Chương 98: Chương 98: Truy sát

Cả đám người lấm lét nhìn nhau, sau đó một nam nhân mặc hắc y run rẩy bước ra. Hắn quỳ phục dưới đất trước mắt Chấn Hoàng mà lắp bắp.

- Môn chủ… là… là thuộc hạ!

Vυ"t một tiếng, không biết từ đâu mà trên tay Chấn Hoàng đã xuất hiện một thanh trường đao lớn. Lưỡi đao lấp lóe một làn quang mang đỏ rực, mơ hồ tỏa ra những luồng khí áp trấn nhϊếp tâm linh, phảng phất trong không gian căn phòng mang theo một mùi tanh của máu và sát khí cùng cực, Lão dí sát vào cổ nam nhân đang quỳ dưới đất, gằn giọng.

- Ngươi thật đáng chết!

- Chấn Hoàng, chàng thôi đi. Lúc này không phải là lúc dụng hình, chàng mau tìm cách báo thù cho Thiên Nhi của chúng ta! Ôi… Thiên Nhi bé nhỏ… Thiên Nhi…

Nhạn Minh Liên đang sụt sùi ôm thi thể con mình, thấy Chấn Hoàng sắp sửa hạ sát nam nhân nọ thì lắc đầu mà nói, sau đó lại sụt sùi u uất một hồi. Chấn Hoàng nghe vậy thì hơn chùn tay, sau đó thu đao lại mà nhìn tới nam nhân mặt đang trắng bệch kia mà nói.

- Hôm đó có chuyện gì, ngươi mau mau nói ra cho bằng hết… Bằng không… Hừ…!

Nam nhân đang phủ phục, y đã xác định chắc chắn mình táng mạng. Ấy vậy mà lại có thể sống thì vui mừng cực hạn, vội vã bái lạy Chấn Hoàng như tế sao. Phải biết, quy củ Hắc Ám Môn cực kì hà khắc, với bất cứ sai phạm nào, đặc biệt là việc không làm tròn nhiệm vụ là có thể bị gϊếŧ bất cứ lúc nào. Nay lại được tha thì sao không mừng cho được, Chấn Hoàng thấy vậy khẽ hừ một tiếng, sau đó nói.

- Mau kể hết ra mọi chuyện cho ta, nếu ngươi giấu diếm… Hừ, tất biết hậu quả!

- Vâng… Vâng, thuộc hạ xin kể hết. Hôm đó thiếu chủ sai người tới mời Hùng Lệ tới phòng mình, sau đó…

- Khoan đã, Hùng Lệ là ai?

- Bẩm Môn chủ, Hùng Lệ là một linh thú mà thiếu chủ mua về từ Sâm Lâm trấn mới nửa tháng trước!

Chấn Hoàng vuốt râu, lão khẽ gật đầu. Nam nhân nọ cứ như vậy kể hết ra một lượt. Chấn Hoàng thì im lặng lắng nghe, Nhạn Minh Liên thì chỉ im lặng nhìn tới hài tử trong tay mà bặm môi ai oán, nước mắt thành dòng.

-…Thiếu chủ sau đó đuổi tất cả chúng thuộc hạ ra ngoài, chỉ để lại người cùng với Hùng Lệ. Bẩm Môn chủ, thuộc hạ chỉ biết có như vậy thôi!

Nam nhân nọ cúi đầu bái lễ, sau đó vội vã lui xuống. Chấn Hoàng đã cắm mạnh lưỡi trường đao ngập xuống nền phòng, lão vuốt vuốt râu mà cau mày. Chợt có một nữ Hồ chạy vào hoảng hốt, nàng ta phủ phục trước mặt Chấn Hoàng mà ấp úng.

- Bẩm Môn chủ, Kim Minh… Kim Minh cùng với bốn Hồ nữ khác… cũng… cũng mất tích!

Chấn Hoàng nghe vậy mắt lập tức trợn lên, lão vùng tay đập nát ngay một cái ghế gần đó, chửi rủa.

- Khốn kiếp! Nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà. Không ngờ mấy con súc sinh này lại liên kết với nhau ám hại Thiên Nhi!

- Chấn Hoàng, chàng nói như vậy… nói như vậy là sao?

Nhạn Minh Liên dùng một ánh nghi hoặc, vừa đau khổ lại vừa ai oán nhìn tới lão ta. Chấn Hoàng nhìn tới, tức thì mềm lòng, nhẹ nhàng nói.

- Ta đã xem qua thương thế chí mạng của Thiên Nhi, lại nói tới con linh thú tên Hùng Lệ kia thấy không hề hợp lý chút nào. Nàng chắc cũng biết rõ, phàm là Hùng tộc thì tuy công kích và phòng ngự mãnh liệt, xong xoay sở vô cùng chậm chạp. Mà vết trủy thủ này thì vô cùng bén ngọt, nhất kích tất sát.Vì thế mà ta nghi ngờ có kẻ tòng phạm với nó!

Chấn Hoàng nói xong, sau đó lập tức khoát tay ra lệnh. Lão ném ra một tấm lệnh bài đen thui, phía trên một mặt khắc một cái mặt quỷ đang nhe nanh lè lưỡi trông thật đáng sợ, mặt sau có ám kí của Hắc Ám Môn xuống nền nhà. Giọng lão oang oang.

- Lập tức thông báo truy sát tới toàn bộ Hồ Lan trấn, truy tìm một linh hùng tên Hùng Lệ cùng với năm nữ hồ. Ai diệt sát được chúng, chỉ cần mang đầu tới Hắc Ám Môn, tự khắc lĩnh thưởng lớn!

Tin treo thưởng của Chấn Hoàng loan ra khiến cả Hồ Lan trấn bất ngờ, xong cũng sôi sục không ngớt. Không ít người nghe vậy thì cả mừng, vội vã chuẩn bị thành từng nhóm chuẩn bị truy tung. Hắc Ám Môn dù gì hiện tại cũng đang là bang hội nắm quyền huy động tán tu Yêu tu, đương nhiên phát lệnh không ai không nghe theo. Thêm nữa lại còn được trao thưởng lớn, vì vậy mà không ít kẻ hào hứng nhập cuộc, nhiều ánh quang mang của phi hành lóe lên trong Hồ Lan trấn mà tản ra tứ phía truy lùng.

Phía ngoài Hồ Lan trấn thì sôi động như ngày hội, còn bên trong Hắc Ám Môn thì im lặng tới đang sợ. Nhạn Minh Liên lúc này đang mặc một bộ tang y, phủ phục đốt tiền giấy bên cạnh cái quan tài. Chấn Hoàng từ phía ngoài cửa bước vào, lúc này lão ta đã mặc một bộ lân giáp, ánh ngân quang lập lòe phát tán, bao quanh còn là những luồng quang mang ngân sắc lưu chuyển. Chấn Hoàng khẽ cầm một nén nhang, châm lửa sau đó cắm lên cái đỉnh đồng đang nghi ngút khói, lão nhìn tới cỗ quan tài mà thở dài, xoay người định bước đi. Nhạn Minh Liên gọi giật lại.

- Chấn Hoàng, chàng định đi đâu?

- Ta truy tìm Hùng Lệ, báo thù cho Thiên Nhi!

- Chàng cho ta đi cùng, ta muốn tự tay lấy máu chúng để trả hận cho Thiên Nhi!

Bà ta khẽ vung tay, lớp tang y lập tức bị trấn nát, lộ ra bên trong là một bộ bội giáp màu đen, bên sườn còn giắt một sợi nhuyễn tiên lớn màu hoàng kim. Chấn Hoàng nhìn tới bà ta, lại nhìn tới sợi nhuyễn tiên nọ thì khẽ lắc đầu.

- Minh Liên, nàng định dùng lại Kim Huyết Xà sao? Ta đã nói với nàng là không nên kia mà, nó sẽ làm hại tới bản thân nàng đấy!

- Ta không quan tâm, chỉ cần báo thù được cho Thiên Nhi, dù là mất mạng cũng đáng!

Chấn Hoàng mỉm cười, nhẹ nhàng kéo vợ mình vào lòng an ủi, sau đó thủ thỉ.

- Nàng không cần đi, lúc này nàng cần phải thay ta quản lý Hắc Ám Môn. Còn việc truy tìm cứ để cho ta đi, ta nhất định bắt sống chúng về cho nàng tự tay xử lý, được chứ?

- Nhưng mà…

- Không nhưng gì cả, lẽ nào nàng không tin ta sao? Sống với nhau đã hơn hai trăm năm, lẽ nào ta thế nào nàng còn chưa rõ?...

- Chấn Hoàng, chàng phải bảo trọng,ta chờ!

Nhạn Minh Liên im lặng nhìn theo bóng tướng công mình dần dần tan biến trong lớp bụi mù nơi cổng trấn Hồ Lan…

Hùng Lệ cùng với năm hồ Nữ cứ ngày nghỉ đêm đi, liên tiếp thêm một ngày nữa. Lúc này ước chừng đã cách xa Hồ Lan trấn cỡ bốn năm trăm dặm, đã tạm an toàn nên di chuyển chậm lại. Dọc đường đi, mỗi lần nghỉ chân thì Minh Nhi lại truyền cho hắn thêm một đoạn khẩu quyết tu luyện. Hắn hỏi nàng tại sao không thể truyền thụ hết cùng lúc thì nàng chỉ cười mà đáp.

- Hùng ca, tâm pháp này không thể vội vã tu luyện. Nếu không nhất định sẽ bị cắn trả vô cùng nghiêm trọng, không phải muội cố ý giấu diếm mà là muốn tốt cho ca thôi!

Hùng Lệ nghe thế cũng chỉ gật đầu, cứ mỗi ngày nghỉ ngơi là hắn tranh thủ tu luyện thêm một chút. Ngoài mặt thì vờ như chú tâm tu luyện, nhưng thật sự hắn lại bí mật quan sát Minh Nhi và cái linh hồn nam Hồ nọ. Lần trước, hắn đã nhìn ra âm mưu đoạt xá của tên nam Hồ, vì thế hắn không còn tâm chí nào mà tập trung cho tu luyện nữa, chỉ cảnh giác đề phòng hai người nọ bất ngờ ra tay. Hắn biết, đoạt xá là hình thức dùng hồn phách ăn hồn phách chủ thể, sau đó chiếm lấy thân thể thành của mình. Theo mấy quyển truyện, hắn cũng biết đoạt xá này cả một đời tu sĩ chỉ có thể làm một lần. Trừ khi là Nguyên Anh thoát thân mà đoạt xá, còn với tu sĩ cấp thấp thì không có cách nào đoạt xá tu tiên giả khác cả. Còn lần này lại là một cái linh hồn Hồ tộc, trong truyện chưa bao giờ đề cập ra vấn đề này nên hắn nhất thời càng lúc càng mù mờ, càng lúc càng lo lắng. Chỉ chú tâm tu luyện để thần thức bản thân càng mạnh mẽ bao nhiêu, hắn càng có cơ hội tiêu diệt cái linh hồn nam Hồ kia bấy nhiêu. Về căn bản, hắn có thể ngay lập tức phá hủy cái bình ngọc, thêm nữa là có thể diệt sát ngay Minh Nhi. Xong hắn không hề làm như vậy, thứ nhất hắn là phật tu và hắn cũng không thích sát sinh vô tội; thứ hai là khi hắn vô tình quan sát Minh Nhi, lại thấy nàng ta có hai ý thức trái ngược thì hiếu kì muốn tìm hiểu; thứ ba là năm Hồ nữ kia luôn quanh quẩn trò truyện với Minh Nhi, như vậy hắn rất khó có cơ hội ra tay. Vì thế mà quyết định chờ cho hai kẻ nọ ra tay trước, lúc ấy mới bất ngờ xuất lực khiến bọn họ trở tay không kịp…

Cả sáu vốn tưởng đã được an toàn, nhưng không. Lúc này là cả trăm người đang truy lùng bọn họ khắp nơi, nhưng điều đó cũng không phải là nguy hiểm cho họ. Nguy hiểm chính là lúc này, chỉ cách phía sau họ khoảng hai trăm dặm, Chấn Hoàng đang cưỡi trên một còn Kim Mao Sư Vương mà truy tung theo. Sư Vương nọ từ từ chạy chậm dần, sau đó dùng cái mặt to bè dí sát nền đất mà hít hít, Chấn Hoàng thấy vậy thì vỗ vỗ lên đầu nó mà hỏi.

- A Bưu, có dấu vết của bọn chúng sao?

Sư Vương ùm hùm lên một tiếng, nó dùng móng vuốt cào soàn soạt trên nền đất, ra chiều chờ lệnh. Chấn Hoàng thấy vậy thì nét mặt hiện lên sự hưng phấn. Lão vung tay ném ra từ túi trữ vật một miếng thịt lớn, ném về trước mặt Sư Vương. Chờ cho nó ăn xong, lão mới cười lên đầy âm lệ. Một tay xiết chặt thân trường đao, tay nọ kéo mạnh dây cương mà nói.

- A Bưu, đi nào. Ta nhất định kiếm thịt gấu cho ngươi ăn!

- Ùm hùm…!

Trong ánh sáng đỏ ối của chiều tà, nơi rừng cây bụi thấp, có một bóng thân ảnh ngân kim cùng với một bóng tọa kị vàng lao nhanh về phía trước, chẳng mấy chốc mất dạng dưới đám bụi mù…