Chương 14

Sau khi trở về Nhan Tùy Nguyên chuyển cho giáo viên chủ nhiệm lớp Trì Thu một nghìn tệ tiền học thêm, lười phải hai mặt với bà nên cậu chỉ khách sảo vài câu rồi đặt điện thoại xuống nếu không phải sợ ở trong trường học bà làm khó Tri Thu thì chút tiền ấy cậu cũng không muốn cho, nhưng hiện thực chính là như vậy, con trẻ ở trong tay người ta, các phụ huynh không dám đánh bạc.

Đêm nay Trác Dương Băng cũng ở nhà ăn cơm, trên bàn cơm rất yên tĩnh, bầu không khí so với lúc bình thường chỉ có Nhan Túy Nguyên và di Trương ở nhà nghiêm túc hơn nhiều. Trác Dương Băng ngồi ở vị trí đầu tiên, Nhan Tùy Nguyên ngồi bên tay trái hắn, dì Trương ngồi bên phải, ba người cúi đầu không nói chuyện, bởi vì Trác Dương Băng không thích khi ăn cơm có chút động tĩnh gì, quy củ rất nghiêm ngặt.

Lễ nghi khi ăn cơm của hắn đặc biệt tốt, có thể thấy đã được gia đình giáo dục từ khi còn bé, rất nghiêm cần một miếng thức ăn một miếng cơm một ngụm canh, trình tự không hề loạn, Nhan Tùy Nguyên quan sát dáng vẻ cầm thìa nghiêm túc uống canh của hắn, không hiểu tại sao lại nhớ đến các bạn nhỏ ở mẫu giáo, giống như trong mắt bọn họ ăn cơm chính là chuyện rất đứng đắn, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc lại nghiêm túc, dễ thương đáng yêu.

Cậu nhịn không được cười nhẹ thành tiếng, tay cầm thìa của Trác Dương Băng ngừng lại, quay đầu lạnh nhạt nhìn cậu, trong mắt có chút khó hiểu, tựa hồ không biết vì sao đột nhiên cậu lại cười mình, nhưng không hề tức giận.

"Thật xin lỗi" Nhan Tùy Nguyên nhỏ giọng nói xin lỗi, nhanh chóng dập tắt nụ cười của mình, đỏ mặt củi đầu tiếp tục ăn cơm.

Trác Dương Băng nhìn chằm chằm mặt cậu một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: "Cậu ăn như vậy đủ chưa?"

Nhan Tùy Nguyên sửng sốt, nhỏ giọng trả lời. "Đủ rồi."

"Quá ít" Trác Dương Băng cau mày tỏ vẻ không hài lòng với lượng cơm ăn của cậu:"Tôi chưa thấy người đàn ông nào ăn ít như cậu, cậu hai mươi tuổi rồi phải không? Chẳng trách lại lùn như vậy."

Nhan Tùy Nguyên".....

Di Trương cũng cười nói "Đúng vậy, tôi đã sớm nói đứa nhỏ Nguyên Nguyên này lượng cơm ăn quá ít, giống như con gái vậy, người cũng gầy nữa, chỉ sợ gió to chút là thổi bay mất."

Không hiểu sao chủ đề đột nhiên lai chuyển sang lượng cơm ăn của cậu, Nhan Tùy Nguyên có chút hoang mang nghĩ Trác Dương Băng không phải luôn tuân thủ thói quen ăn cơm không nói chuyện sao, hôm nay bỗng nhiên lại phải quy củ?

"Đã theo tôi thì phải chủ ý, tôi cũng không muốn sau này khi mang cậu đi ra ngoài bị người khác nói tôi ngược đãi cậu" Trác Dương Băng lạnh nhạt nói xong lại cúi đầu hết sức chuyên tâm uống canh, bát canh của hắn trong vắt, rau thơm hành lá cái gì cũng không thể có, cuộc sống không biết thiếu đi bao nhiêu niềm vui.

Nhan Tùy Nguyên nghĩ lại cũng đúng, kim chủ nào chẳng hi vọng chim hoàng yến mình bao nuôi trắng trắng mềm mềm nhìn vui mắt, vì vậy cậu ngoan ngoãn đồng ý.

Ăn xong cơm tối, Nhan Tùy Nguyên định rửa bát giúp dì Trương nhưng lại bị đi đẩy ra, cười tủm tỉm bảo cậu bưng đĩa trái cây ra: "Giờ này chắc tiên sinh đang ở thư phòng cậu vào đó tinh ý một chút, gọt vỏ táo, bóc vỏ quýt để tiên sinh vui vẻ, như vậy cậu ở nhà có thể thoải mái hơn chút"

"Đừng không coi trọng,dì là đang suy nghĩ cho thân thể cháu."

"Được ạ. " Nhan Tùy Nguyên đồng ý, dù sao hầu hạ kim chủ cũng là nghĩa vụ của cậu.

Bưng một đĩa trái cây, Nhan Tùy Nguyên gõ cửa thư phòng, sau khi được cho phép mới tiến vào.

Trác Dương Băng ngồi ngay ngắn trong bộ quần áo ở nhà, trên tay cầm quyển sách mà trên trang bìa đều là tiếng Anh cậu xem không hiểu, Nhan Tùy Nguyên cần thận đặt đĩa trái cây xuống bàn trà rồi mới quay đầu nhìn hắn hỏi "Tiên sinh, ngàu muốn ăn quả táo không?"

"Cũng được" Trác Dương Băng cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

Nhan Tùy Nguyên cúi đầu cầm dao gọt trái cây bắt đầu gọt vỏ, trước kia cậu từng học việc trong bếp của nhà hàng mấy tháng, có đi theo đầu bếp học chút tay nghề, gọt táo tỉa cái hoa văn đơn giản cũng không khó làm, Tri Thu thích nhất xem cậu tỉa heo con nên cậu cũng tiện tay tỉa một cái cho Trác Dương Bảng.

“Tiên sinh, mời anh ăn" Sau khi hoàn thành, cậu rất cung kính đưa quả táo lên.

Trác Dương Băng để sách xuống đưa tay ra tiếp, hắn ngạc nhiên nhìn bé heo được điêu khắc trắng trắng mập mập trên tay, mặc dù so với thợ điêu khắc chân chính hắn đã thấy ở khách sạn năm sao thì kém xa, nhưng lại có thể nhìn ra cậu rất có tâm.

"Không tồi." Hắn nhướng mày tán thưởng "cậu còn có tay nghề này?"

Nhan Tùy Nguyên bỏ vỏ táo vài thùng rác, sau đó trả lời "Trước đó tôi đã học việc một thời gian, có thể làm chút đơn giản."

“Tuổi cậu còn nhỏ, nhưng đã làm qua không ít công việc" Trác Dương Băng gật đầu, cầm bé heo quả táo nhìn qua nhìn lại, sau đó cắn một cái mất lỗ tại bé heo, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà hắn luôn cảm thấy quả táo hôm nay hình như ngọt hơn mọi khi một chút

Nhan Tùy Nguyên lại cùi đầu im lặng bóc vỏ quýt cho hắn.

Trác Dương Băng ăn quả táo, ánh mất dần chuyển đến người Nhan Tuy Nguyên đang ngồi trên sô pha. Tính đến thời điểm hiện tại thì hắn rất rất hài lòng với Nhan Tùy Nguyên, không ồn ào, không náo loạn, không nhiều chuyện, khuôn mặt xinh đẹp không ẻo lả không đáng ghét, nếu như cậu có thể luôn ôn nhu và tri kỷ với mình như vậy, hắn có thể xem xét đem kỳ hạn một năm kéo dài thêm chút

Sau khi đặt đĩa trái cây đã hoàn thành vào vị trí, Nhan Tùy Nguyên cần thận đi ra khỏi thư phòng không làm phiền đến kim chủ đang đọc sách, cực kỳ hiểu chuyện.

Khi về phòng cậu nhận được điện thoại của Trì Lãng, ở đầu dây bên kia cậu ta vô cùng vui mừng nói gần đây trường học không có lớp, cậu ta xin phép nghỉ để về nhà tham gia hôn lễ của anh họ, vừa lúc ở gần có thể đến thăm cậu, hỏi cậu có thời gian hẹn gặp nhau hay không.

Trì Lãng là bạn tốt nhất của cậu ở cấp hai, dù tiếc vì cuối cùng cậu không thể lên cấp ba nhưng hai người vẫn giữ liên lạc, nhiều năm qua cậu cũng chỉ có duy nhất một người bạn như vậy nên khi nghe cậu ta nói sắp trở về, Nhan Tùy Nguyên tất nhiên rất vui và đã hẹn cuối tuần gặp nhau.

Hai ngày tiếp theo cũng rất yên bình, tối thứ sáu Nhan Tùy Nguyên trở về nhà của mình, bởi vì Tri Thu được nghỉ học nên cậu đến quán sửa xe lấy xe máy điện của mình về nhà, vừa kịp trước khi Tri Thu mở cửa

Sau khi cất cặp sách giúp em gái, hai anh em liên vui vẻ ra ngoài ăn lẩu, đã lâu không đi ra ngoài ăn cơm, Nhan Tùy Nguyên lái xe máy điện đến cửa hàng gần nhất và xếp hàng thoải mái ăn một bữa lẩu, cả đêm Tri Thu đều rất vui vẻ, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ hoạt bát nên có ở độ tuổi này.

Sau khi ăn xong Nhan Tùy Nguyên đưa em gái lên lầu hai mua quần áo, bây giờ đang là thời điểm thời trang mùa xuân mới ra, trong cửa hàng treo đủ loại quần áo với màu sắc xinh đẹp tươi tắn khiến người khác hoa mắt, có rất nhiều phụ huynh đưa con cái đi dạo phố mua quần áo

Quần áo Trị Thu đang mặc là mua từ năm ngoái, Nhan Tùy Nguyên vẫn luôn cảm thấy có lỗi với em gái nên dự định hết năm vào đầu xuân sẽ mua cho cô vài bộ đồ, để có không bị bàn tấn trong trường học.

"Anh, em không thiếu quần áo" Tri Thu do dự không chịu đi vào, cô biết điều kiện gia đình hiện giờ như thế nào, không dám tạo thêm gánh nặng cho cậu nữa

Nhan Tùy Nguyên đưa tay sờ đầu cô, trấn an nói. "Gần đây anh trai kiếm được ít tiền, vừa lúc có thể mua quần áo cho em, Tri Thu không cần sợ không đủ tiền."

"Em thật sự không cần." Tri Thu nhỏ giọng nói, "chính anh mới nên mua quần áo cho mình."

Nhan Tùy Nguyên không quan trọng việc ăn mặc, dù cậu có tiền cũng không nhớ đến việc mua quần áo đẹp cho mình, theo cậu đàn ông con trai không cần ăn mặc quá đẹp, dùng tiền như vậy là lãng phí. Nhưng Tri Thu lại là con gái, các cô gái khác có quần áo đẹp mặc thì Tri Thu cũng phải có.

Cậu lôi kéo em gái tùy tiện đi vào một cửa hàng, tràn đầy vui sướиɠ nghe người bán hàng giới thiệu, chỉ cảm thấy bộ nào cũng đẹp, khắp nơi đều là hồng phần dịu dàng, quần áo của con gái thật là quá đáng yêu.

Nhan Tùy Nguyên nghe theo lời kiến nghị của người bán hàng mà cầm một bộ váy liền áo màu hồng nhạt ướm thử vào người Tri Thu, sau đó đẩy cô vào phòng thay đồ mặc thử, thẩm mỹ của cậu chính là của trai thẳng, trong lòng luôn cảm thấy con gái mặc màu hồng phấn đẹp.

Thay đồ xong Tri Thu do dự một lúc lâu mới bước ra, cô sờ bộ váy xinh đẹp trên người, vì không quen mặc những bộ đồ đẹp như vậy nên căng thẳng không biết để tay chân vào đâu.

Cô có làn da trắng và dáng người mảnh mai nên khi mặc vào váy màu hồng trông rất đẹp, Nhan Tùy Nguyên càng nhìn càng thích, nhưng đôi mắt lại cảm thấy ươn ướt, em gái Tri Thu của cậu xinh đẹp như vậy, nếu không phải điều kiện trong nhà không tốt thì đã có thể giống những cô gái khác được sống như một công chúa nhỏ.

"Mua!" Nhan Tùy Nguyên lớn tiếng nói, "Lại nhìn cái này xem!"

Cậu vừa tranh thủ lúc em gái đi vào thay quần áo lại chọn thêm mấy bộ, không ngoại lệ tất cả đều là màu hồng, Nhan Trị Thu im lặng nhìn đồng váy áo kia, một lúc sau mới đem câu "em không thích màu hồng" nuốt trở về.

Ánh mắt đầy mong chờ của anh trai thật sự làm cô khó có thể từ chối

Thử qua thử lại, bộ nào Nhan Tùy Nguyên cũng cảm thấy đẹp, người bán hàng ở bên cạnh cũng cố hết sức tâng bốc, khen Trị Thu trở thành tiên nữ trên trời mới có, nhất là sau khi mặc vào quần áo nhà họ thì trông không khác gì công chúa.

Nếu có người khen cậu như vậy thì mí mắt cậu cũng không thèm nâng, nhưng nếu người khác khen Trị Thu, cậu có thể vui mừng đến nửa đêm không ngủ được, em gái chính là tồn tại đáng tự hào nhất trong cuộc đời của cậu, trong lòng cậu toàn thế giới cũng không tìm được người thứ hai

Nhan Tri Thu ngăn cản anh trai đang quá mức hưng phấn, nhỏ giọng nói "Em không mặc hết nhiều như vậy, ở trong trường cả ngày đều mặc đồng phục, anh mua nhiều sẽ rất lãng phí.

"Hôm nào nghỉ mặc cũng được" Nhan Tùy Nguyên không quan tâm, cậu kiếm tiền là để Tri Thu có thể sống tốt hơn, nếu không thì cần tiền làm gì?

Nhan Tri Thu kiên quyết từ chối, chỉ lấy hai bộ và nhất định không cho cậu lấy thêm, Nhan Tùy Nguyên không khuyên được cô, chỉ có thể vừa trả tiền vừa thở dài "Con gái nhà người ta đều thích quần áo mới, em không cần tiết kiệm cho anh, anh công việc hiện tại rất tốt."

"Vừa nhẹ nhàng lại không phức tạp, tiền lương còn cao"

Đây cũng không phải là lời nói dối, chỉ là Nhan Tùy Nguyên không dám nói việc mình bị người khác bao nuôi với em gái, sợ cô sẽ buồn. Nhan Tri Thu còn chưa biết chuyện anh trai đã đổi việc, nhưng nghe nói cậu không làm việc cũ cũng vui mừng "Chỉ cần anh không làm giao đồ ăn là tốt rồi, em xem trên mạng đều nói người giao đồ ăn chạy xe rất nguy hiểm, thường xuyên xảy ra tai nạn xe cộ vì sợ muộn giờ, trước kia ngày nào em cũng lo lắng và sợ hãi"

Hai anh em đi bộ trở về nhà, Nhan Tùy Nguyên lại thuận tiện mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt, bên ngoài trời đã tối, bọn họ tay trong tay đi dưới ánh đèn đường, dù gió đêm đầu xuân thổi vào người cũng không thấy lạnh.

"Tri Thu, em ở trường học yên tâm học tập, anh trai nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt."

Nhan Tùy Nguyên nắm tay em gái thật chặt, giống như khi còn bé cậu đi đón cô tan học, Nhan Tri Thu không trả lời, chỉ im lặng nắm chặt tay của cậu, không biết nhớ ra cái gì đột nhiên hỏi: "Anh, anh có còn nhớ mẹ trông như thế nào không?"

Nụ cười trên khuôn mặt Nhan Tùy Nguyên tắt dần, cậu im lặng một lúc mới hỏi: "Sao lại hỏi như vậy?"

Nhan Tri Thu do dự nói: "Trong nhà của chúng ta không có tấm ảnh nào của mẹ, có nhiều lúc em hơi tò mò không biết mẹ trông như thế nào."

Cô ngước mắt lên khẽ liếc nhìn Nhan Tùy Nguyên với đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ lau nước mắt rồi thì thầm: "Em, mấy ngày trước trong tiết học Vật Lý em đã làm bẩn ghế, phía sau quần có máu.

" Bạn học khác đều là mẹ chuẩn bị băng vệ sinh trước, thế nhưng em.."

" May mắn sau đó có cô giáo vật lý đến căng tin mua giúp em."

" Lúc đó em rất sợ, đặc biệt muốn có mẹ ở bên cạnh giúp em."

Bước chân của Nhan Tùy Nguyên dừng lại tại chỗ, trái tim trong khoảnh khắc đó như đông cứng lại vì đau đớn, nếu Tri Thu chính mình không nói thì cậu cũng không biết còn có chuyện này xảy ra.

"Thật xin lỗi. "Nhan Tùy Nguyên khàn giọng nói," Tất cả đều là lỗi của anh."

Tri Thu lắc đầu," Sao anh lại phải xin lỗi?"

"Em, em sau này sẽ không nhắc đến mẹ nữa, anh đừng khổ sở như vậy."

Nhan Tùy Nguyên nằm chặt tay em gái, hồi lâu không đứng dậy nổi.

Những cô gái khác đều có mẹ hướng dẫn khi trải qua kỳ sinh lý đầu tiên, thậm chí có nhà sẽ tổ chức bữa tiệc nhỏ để chúc mừng con gái trưởng thành.

Nhưng điều kiện nhà bọn họ không tốt, Tri Thu phát dục chậm hơn người khác một chút, nhưng cậu lại là con trai nên không biết nói trước những chuyện này cho em gái, cũng không kịp thời có mặt để giúp cô, làm cho cô bị mất mặt trước mặt cả lớp.

Khi đó chắc hẳn Tri Thu rất sợ hãi phải không?

Đêm đó hai anh em bọn họ dựa vào nhau đứng ở đầu cầu rất lâu, mãi đến khi bên đường không còn ai mới từ từ đi bộ về nhà, trên đường về Nhan Tri Thu cũng không hề nhắc gì đến mẹ nữa.