Chương 2

Công việc giao đồ ăn bên ngoài rất vất vả, nhưng đây đã là phương thức kiếm tiền tốt nhất mà Nhan Tùy Nguyên có thể nghĩ đến, hơn nữa so với trước kia làm ở tiệm sửa chữa ô tô, hoặc là nhân viên phục vụ nhà hàng còn tốt hơn nhiều, tuy rằng có nhiều lý do để thường xuyên trừ tiền, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất tốt.

Cậu theo thường lệ gửi tiền sinh hoạt phí tuần này cho em gái, Nhan Tùy Nguyên lại hỏi thành tích thi tháng lần này, nghe nói lại là hạng nhất, trong lòng cậu đương nhiên cao hứng.

Ở trường nên ăn không cần tiết kiệm, sức khỏe quan trọng." Cậu cầm trong tay nửa nắm cơm mua từ cửa hàng tiện lợi tối qua làm điểm tâm, liền gọi điện thoại cho Tri Thu," Thành tích không đứng đầu, anh trai cũng không quan tâm lắm.

Cậu ngoài miệng nói như vậy, nhưng khóe miệng lại không ngừng cười, trong giọng nói tràn đầy đều là kiêu ngạo: "em gái của anh cho dù không phải số một, thì vẫn ưu tú!"

Thanh âm của cô gái bên kia vừa nhẹ vừa mềm, mang theo chút ngại ngùng đặc biệt của cô gái tuổi dậy thì, chỉ nghe thanh âm đã làm cho người ta nghĩ đó nhất định là một cô gái nhỏ xinh đẹp.

Nhan Tùy Nguyên lại dặn dò hai câu bảo cô cẩn thận không bị cảm lạnh, sau đó mới yên tâm cúp điện thoại, tuy nói trường học cũng không đề nghị phụ huynh cho học sinh dùng điện thoại di động thông minh, nhưng cậu đối với em gái mình từ trước đến nay vẫn luôn yên tâm, hơn nữa trường nội trú cũng không tiện mỗi ngày đi xem, có điện thoại di động liên lạc càng thuận tiện.

Đặt điện thoại vào túi, Nhan Tùy Nguyên thay quần áo rồi ra ngoài, thời tiết hôm nay có chút âm u, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc ra ngoài.

Khi đang lái xe trên đường, cậu không để ý lại bắt đầu thói quen thất thần, nhớ tới tối hôm qua thức đêm xem tiểu thuyết.

Nếu quả thật có lựa chọn, không ai nguyện ý sống vất vả, ai không muốn ngồi ở trong phòng làm việc điều hòa thoải mái nhàn nhã uống cà phê làm tinh anh, đông ấm hè mát không cần chịu khổ, nhưng cũng không phải mỗi người đều có cơ hội tốt như vậy.

Tựa như Nhan Tùy Nguyên, tốt nghiệp trung học cơ sở cũng bởi vì nguyên nhân gia đình không thể không ra ngoài làm công, buộc phải chia tay các bạn cùng lớp, tuổi còn trẻ đã bước vào xã hội, chịu nhiều đau khổ, cho nên vô luận như thế nào cũng phải cắn răng để cho em gái tiếp tục đi học, để cho cô không cần đi con đường của mình.

Tuy rằng nói ra có chút ngượng ngùng, nhưng Nhan Tùy Nguyên vẫn có một giấc mộng không thực tế.

Cậu ảo tưởng có một ngày, có bá tổng tìm tới cậu. Bởi vì bộ dạng cậu thật sự cực kỳ giống bạch nguyệt quang mà hắn yêu mà không được, sau đó lạnh lùng an trí cậu ở trong biệt thự lớn có vườn hoa năm trăm mét vuông, thái độ rất ác liệt ngang ngược không nói đạo lý, một lời không hợp liền vô nhân tính lấy tiền đập cậu, hơn nữa còn khinh thường ngủ với thế thân là cậu, chỉ có lúc nhớ bạch nguyệt quang mới hạ thấp địa vị, nhìn chằm chằm mặt cậu yên lặng thương nhiws bạch nguyệt quang của mình.

Đương nhiên sau khi Bạch Nguyệt Quang trở về, nếu hắn có thể hào phóng sang tên biệt thự cho mình, lại vô tình ném mấy trăm vạn phí chia tay, lạnh lùng uy hϊếp cậu không cho phép đem chuyện này nói cho bạch nguyệt quang biết, vậy thì không gì có thể tốt hơn, cậu nhất định đúng hẹn giữ bí mật đến chết.

Như vậy, cậu bị vứt bỏ cũng chỉ còn lại có biệt thự lớn cùng mấy trăm vạn tệ cơ khổ sống qua ngày, ngẫm lại đều làm người ta đau lòng, nửa đêm đều ngủ không được, sợ cười tỉnh méo miệng.

Loại chuyện tốt này quả nhiên cũng chỉ trong tiểu thuyết mới có.

Nhan Tùy Nguyên lại nghĩ tới những nhân vật chính trong sách sau khi được Bá tổng coi trọng bao dưỡng, không có ngoại lệ nào đều kiên quyết thà chết chứ không khuất phục, mặc dù rất bội phục hành vi tự tôn tự ái của bọn họ, nhưng trong mắt cậu, thật ra là không cần thiết, dù sao Bá tổng cũng không thích người khác phản kháng, nghĩ thoáng một chút còn có thể ít chịu khổ một chút.

Hơn nữa Bá tổng cũng rất hào phóng, muốn cái gì cho cái đó, đối với loại người vô tâm vô phế như Nhan Tùy Nguyên mà nói, tôn nghiêm cũng không có gì ghê gớm, nói ném là ném, muốn nhặt là nhặt, đồ chơi kia cũng không thể lấy ra ăn cơm nuôi em gái.

Nếu có một ngày, thật sự có một vị bá tổng ra tay hào phóng từ trên trời giáng xuống thì tốt rồi.

Nhan Tùy Nguyên cảm thán.

Cho nên có đôi khi con người không thể mù quáng ước nguyện, thật sự sẽ linh nghiệm.

Con đường này bình thường ít người đi, bởi vì đi xa hơn nữa chính là khu công xưởng, Nhan Tùy Nguyên giao đồ ăn thỉnh thoảng sẽ đi qua, hai bên đường có những cây xanh lớn không cắt tỉa, cao che khuất tầm mắt người lái xe, tạo thành điểm mù thị giác, người lái xe thẳng trên làn đường dành riêng cho xe cơ giới khó có thể nhìn thấy các xe đang rẽ bên cạnh, khiến con đường này có nguy cơ xảy ra tai nạn cao.

Lúc Nhan Tùy Nguyên và chiếc xe máy nhỏ mà cậu không hề yêu ngã xuống, cậu nghiêm túc nghĩ có nên nằm xuống ngay tại chỗ ăn vạ một phen không.

Chiếc xe màu đen lịch sự, sang trọng kia dừng ở ven đường, cho dù bị xe máy nhỏ đυ.ng một cái cũng vẫn bóng loáng như mới, ngay cả một vết xước cũng không có.

Nhan Tùy Nguyên thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ xem ra không cần bồi thường.

Cửa xe mở ra, người đàn ông trung niên hẳn là tài xế vội vàng tới, đầu tiên là giúp cậu nâng chiếc xe máy lên, sau đó lại đỡ cậu đứng lên, vô cùng áy náy liền nói: "thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi lái xe không cẩn thận, cậu không sao chứ."

Nhan Tùy Nguyên lắc đầu, mặc dù cánh tay cậu thật sự có chút đau, nhưng tài xế vẫn lễ phép như vậy, cậu cũng không tiện thật sự vô lại, chỉ nói: "Không có việc gì, tôi cũng có trách nhiệm.

Nguyên lai tài xế nhà giàu đều rất có giáo dưỡng, kỳ thật cậu cũng thật sự không có bị sao, hắn lại vẫn là bộ dáng rất áy náy, một chút cũng không giống như trong tiểu thuyết, vênh váo tự đắc xuống xe liền bắt được người chỉ trích nhục nhã.

Cửa sổ xe phía sau hạ xuống, người đàn ông ngồi ở phía sau mở miệng.

Mang đi.

Nhan Tùy Nguyên vốn còn đang suy nghĩ xe máy nhỏ của mình không biết có chuyện gì hay không, sau khi nghe người nọ nói xong sửng sốt, ngẩng đầu nhìn sang, vừa vặn đối diện với người trong xe.

Aang?

Đó không phải là Bá tổng ngày hôm qua sao?

Trác Dương Băng vẫn mặc âu phục màu đen như cũ, hai tay tùy ý khoanh trước ngực lười biếng tựa vào cửa sổ xe, đôi lông mày cực kỳ đẹp mắt kia gắt gao cau lại, tỏ rõ tâm tình không kiên nhẫn của hắn lúc này, người biết rõ tính tình hắn đều biết đó là điềm báo tức giận.

Tài xế vội vàng xoay người mở cửa xe phía sau, thành khẩn mời Nhan Tùy Nguyên đi vào.

Nhan Tùy Nguyên bối rối, nhìn tư thế Bá tổng bên trong, còn có ánh mắt khí thế hung hăng, dường như có chút ý đồ xấu.

Cậu là có chút yêu tiền, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn, cậu còn phải vào nuôi em gái lên đại học.

Tiên sinh, tôi nghĩ... tôi có thể tự đi. "Nhan Tùy vốn có khuôn mặt búp bê xinh đẹp khiến người ta yêu thích, lúc cười rộ lên rất dễ khiến người ta yên tâm thả lỏng tâm tình " Quần áo của tôi bị bẩn, lên xe không thích hợp.

Trác Dương Băng nhìn chằm chằm mặt cậu một lúc lâu, thần sắc thâm trầm, khiến người nhìn hoảng hốt.

Tôi nói, lên xe. "Hắn lại mở miệng, nhưng ánh mắt lại không rời Nhan Tùy Nguyên, lạnh nhạt nói:" Đừng làm lỡ thời gian của tôi.

Cũng không có ai ngốc đến mức tùy tiện lên xe của một người xa lạ, cho dù hắn là Bá tổng anh tuấn cũng không được.

Tài xế lúc này nhỏ giọng giải thích cho cậu: "cậu đừng hiểu lầm, ý của ông chủ chúng tôi là muốn dẫn cậu đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện trước, dù sao cũng là bị xe đυ.ng, vạn nhất có nội thương gì thì sẽ khó xử lý."

"Ông chủ của chúng tôi là người tốt, nên cậu yên tâm."

"Cậu ấy cũng đã lọt vào danh sách"10 người tốt, việc tốt, người trẻ xuất sắc"của thành phố chúng ta vào năm ngoái và là một thanh niên rất sẵn lòng giúp đỡ người khác."

Nhan Tùy Nguyên không tin nhìn thoáng qua Bá tổng không vui vẻ gì trong xe.

Nhìn biểu tình ăn tươi nuốt sống người này của ông chủ nhà mấy người, ông gọi cái này là người tốt?

Tài xế rất dịu dàng, vẫn duy trì tư thế mời cậu, thái độ khiêm tốn không giống làm bộ, Nhan Tùy Nguyên cúi đầu nhìn xe máy nhỏ của mình, hình như không nhúc nhích được, lại không tiện giằng co với bọn họ, sau khi suy nghĩ một chút liền chui vào trong xe.

Bá tổng tiểu thuyết dù sao cũng là tiểu thuyết, hẳn là không có cạm bẫy gì.

Sau khi tài xế dàn xếp ổn thỏa cho người vào xe, lại gọi điện thoại bảo người đến xử lý xe máy nhỏ, lúc này mới trở lại lái xe, Nhan Tùy Nguyên len lén mở điện thoại di động ra quan sát tuyến đường, nếu có gì không đúng thì nhấn nút báo cảnh sát.

Mà Trác Dương Băng từ sau khi cậu tiến vào vẫn không nói một lời, thậm chí ngay cả tư thế cũng chưa từng cử động, tạo hình lõm rất khác biệt, nhìn từ bên cạnh giống như một pho tượng lạnh lùng, nếu thay đổi điều khiển khuôn mặt, có thể nhìn ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

Đáng tiếc Nhan Tùy Nguyên cũng không phải là người mê nhan sắc, cậu chỉ lo âm thầm cảm khái, ngồi trên xe sang trọng quả nhiên rất thoải mái, so với xe máy nhỏ tốt hơn nhiều.

Tài xế không lừa cậu, quả nhiên đưa cậu đến bệnh viện gần nhất, sau khi thả cậu xuống để cho cậu tự mình đi kiểm tra trước, xin số điện thoại di động của cậu rồi lại cho cậu một số, bảo cậu xong việc tìm người nọ thanh toán tất cả chi phí. Nếu như thân thể thật sự có cái gì ngoài ý muốn, ông chủ bọn họ sẽ toàn quyền phụ trách, về phần xe máy nhỏ của cậu, sau đó sẽ có người liên lạc với cậu.

Nhan Tùy Nguyên cầm tờ giấy ghi số điện thoại di động kia, đứng ở cửa bệnh viện một đường nhìn chiếc xe kia biến mất không thấy.

Thì ra vị Bá tổng kia thật đúng là rất có trách nhiệm, kỳ thật việc này cũng không tính là lớn, cho dù báo cảnh sát tới cũng là đôi bên đều có một nửa sai lầm, nhưng hắn không nói hai lời liền đưa cậu tới bệnh viện, tuy rằng toàn bộ quá trình không có cho cậu một sắc mặt tốt, nhưng cũng là thật sự làm tròn nghĩa vụ, so với những tên ném tiền liền lái xe rời đi tốt hơn một vạn lần.

Nhan Tùy Nguyên quay đầu lại nhìn bệnh viện một chút, do dự một hồi cuối cùng vẫn đi vào, cánh tay của cậu bị dập trúng, mơ hồ tê dại, tốt nhất vẫn là kiểm tra một chút.

Sau đó cậu liền thật sự treo một cái thạch cao trở về, vận khí không tốt, gãy xương.

Nhan Tùy Nguyên về nhà suy nghĩ nửa ngày, vẫn không có đi gọi cú điện thoại kia, cậu xấu hổ khi trực tiếp mở miệng tìm người đòi tiền.

Nhưng mà buổi tối hôm đó đã có người chủ động liên lạc với cậu, người nọ tự xưng là trợ lý đặc biệt của Trác phó tổng, tên là Giản Lê. Anh ta nói bên bệnh viện đã gửi tất cả chi phí cho anh ta, anh ta sẽ chuyển tất cả tiền vào tài khoản của cậu.

Thanh âm của trợ lý Giản kia nghe trong trẻo nhưng lạnh lùng giỏi giang, không nhanh không chậm mà nói: "vì bình ắc quy xe máy của cậu đã hư hỏng, bên chúng tôi sẽ bồi thường giá gốc, hy vọng cậu có thể chấp nhận.

Cảm ơn... "Nhan Tùy Nguyên cầm di động chân thành nói lời cảm ơn," Ông chủ của mấy người thật sự là người tốt.

Trách không được là top 10 người tốt, chuyện tốt, thanh niên kiệt xuất, không giống với những người có tiền khác.

Trợ lý Giản tựa hồ nở nụ cười, thanh âm trầm thấp từ tính từ đầu dây bên kia truyền đến, gãi lỗ tai người ngứa ngáy.

"Chúng tôi sẽ chuyển khoản phí vào tài khoản của cậu, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nhan Tùy Nguyên vội vàng gật đầu, hoàn toàn không nhớ người đối diện không nhìn thấy. Sau khi cúp điện thoại, cậu rất nhanh liền nhận được tin nhắn của ngân hàng, cậu ghé sát mặt vào đếm bốn số 0.

Bá tổng đừng có thật sự làm dự án xóa đói giảm nghèo chứ?

Cậu chỉ là gãy xương, cũng không phải bị cụt tay, cộng cả xe máy nhỏ phí sửa chữa cũng bất quá mới hơn hai nghìn tệ mà thôi, hơn nữa đổi cái bình điện lại có thể sinh long hoạt hổ, cần phải đưa tới một vạn???

Thật là thần tiên sống không biết noox khổ của nhân gian!!

Trác phó tổng quả thực chính là kiêu ngạo của giới Bá tổng