ý tứ chính là nói cậu xấu xí, nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt, có thể mê hoặc Trác Dương Băng lần đầu tiên dẫn cậu đi gặp người, vừa nhìn đã không phải là thứ tốt.
Phải biết rằng đây chính là Trác Dương Băng, ngay cả một cô gái cực kỳ ưu tú như Cát Thư Vi cũng không lọt được vào mắt hắn.
Tuy rằng bọn họ nói chuyện rất khó nghe, nhưng loại ngôn ngữ công kích này đối với Nhan Tùy Nguyên mà nói chẳng là gì, trước kia lúc làm công gặp phải khách khó chơi, càng nhục nhã hơn cũng không phải chưa từng nghe qua, huống chi đám người này vừa nhìn liền biết tuổi còn nhỏ chưa từng trải qua sự đời, lại bị người trong nhà quản nghiêm, cho dù là nhục nhã người ta lăn qua lộn lại cũng không có gì mới mẻ, ngôn ngữ thiếu thốn không hề có lực công kích, nghe được cậu quả thực muốn mở lớp dạy bọn họ mắng chửi người ngay tại chỗ.
Mắng chửi người cũng cần có một khí thế, dù không có lý trí cũng phải mang ba phần lý lẽ, ai đạo đức cao điểm hơn người đó liền thắng. Quy củ của bọn họ bình thường là vừa lên mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, trước tiên đem tổ tông mười tám đời của đối phương ân cần thăm hỏi một lần, ngay sau đó bắt đầu mắng Tam Tự Kinh, sau đó họ trực tiếp thắp hương trên mộ đối phương.
Một bộ quy trình tiêu chuẩn, chỉ cần tấn công đủ nhanh hỏa lực hung mãnh, đối phương không chết cũng bị lột da.
Thấy cậu cứ như vậy không nhìn mình, Cát Minh dẫn đầu bới móc mất hứng, "Anh coi thường tôi sao?”
Không có. "Nhan Tùy Nguyên thở dài, cậu không am hiểu đối phó với những thiếu gia tiểu thư này, tuy rằng tuổi tác bọn họ không chênh lệch nhiều lắm, nhưng trên thực tế kinh nghiệm chênh lệch quá lớn, như vậy khiến cho cậu giống như đang nói chuyện với trẻ nhỏ.
Nhìn cậu thở dài, Cát Minh lại càng tức giận: "anh lừa ai? Anh ngay cả nhìn cũng không nhìn tôi một cái!
"Trác Dương Băng cái tên mắt mù lão hỗn đản kia, tìm tình nhân cũng giống hắn như đúc, đều là mặt người chết!"
Nhan Tùy Nguyên không nói gì, sao cậu lại là mặt người chết?
Trác tiên sinh cũng không già, hắn mới 27 tuổi. "Nhan Tùy Nguyên tốt tính sửa lại," Tuổi trẻ đầy nhiệt huyết.
Cát Minh khinh thường xì một tiếng, "Phong thái cổ hủ của hắn chỗ nào giống 27 tuổi vậy? Giống một ông già thì có!"
"Hơn nữa, mọi người ai không biết phương diện kia của hắn không được!"
Lời này của hắn vừa nói ra, đám thanh niên xung quanh lại bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt kia giống như đều đồng tình với hắn.
Nhan Tùy Nguyên hít sâu một hơi.
Kim chủ đối với cậu tốt như vậy, không chỉ trả tiền còn giúp giải quyết chuyện của em gái, bất luận như thế nào cậu cũng phải báo đáp trả một chút, hôm nay nếu cậu không đem cái mũ "Không được" trên đầu kim chủ tháo xuống, vậy cậu cũng sẽ không mang họ Nhan.
Chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy?
Nhan Tùy Nguyên bụng đầy đen tôus, lạnh lùng cười, định dạy cho đám bạn nhỏ này một bài học thật lòng hả dạ.
————
Trác Dương Băng bên kia rốt cục ứng phó xong những trưởng bối kia, lúc này mới tìm được chỗ trống đi ra tìm Nhan Tùy Nguyên, vừa vặn nửa đường lại gặp phải Cao Thuần cùng Tư Khai Nguyên, ba người liền cùng nhau đi tới bên này, vừa mới tới gần, Trác Dương Băng liền nghe thấy chim hoàng yến nhà hắn đang bình tĩnh khoác lác với người khác.
Hiện tại đang nói đến hắn ở trên gường như thế nào đại sát tứ phương, anh dũng bất phàm, công tích vĩ đại, đám thiếu niên đối diện nghe tới choáng váng, nhao nhao lộ ra "Cái này cũng được?" hoặc là, "Cái kia cũng được?", vẻ mặt khϊếp sợ, dáng vẻ như mở ra cánh cổng thế giới mới .
Trác Dương Băng: "......Chim hoàng yến nhà hắn hôm nay ăn thịt người?