- Truy đuổi?Ai truy đuổi?...À,ngươi không phải là xử nữ Hồ đấy chứ?Mà cũng không đúng nha,ngươi đã tu tới Thất Vỹ,sao còn sợ đám phường săn nữa nhỉ?...
- Không phải là phường săn,mà là kẻ tử thù…
- Ây da,sao ngươi không yên phận trong tộc của mình đi.Đi ra ngoài làm gì…mà để giờ phải đi trốn như thế này?
Thất Vỹ Hồ thở dài ảo não,vẻ mặt u sầu.
- Chính vì không muốn liên lụy cho tộc nhân mà ta mới rời đi.Cầu ngươi cho ta trốn ở đây,chỉ cần lát nữa những kẻ kia rời đi ta lập tức rời đi ngay,không làm liên lụy tới ngươi cùng chủ nhân ngươi đâu.Van cầu ngươi mà…!
Cặp mắt đen tròn thu hút ấy khẽ chớp chớp,xuất hiện những giọt lệ.Trong phòng tranh sáng tranh tối khiến cho nó trở nên lung linh huyền ảo,trong suốt như pha lê.Bạch Hổ nghe vậy thì khẽ gật đầu,nhưng ngay sau đó lại phản bác.
- Ta không phải là sủng thú!
- Thế người đó là gì với ngươi?Nếu không liên quan thì để ta dùng chân lực hấp thu Dương khí của hắn đi,dù sao ta cũng đang bị thương cần bồi bổ lại chân lực.
Nói rồi định nhảy tới ngực Minh Tiến,Bạch Hổ nghe vậy thì gầm lên.
- Ngươi mà động tới chàng ấy,ta lập tức xé xác ngươi!
- Chàng?...Không lẽ ngươi thích hắn?Hi hi hi…
Thất Vỹ Hồ thoáng giật mình,sau đó đột nhiên cười lên hi hi mà nhìn tới nam nhân nọ.Bạch Hổ cáu giận lại gào lên.
- Ngươi im miệng lại cho ta,nếu không ta lập tức đá ngươi ra khỏi đây.Lại hô hào người tới bắt ngươi ngay lập tức!
- Bằng vào sức ngươi sao?Ôi,ta sợ quá.Hi hi hi…
Thất Vỹ Hồ khẽ rùng mình,lập tức một làn tử quang chợt lóe lên.Lúc này một thanh y nữ nhân đã xuất hiện,nàng ta dùng khăn che mặt nên không rõ diện mục,chỉ thấy cặp mắt long lanh đầy mị hoặc.Bạch Hổ cáu giận,cũng khẽ xoay người một vòng,một làn quang mang ngân sắc chợt lóe lên.Lát sau để lộ ra một thiếu nữ trẻ tuổi.Nhìn chỉ khoảng mười lăm mười sáu,nàng ta đang vận một bộ áo lông thú trắng tinh.Khuôn mặt trái xoan cùng cặp mắt thanh tú,cặp lông mày cánh huyền cùng với đôi môi hồng phơn phớt đầy sức sống.Mái tóc đen búi gọn,để lộ ra hai cái tai hổ trên đầu,Bộ quần áo lông nọ chỉ che đi đôi nhũ phong căng tràn nhựa sống,kiều đồn đầy đặn cùng cái lưng ong.Còn cặp chân dài cùng eo thon thì phơi bày một cách tinh mỹ khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải chẹp miệng.Hai tay nàng lúc này là hai bàn tay hổ,móng vuốt mọc dài ra sắc lạnh đã chĩa thẳng tới yết hầu nữ nhân thanh y.Cái đuôi trắng phía sau hơi cong lên,nhẹ nhàng đung đưa.
Thất Vỹ Hồ chết đứng người,nàng không ngờ Bạch Hổ nọ lại là một sủng vật có thể hóa hình.Tuy sợ hãi cực độ,lại cảm nhận luồng khí áp vương thú đang không ngừng từ phía bạch y nữ nhân nọ tỏa ra nhưng nàng cũng không loạn.Rất nhanh biến đổi thái độ,cười hì hì mà nói.
- Ân,ta đùa chút thôi mà.Hi hi hi,xem ngươi kìa,thật sự thích hắn tới mê muội nha!
- Ta thích thì sao,liên quan gì tới ngươi chứ?
Bạch Hổ cao giọng đáp lại,Thất Vỹ Hồ nghe vậy thì cười hì hì,lại tiếp.
- Ân,là chuyện của ngươi ta không dám xem vào.Nhưng mà ngươi có biết,đám nhân loại vô cùng háo sắc không?Có cần ta chỉ điểm cho ngươi vài bí kíp chốn khuê phòng để giữ chân hắn không?Về các phương diện khác thì ta không dám nói,nhưng về việc này thì chắc chắn nữ Hồ tộc chúng ta hơn hẳn những kẻ khác nha!
Bạch Hổ nghe vậy thì hai má đỏ bừng,lắc đầu nguầy nguậy mà nói.
- Không cần,ta không cần.Ta sẽ tự mình chiếm lấy tình cảm từ chàng chứ không cần những thứ thủ thuật ấy!
Nàng nói tới đây thì bất giác thu lại móng vuốt,ánh mắt ngượng ngùng cùng quan hoài nhìn tới nam nhân nằm trên giường.Sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường,bàn tay hổ nọ thu hết móng vuốt lại,mân mê vuốt lên má Minh Tiến.Thấy Bạch Hổ si mê vuốt ve như vậy,Thất Vỹ Hồ chỉ im lặng cười thầm,kỳ thật nàng ta đâu có bị ai truy đuổi.Mục đích của nàng ta khi cố tình chạy vào Minh Gia Trang này chỉ mà thăm dò mục tiêu mà thôi – và lúc này nàng đã đạt được mục đích.Mục tiêu đó đang nằm hôm mê ngay trước mặt nàng.
Thất Vỹ Hồ ở lại chừng cạn một tuần trà thì lập tức hóa lại thân thú mà rời đi.Bạch Hổ khẽ khép lại cánh cửa,sau đó nhẹ nhàng bước vào trong phòng,nàng gối đầu lên ngực nam nhân nọ,khẽ vòng tay ôm lấy người hắn.Bạch Hổ hai má hồng hồng,cứ nằm đó hồi lâu.Đột nhiên hai tai dựng đứng lên,nàng thấy những người kia sắp tới đây bèn vội vã ngồi bật dậy,liếc nhìn tới Minh Tiến rồi đánh bạo hôm trộm lên môi hắn một cái,sau đó mau mắn hóa lại hình tiểu hổ,vờ cuộn người nằm bên cạnh tay hắn.Trong lòng Bạch Hổ lúc này dâng lên một cảm giác hồi hộp cùng với thích thú,ngượng nghịu đan xen thật khó miêu tả cho rõ ràng…
Dãy Linh Sơn,cách Hiểu Vân hơn tám trăm dặm đường.Giờ đã là nửa đêm,ấy vậy mà trong một gian điện xa hoa vẫn còn sáng đèn,có hai người đang nói chuyện.
Vô Lệ trầm giọng nói.
- Tại sao người ngươi phái đi thăm dò tin tức lại lâu như vậy?Thật là quá mức vô dụng,hừ!
Một giọng nữ nhân kiều mị,ngọt ngào đáp lại.
- Ai da…ngươi thật nóng tính quá đi,tiểu muội muội của ta đi mới có ba bốn ngày mà ngươi đã cuống quýt lên rồi kìa.Thật là thiếu kiên nhẫn quá nha!
- Linh Trâm,ngươi đừng nhiều lời.Vô Lệ ta chịu hợp tác với hồ ly ngươi chỉ vì hiện tại ta cần một chỗ dưỡng thương mà thôi.Xong việc ai đi đường nấy,vì thế đừng nên dở Hồ Mị thuật ra với ta!
Vô Lệ nét mặt sa sầm nói,hắn lúc này đang ngồi trên một cái ghế đá,nhắm mắt dưỡng thần.Phía đối diện là một thân hình nữ nhân đầy nóng bỏng,sa y mỏng manh như không mặc gì cả.Thân thể mỹ miều ấy đang nằm trên một trường kỷ bạch ngọc mà hướng nhìn tới phía Vô Lệ đang ngồi.Nàng ta khẽ uốn éo thân hình câu tâm dẫn hồn ấy,vươn tay rồi ngẩng cao đầu lên nhìn.Cười ngọt mà nói.
- Hì hì,ta đâu có Hồ Mị ngươi đâu?Ta bản thân vốn có mị hoặc mà…Ai da,mỏi lưng quá nha…Vô Lê,giúp ta một chút đi…đi mà…Dù sao ta với ngươi cũng là liên thủ,giúp chút việc này cũng không được sao?Giúp rồi mai ta sẽ đưa ngươi tới Huyết Trì tu luyện!
Vô Lệ khóe mắt giật giật,nét mặt hắn cố giãn ra một chút rồi chậm chạp bước tới trường kỷ,trong lòng nủ thầm. “Nhẫn nhịn,đây là vì cơ hội phục thù.Phải cố nhẫn nhịn!” Hắn nhẹ nhàng tới ngồi cạnh mép trường kỷ,hai tay run run vươn tới tấm lưng ong trước mắt.Đột nhiên dừng lai,định đứng lên,hắn nói.
- Ngươi thân là Vương Hậu của Hồ tộc,chẳng lẽ không thể kiếm vài sủng nam Hồ hay sao mà còn phải nhờ ta?
- Ai da!...Ta không thích chúng,tên nào thấy ta cũng như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy,thật chán ghét a…!Trước giờ chỉ có ngươi không nhìn ta như vậy,thế nên ta tin tưởng ngươi.Ân,giúp ta đi mà…cầu ngươi mà…!
Giọng nói ngọt ngào khiến Vô Lệ không tài nào trấn tĩnh nổi,hắn lại nghĩ tới việc đánh bại Minh Tiến bèn quyết tâm. “Đành gắng chịu đựng một phen vậy!”. Bàn tay hắn nhè nhẹ xoa lên tấm lưng người ngọc,Linh Trâm tuy nằm sấp,mắt không nhìn thấy những biểu cảm trên nét mặt Vô Lệ nhưng nàng có thể đoán ra.Vì thế nhẹ nhàng dùng chân lực chấn nát hết sa y trên người,Vô Lệ kinh động thì lại nghe Linh Trâm nói.
- Giúp ta đi mà…mai ta sẽ đưa ngươi tới Huyết Trì.Đây là ta tin tưởng ngươi nha,chứ không phải có ý đồ gì khác đâu…đừng nghĩ bậy nha.Hồ nữ cũng có tiết hạnh của mình a!
Vô Lệ lắc lắc đầu,hắn nghe Hồ nữ nói vậy cũng có chút yên lòng,nhắm mắt mà vươn tay tới,nhè nhẹ xoa lên tấm lưng tuyệt mỹ ấy.Linh Trâm thì trong lòng cười thầm,nàng cảm nhận từng sợi lông tơ trên lưng thụ hưởng sự chăm sóc từ bàn tay săn chắc của Vô Lệ xoa tới khiến nàng thống khoái vô cùng.Không biết vô tình hay cố ý mà rêи ɾỉ những thanh âm khe khẽ đầy mị nhĩ,thân thể nhẹ nhàng uốn éo theo bàn tay hắn.Vô Lệ lúc này cũng cảm thấy dục hỏa trong người nhen nhóm bốc lên,hắn cố ý dằn lòng xuống “Chịu đựng nào,không được ngã vào vòng tay Hồ nữ này thêm lần nữa!”.