Trong đầu cậu hiện lên bóng dáng Trác Dương Băng, trong lúc nhất thời, cậu rất muốn đi cầu xin hắn, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tất cả. Trong hợp đồng của cậu và Trác Dương Băng viết rất rõ ràng, một bên trả tự do, một bên trả thù lao kinh tế ngang hàng, ngoài ra thì không còn liên quan gì khác, chuyện Tri Thu nói tới nói lui đều là chuyện riêng của cậu, bất luận như thế nào cũng không có tư cách đi cầu xin hắn.
Huống chi cậu cũng không có mặt mũi mở miệng, để cho người ta đường đường là phó tổng một tập đoàn lớn giải quyết chuyện cấp hai cho cậu, nói ra cũng cảm thấy mình không biết xấu hổ.
Nghĩ tới tiếng khóc nức nở của em gái tối hôm qua ở phòng vệ sinh, trong lòng Nhan Tùy Nguyên đặc biệt khó chịu, thậm chí không biết đối mặt với cô như thế nào. Nếu như là chính cậu chịu ủy khuất, trong lòng Nhan Tùy Nguyên căn bản sẽ không nổi lên bất kỳ gợn sóng nào, nhưng một khi liên quan đến Tri Thu, cậu liền không cách nào bảo trì bình tĩnh, thế cho nên buổi trưa lúc đi đưa cơm, ngay cả Giản Lê cũng nhìn ra cậu có gì đó không ổn.
"Nhan tiên sinh hình như có tâm sự?"Lúc anh dẫn Nhan Tùy Nguyên vào thang máy lễ phép hỏi một câu, nhiệt độ không khí cũng không khiến người ta cảm thấy mạo phạm riêng tư, dường như chỉ xuất phát từ quan tâm.
Nhan Tùy Nguyên đè nén tâm sự xuống,
mỉm cười với anh: "Cảm ơn trợ lý Giản đã quan tâm, tôi khỏe lắm.
Ở trong lòng Giản Lê, đứa nhỏ Nhan Tùy Nguyên này đặc biệt được người ta yêu thích, anh đã tận mắt đọc được một số thông tin, thậm chí có thể biết những trải nghiệm trong những năm đó còn rõ hơn chính Nhan Tùy Nguyên. Giấy trắng mực đen viết không ra nỗi đau khổ những năm đó, nhưng Giản Lê vẫn có thể nhìn thấy sau những hàng chữ mơ hồ nhìn ra thiếu niên không muốn khuất phục vận mệnh giãy dụa, anh cũng không phải là người giỏi đồng tình với người khác, nhưng lại thật chân thật đồng tình với cậu
Bởi vậy lúc đối mặt với Nhan Tùy
Nguyên, Giản Lê liền không tự giác mang theo chút quan tâm, anh hơi trầm tư nói: "Kỳ thật nếu cậu thật sự gặp phải việc khó, có thể cân nhắc xin ông chủ giúp đỡ.
"Nếu là cậu, có lẽ ngài ấy sẽ giúp."
Giản Lê gần như là biểu thị rõ ràng với cậu, ánh mắt giấu ở phía sau kính mắt lộ ra một tia ôn nhu hiền lành, anh vẫn luôn là thái độ thân thiết ôn hòa như vậy, chưa từng dùng ánh mắt kỳ thị khinh thường nhìn Nhan Tùy Nguyên, thủy chung đều rất khiêm tốn lễ độ, chưa bao giờ ỷ vào thân phận nói xấu cậu.
Nhan Tùy Nguyên sửng sốt, nhưng thang máy nhắc nhở đã tới tầng 29, cậu không kịp nói thêm gì với Giản Lê, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc gõ cửa phòng làm việc. Mặc dù trợ lý Giản đã nói như vậy, nhưng cậu không có ý định làm như anh ta nói.
Cậu sẽ nói thế nào đây? Chẳng lẽ thật sự muốn mở miệng nói với tổng giám đốc, chuyện nhỏ như thi đấu cấp hai sao?
Cho dù cậu là Bao Tự, Hạ Cơ, cũng không thể làm loại chuyện này.
Trác Dương Băng thấy cậu tới, buông công việc trong tay đi toilet rửa tay mới đi ra, thuần thục ngồi trên sô pha chờ Nhan Tùy Nguyên đưa đũa cho hắn, hôm nay dì Trương làm thịt chua ngọt và cá kho tàu hắn thích nhất, tâm tình hắn không tệ.
Nhan Tùy Nguyên bày bàn xong, Trác Dương Băng lại ngồi thẳng lưng chờ cậu cùng ăn cơm, hắn nhìn không giống một tên ác quỷ cáu kỉnh ở nơi làm việc chút nào, thậm chí còn có chút thiện tâm.
Hai người im lặng ăn cơm trong phòng làm việc, Trác Dương Băng vẫn là thói quen một miếng cơm một miếng thức ăn, Nhan Tùy Nguyên vốn tâm tình không tốt cho nên không có khẩu vị gì, cũng không biết vì sao nhìn hắn ăn rất ngon, tựa hồ chính mình cũng có chút thèm ăn.
Trác Dương Băng gần như đã ăn sạch cả bàn thức ăn, lễ phép ăn uống tốt, không bao giờ lãng phí đồ ăn, tuy rằng trong nhà có tiền như vậy, nhưng lại nghiêm khắc tuân thủ quy củ không chà đạp lương thực, gia giáo vô cùng tốt.
Trác Dương Băng sau khi cơm nước xong cầm cốc trà lên uống, bất tri bất giác đưa mắt nhìn Nhan Tùy Nguyên đang thu dọn đồ đạc.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ ấm áp sáng ngời, Nhan Tùy Nguyên cúi đầu an tĩnh thu dọn đũa cùng hộp cơm trống không, vẻ mặt ôn dung an tĩnh, bởi vì làn da của cậu rất trắng, dưới ánh mặt trời thậm chí sẽ khiến người ta tưởng rằng đó là một lớp trong suốt,mơ hồ còn có thể nhìn thấy mạch máu.
Trác Dương Băng cũng không phải là người luôn coi trọng vẻ bề ngoài, so sánh ra, hắn càng coi trọng những thứ khác -- ví dụ như năng lực làm việc, nhân phẩm tính nết, cho dù là mỹ nhân tuyệt sắc đứng ở trước mặt hắn, điều đầu tiên hắn đánh giá cũng là nhân phẩm đối phương có đạt tiêu chuẩn hay không.
Nhưng hắn lần đầu tiên nhìn thấy Nhan Tùy Nguyên đã bị khuôn mặt của cậu hấp dẫn, lại sau đó mới phát hiện ánh mắt của cậu có chút giống Hướng Gia Dư, bởi vậy mới ở dưới xúc động làm ra một quyết định không giống phong cách của hắn.
Hắn trước kia cũng không phải là người thích ép người làm khó dễ, loại chuyện bao dưỡng tình nhân này hắn vẫn luôn khịt mũi coi thường, cảm thấy những người đó chính là dung tục mà vô tri.
Nhưng bây giờ hắn phải thừa nhận, thật không trách đầu óc hắn nhất thời xúc động hồ đồ, Nhan Tùy Nguyên là thật đẹp mắt.
Hắn nhìn một hồi, bỗng nhiên ánh mắt lại dừng ở trên môi cậu. Bởi vì vừa mới ăn cơm xong, cặp miệng kia còn dính chút ẩm ướt, hơi phiếm hồng, khiến người ta chỉ mới nhìn một cái đã không thể rời mắt.
Trác Dương Băng một tay chống cằm nhìn chằm chằm miệng cậu một hồi lâu, lần đầu tiên trong đời trong đầu hắn không nghĩ đến chuyện công việc, ngược lại bắt đầu tò mò, không biết cái miệng kia có mùi vị gì, thoạt nhìn hình như rất ngon.
Sẽ ngọt ngào chứ?
Trác Dương Băng đối với đồ ngọt có chút chấp nhất, chỉ cần ngắm nhìn chúng thôi cũng đã bị mê hoặc.
Nhan Tùy Nguyên thu dọn đồ đạc xong, vừa ngẩng đầu liền thấy Trác Dương Băng chống cằm nhìn mình ngẩn người, cậu buồn bực ngẩng đầu sờ sờ mặt mình: "Trác tiên sinh, trên mặt tôi có gì sao?"
Trác Dương Băng lập tức phục hồi tinh thần, ý thức được mình nhìn chằm chằm miệng người ta hồi lâu, nhất thời có chút xấu hổ: "Không có gì.
Mặc dù cay nghiệt như Trác Dương Băng cũng không có mặt mũi vô liêm sỉ nói mình muốn biết miệng cậu có ngọt hay không, sợ bị Nhan Tùy Nguyên coi là biếи ŧɦái, đành phải nói hươu nói vượn qua loa tắc trách: "Tôi chính là cảm thấy...... cậu hình như béo.
Kỳ thật đây hoàn toàn là nói dối, Nhan Tùy Nguyên thời gian này thật sự là nuôi mượt mà một chút, nhưng so với những thiếu niên khác thì cậu vẫn rất gầy, nhưng hắn thật sự không có đề tài nào khác để chuyển hướng, đành phải bịa đặt một trận, chính mình cũng không biết mình nói cái gì.
Nhan Tùy Nguyên quả nhiên nghe nhầm, chẳng lẽ kim chủ đang không hài lòng vì cậu tăng cân, nhìn qua không giống bạch nguyệt quang sao?
Cậu bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy tôi giảm béo.
Trác Dương Băng ngẩng đầu kỳ quái nhìn cậu, mất hứng nói: "Giảm cái gì giảm?"
"Tôi khi nào kêu cậu giảm cân?"
Nhan Tùy Nguyên tâm tình rất phức tạp, cậu thật sự cảm thấy, kim chủ đầu óc ít nhiều là có chút vấn đề.