Chương 91: Chương 91: Rời Tôn Gia

Hùng Lệ dùng mắt âm thầm đánh giá nam nhân trước mặt, lại thấy nụ cười của hắn thì đủ hiểu. Hắn vốn đã thi triển Thấu Tâm Thuật, vì thế ác ý của tên Yêu tu này cũng không có gì là lạ. Hùng Lệ khẽ đẩy mấy đứa bé lui lại, chậm rãi bước tới trước mặt Chấn Thiên, dùng móng tay viết lên nền đất.

- Ngươi muốn ta làm Trấn Sơn thú cho ngươi?

- Không sai!

Chấn Thiên trong mắt ánh lên vẻ lãnh khốc, thoáng chút rồi đổi ngay sang ánh mắt vui vẻ cực độ. Tuy vậy làm sao có thể qua được ánh mắt của Hùng Lệ, hắn viết tiếp.

- Ngươi có thể cấp cho ta những gì?

- Ta có thể có ngươi bất kì thứ gì ngươi cần!

Chấn Thiên vui mừng cực độ, hắn nói như thể Hùng Lệ là một thượng khách vậy. Đúng là khẩu phật tâm xà. Hùng Lệ im lặng, ba người nhà Tôn gia cũng im lặng, tuy chỉ có Chấn Thiên là vui vẻ cực hạn. Cả mấy người đều biết, linh thú có thể thông linh tâm thức với loài người, thêm nữa trí tuệ vô cùng cao. Chắc chắc sẽ không bỏ qua lợi ích, vì vậy mà ba gã họ Tôn chỉ thầm thở dài. Đương nhiên họ cũng không ngăn cản, vì căn bản Hùng Lệ có phải sủng thú đâu? Nhưng mà thời gian qua, tất cả mọi người trong Tôn gia đều coi Hùng Lệ như là một thành viên trong gia đình mình rồi. Hai nữ nhân thì len lén sờ lên lông của Hùng Lệ, thấy hắn không phản ứng gì thì mạnh tay hơn. Hùng Lệ dùng ánh mắt đảo qua hai người, hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên vì nữ nhân áo tím kia là một Hồ nữ, thêm nữa lại là Xử Nữ Hồ.

Sống trong một tông môn yêu tu mà còn có thể giữ thân xử nữ, quả thật là chuyện không tưởng, nhưng mà dấu chu sa nơi cánh tay kia không thể nào là giả được. Hùng Lệ đương nhiên không biết, nữ Hồ này được Chấn Thiên mua về trong giai đoạn tiến cấp lên tam vỹ, vì vậy y coi nàng ta như một món đồ cần “vỗ béo”, để dành chưa tới lúc dùng. Đột nhiên nữ nhân áo tím khẽ hé môi, từng hồi âm thanh rin rít chỉ có hắn nghe thấy được phát ra. Hùng Lệ thoáng ngẩn người, sau đó uôm uôm hùm lên một hồi. Cứ uôm uôm như vậy, chừng tàn một nén nhang, hắn viết.

- Bảy ngày nữa quay lại đây, cùng một cái giá cao trả cho Tôn gia, ta sẽ theo ngươi về Hắc Ám Môn!...

- Hùng ca, huynh định làm gì vậy? Tại sao lại tự bán mình, bán đi tự do của mình?

Tôn Sơn bừng bừng giận dữ hỏi.

- Ta không muốn Tôn gia vì ta mà sảy ra chuyện!

Hùng Lệ chậm rãi vạch từng nét trên nền đá, hắn nhìn một lượt trên khuôn mặt từng người trong Tôn gia, sau đó mới cắm cúi viết tiếp.

- Ta biết, mọi người lâu nay coi ta như người thân, thật lòng ta cũng vô cùng hạnh phúc. Tuy vậy chớ nên quên ta là một con đại hùng, mà xưa nay tại U Châu này, không có khái niệm người thân giữa thú và người. Nếu ta không đi, chắc chắn tên nọ sẽ nghĩ mọi người ngăn cản, tất sẽ có sát ý. Ta không phải kẻ tham giàu sang, phú quý, mong mọi người hiểu cho!

Hùng Lệ viết tới đây, trên nét chữ mờ được hắn dùng móng cào trên nền nhà, đã có đôi chỗ nhòe đi vì những giọt lệ…

- Hùng đại ca, cứ theo ta, ta có cách cứu ca khỏi trạng thái hóa thú như bây giờ!

- Ngươi…!

- Hùng đại ca, ta biết ca vốn không phải là thú. Ca là người, xin ca hãy tin tưởng ta. Ta có cách giúp ca, xong xin ca cũng giúp ta thoát khỏi nơi này!

-…

-…

- Điều ngươi nói có gì làm chứng? Xưa nay Hồ tộc vốn có tiếng lừa lọc cùng da^ʍ tà, làm sao để ta tin ngươi?

- Ca cứ yên tâm, ta có một tâm pháp có thể dần dần tẩy hóa Yêu chú trên người ca. Ta sẽ nói cho ca một nửa trước… Ngũ khí triều nguyên, toàn thân chỉnh tập chân lực. Chú mục kích động khí, hóa giải thất khí ứ tâm… Đây là một nửa của tâm pháp, ca có thể thử luyện tập, hi vọng ca tin ta!...

Hùng Lệ im lặng, hắn đang nằm trong phòng mình mà im lặng suy nghĩ. Quả thật tâm pháp của Hồ nữ áo tím kia khiến hắn động tâm vô cùng, hắn đã thử tu tập qua, quả nhiên có chút tựu thành. Hắn có thể khống chế được kim khí tách dần một phần kim đan ra khỏi thú đan, tuy vậy do thiếu khuyết nên chỉ có thể tách nó ra một quãng rồi không thể tiến xa hơn, đành trơ mắt nhìn chúng sát nhập lại y như cũ. Hắn thở dài, nhắm mắt lại. “Xem ra đành liều một phen xem sao...”…

Cứ như vậy, một cuộc mua bán nhanh gọn diễn ra. Chấn Thiên mang tới một cái giá khổng lồ, hai mươi tư vạn linh thạch, một con số đủ để Tôn gia sung túc tại Sâm Lâm cả đời. Toàn bộ Tôn gia nhận linh thạch, nhưng ánh mắt thì u uất nhìn tới Hùng Lệ. Nhất là mấy đứa bé, chúng chạy ào tới lao vào hắn mà gào khóc, Hùng Lệ cũng khóc, trên khuôn mặt gấu to bè ấy từng giọt lệ nóng tuôn rơi…

Ra khỏi phạm vi Sâm Lâm trấn, Chấn Thiên lập tức khoát tay ra hơn hai mươi tên thủ hạ mang xích sắt gông lấy tứ chi Hùng Lệ. Hùng Lệ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn tới, thì hắn cười chống chế mà nói.

- Ngươi đừng hiểu nhầm ý tốt của ta, ta chỉ muốn tránh những kẻ hiếu kì thôi!...

Đoàn người cứ thế đi một mạch, không nghỉ ngơi chút nào, nhằm thẳng hướng Hồ Lan trấn mà đi tới. Dọc đường đi mệt thì nghỉ ngơi, ăn uống xong lại tiếp tục lên đường. Cả đoạn đường dài, Hùng Lệ chỉ im lặng. Chấn Thiên cũng không chú ý lắm, chỉ cho rằng hắn nhớ đám người nhà họ Tôn, vì thế cũng chỉ dặn dò đám thủ hạ chăm sóc cẩn thận rồi bế nữ nhân bên cạnh mà rời đi tìm nơi điên long đảo phụng. Bạch Hồ áo tím nọ thì thi thoảng vẫn tới thăm hắn, truyện trò cùng hắn nên Hùng Lệ cũng phần nào bớt đi cảm giác cô độc. Chỉ có một điều lạ là, mỗi lần tiếp xúc với Hồ nữ này thì hắn lại lờ mờ cảm nhận được chút Hồ khí cao cấp hơn của nàng ta luôn lờ mờ xuất hiện bên cạnh. Càng tiếp xúc nhiều, hắn càng cảm nhận rõ ràng hơn, điều này khiến hắn cảm thấy mình cần cẩn trọng hơn nữa trước nữ Hồ này…

Đi liên tục một tuần, cuối cùng cánh cửa của Hồ Lan trấn đã hiện ra trước mắt. Chấn Thiên lúc này mới thở phào, khẽ nhìn tới Hùng Lệ đang bị xiềng xích. Hắn cau mày, sau đó khoát tay.

- Cởi xích!

Hắn xuống ngựa, vỗ vỗ vai Hùng Lệ mà nói.

- Hùng Lệ, đây là Hồ Lan trấn, là nhà của ta. Mong ngươi cũng thoải mái khi ở đây, có điều lát nữa khi vào thành, ngươi đành chịu uỷ khuất một chút vậy!

- Ủy khuất?

Hùng Lệ cúi đầu, vạch lên nền đất dưới chân hắn, Chấn Thiên cười ha hả mà nói.

- Ừ, ủy khuất. Ta sẽ nói ngươi là sủng vật của ta, không sao chứ?

Hùng Lệ lắc lắc đầu, im lặng mà đứng lên vươn vai, ra vẻ mỏi mệt vô cùng. Chấn Thiên thấy vậy thì tiếp tục lên ngựa, dẫn dắt cả đoàn người mà tiến vào, đương nhiên Hùng Lệ đành phải ngoan ngoãn đi song song bên cạnh ngựa của hắn.

Hồ Lan trấn là một trấn cấp trung, tuy vậy dân cư nơi này lại đông đúc dị thường. Đường xá lúc nào cũng chen chúc toàn những người là người. Ai ai cũng có khí tức kì quái khiến Hùng Lệ cảm thấy khó chịu. Tuy vậy thì những kẻ khác thì dường như quá quen nên không có vẫn đề gì, chỉ chăm chú vào việc dẫn hắn đi mà thôi. Đoàn người đi chầm chậm vào trấn, đám tán tu đương nhiên nhận ra Chấn Thiên, luôn miệng một câu thiếu chủ, hai câu thiếu chủ. Chấn Thiên cũng tỏ vẻ khiêm nhường, luôn tay bái lễ đáp lại. Đương nhiên Hùng Lệ đi bên cạnh y cũng được “tặng” nhiều ánh mắt dò xét, nhiều luồng thần thức đánh giá. Nhưng đa phần chỉ là lướt qua rất nhanh, sau đó lập tức tan biến. Cứ như vậy cho tới khi vào tới quảng trường nơi trung tâm trấn, cả đoàn người dừng lại, xuống ngựa. Họ cho ngựa vào trong một khu mã trường gần đó, sau đó lập tức đi bộ tiến sâu vào bên trong phía nam quảng trường.

Hùng Lệ dùng ánh mắt dò xét mà nhìn ngắm khắp nơi, Hồ Lan trấn này cũng không khác mấy trấn khác cho lắm. Chỉ khác là người đi lại đông đúc, phàm là nam nhân thì mặt đều có nét anh tuấn, tiêu sái nhưng lại toát ra khí tức vô cùng quỷ dị; Nữ nhân thì ai ai cũng ăn mặc “mát mẻ” vô cùng, cái gì cần khoe đều khoe ra hết, cặp mắt ai ai cũng lúng liếng, mị nhãn như mây. Còn một điều đặc biệt hơn nữa, nơi này có vô số Hồ nữ xuất hiện: họ là tiểu thϊếp theo sau nam nhân; họ là nữ chưởng quỹ; họ là người chào mời khách vào tiệm; thậm chí còn có cả một dãy phố chuyên trao đổi nữ Hồ… Hùng Lệ nhìn tới đây, ánh mắt có chút đau xót, làm lơ quay đi.

Cho dù là bất cứ sinh vật nào, chúng đều có linh hồn, đều có sinh mệnh. Ấy vậy mà nơi này chuyện trao đổi buôn bán khiến hắn sinh ra chán ghét vô cùng. Chấn Thiên để ý ánh mắt của Hùng Lệ, lại thấy hắn cứ nhìn tới mấy tiện trao đổi nữ Hồ thì cười mà hỏi.

- Hùng Lệ, không lẽ ngươi cũng muốn có nữ Hồ hầu hạ?

- Không hứng thú!

Hùng Lệ đột ngột cất tiếng khiến Chấn thiên cũng toàn bộ đám người ngạc nhiên, mắt mở to kinh ngạc cực độ nhìn tới hắn. Ngay cả bản thân hắn cũng thấy bất ngờ khi mình lại có thể nói được, sau đó rất nhanh nhớ lại việc tu tập chú quyết nọ của Hồ nữ áo tím. Hắn chỉ giật mình trong giây lát mà thôi, sau đó vẫn im lặng. Chấn Thiên thì trên mặt lộ ra nét kinh hỷ cực độ, hắn run giọng mà hỏi lại.

- Hùng Lệ… là ngươi… ngươi vừa nói đó hả?

Hùng Lệ cau mày, dùng ánh mắt khó chịu nhìn tới mặt Chấn Thiên, sau đó dùng cái giọng ồm ồm đặc trưng của gấu mà chậm rãi nói từng từ.

- Đúng, chính là ta!

Chấn Thiên thì mặc kệ ánh mắt khó chịu đó, hắn cười đến nỗi ngoác cả miệng ra không thể ngậm lại được. “Ta thật là có phúc a, há há há…”. Chấn Thiên nhủ thầm. Hắn đã từng tìm đọc trong cổ thư, nói về việc các loài thú cũng có thể tu tiên. Linh thú có thể trường thọ hơn ngàn năm, lòng trung không bao giờ đổi. Địa thú có thể sống hơn ba ngàn năm, có khả năng thông linh, hiểu ý người. Còn Tiên thú thì có thọ nguyên hơn năm ngàn năm, có thể tùy ý nói chuyện. Nếu có cơ duyên tiến hóa thì có thể thăng lên thành thần thú, bá chủ một phương trời. Nay hắn thấy Hùng Lệ có thể nói được, không phát điên vì vui mừng mới là lạ. Hùng Lệ hiện đang là Linh thú, tự nhiên cơ hội tiến cấp của hắn càng cao. Chấn Thiên vui vẻ khoát tay nói.

- Hùng Lệ, không cần giấu. Tối này về tới Hắc Ám Môn, ta sẽ cấp cho ngươi vài nữ Hồ. Chúng ta mau đi thôi!...