Trường Lộ trấn,Minh Tiến và Ngân Nguyệt đang chậm rãi thưởng thức cơm tối,cả hai cười nói vui vẻ không thôi.Minh Tiến hôm nay sau khi Ngân Nguyệt năn nỉ mãi mới chấp nhận cùng nàng đối ẩm,hiện giờ hắn đang cầm cốc rượu trên tay,mặt đã hơi đỏ do hơi rượu mạnh.Ngân Nguyệt bên cạnh thì vẫn cười hì hì,tay rót rượu cho hắn.
- Ngân Nguyệt,ta không uống nữa đâu!
Minh Tiến lắc đầu nói,đặt cái chén xuống bàn sau đó lập tức dùng chân lực ép toàn bộ rượu ra khỏi cơ thể,lập tức nơi bàn tay trái xuất hiện một tia nước trong veo từ hổ khẩu tiết ra.Rất nhanh sau đó,Minh Tiến mở mắt,trên mặt đã trở lại bình thường,hơi thở cũng không còn mùi rượu nữa.Ngân Nguyệt thấy vậy thì ai oán nói.
- Ta muốn hầu rượu chàng,vậy mà chàng…thật là…hứ!
Minh Tiến mỉm cười,cầm tay nàng mà nói.
- Ta không uống được,mà cũng không thích uống.Nó sẽ làm giảm giác quan,hơn nữa uống nhiều sẽ gây ra tâm thần bất ổn,hành xử không đúng mực.Không lẽ nàng muốn ta là một kẻ suốt ngày say,về nhà là hò hét,thậm chí còn bạo hành nàng?
Ngân Nguyệt nhất thời ngây ra,lát sau trên mặt xuất hiện một rặng mây hồng, mỉm cười nhìn hắn.Nàng nói.
- Ân,vậy thì ăn cơm,không uống nữa!
Ngân Nguyệt nhanh nhảu gắp đồ ăn cho hắn,Minh Tiến vui vẻ nhận lấy sau đó cũng găp lại cho nàng.Đám khách gần đó thấy hai người tình chàng ý thϊếp như vậy cũng cảm thấy ghen tỵ vô cùng,chỉ hận sao tuyệt sắc giai nhân lại thích một tên nam nhân kì quái như vậy.Nhưng với uy áp mà Ngân Nguyệt đang thả ra thì lập tức tất cả gần như tan biến hết,tự nhủ thầm mình không nên lo chuyện bao đồng thiên hạ.Hoa có chủ thì đừng dại mà đập chậu cướp hoa,bởi vì đóa hoa này tuy đẹp rực rỡ nhưng lại đầy gai nhọn.
Sau bữa cơm,hai người trở về phòng.Minh Tiến vừa tắm xong,hắn đã thay vào bộ y phục lụa xám mà Bạch Phụng tự tay may cho hắn.Khẽ đẩy cánh cửa sổ,lập tức ánh trăng rằm bên ngoài tràn vào trong phòng.Minh Tiến khẽ phất tay thổi ngọn đèn dầu,căn phòng chợt tối nhưng sau đó lại như sáng lung linh dưới ánh trăng huyền ảo.Minh Tiến chắp tay sau lưng,mắt hướng lên ánh trăng tròn trên cao,lặng lẽ xuất thần.Ngân Nguyệt cũng đã tới bên cạnh từ lúc nào,mắt nàng cũng đang hướng tới vùng sáng huyền ảo ấy.Nhìn ánh trăng kia,Minh Tiến đột nhiên nhớ lại một nữ nhân áo vàng xinh đẹp,nữ nhân đầu tiên mà hắn gặp khi mới tới nơi này,bất giác trong lòng trào lên một cảm giác nhớ nhung khó tả.Ngân Nguyệt bên cạnh ngắm trăng,bất giác mắt người ngọc rơi lệ,giọt lệ ấy như một viên pha lê tuyệt sắc,mờ ảo lung linh dưới ánh trăng.Minh Tiến thở dài,quay sang nhìn thì thấy vậy,hắn vội vã lau đi những giọt nước mắt ấy,mỉm cười nói.
- Nàng làm sao vậy?Sao tự nhiên lại khóc?Có thể kể cho ta nghe được không?
- Thϊếp nhớ lại hồi còn nhỏ ấy mà,thϊếp thường hay được cha mẹ dắt đi chơi.Cũng là những đêm trăng tròn như đêm nay,mọi người mở tiệc rất vui…
Minh Tiến nhè nhẹ lắc đầu,kéo nàng vào lòng.Trong lòng hắn giờ xuất hiện một cảm giác nao nao khó hiểu,có lúc thì u sầu nhớ tới cha mẹ,có lúc lại biến hóa ra hình bóng Liên Liên.Chợt một cơn gió thổi tới khiến Ngân Nguyệt hơi rùng mình,nàng cố gắng dụi đầu vào ngực Minh Tiến,cố tìm chút ấm áp để xua đi cái cảm giác nhớ cha mẹ.Minh Tiến thấy vậy thì lại càng ôm chặt lấy nàng hơn,trong mắt mông lung một tia ấm áp.Ngân Nguyệt ngẩng lên,thấy ánh mắt hắn tha thiết nhìn nàng thì cũng dùng một ánh mắt nhu thuận mà đáp lại,bốn mắt cứ thế nhìn nhau dưới ánh trăng dìu dịu.Đang yên lặng thì cả hai người chợt cảm thấy có một luồng linh khí ba động đang mãnh liệt xuất hiện ngay sát bên.Minh Tiến vội vàng xuất ra hắc kiếm,thả thần thức ra thăm dò.Không hề cảm thấy có người lạ,hăn ngạc nhiên vội thắp đèn lên.Ngân Nguyệt lại dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn,sau đó chỉ vào túi trữ vật bên sườn hắn mà nói.
- Linh khí xuất phát từ trong này!
Minh Tiến ngây người ra,hắn dốc toàn bộ túi trữ vật,trên sàn nhà lập tức có vô số linh thạch ào ào xuất hiện,sau đó là các loại hòm rương,ngọc giản,các loại nguyên liệu,bộ cà sa và ba cái rương đồng mà Huệ Tuệ đã tặng.Ngân Nguyệt đột nhiên tới cái rương đồng,nhẹ nhàng đặt riêng ra,sau đó vung tay kích hoạt Vô Gian trận.Nàng lại ra hiệu cho Minh Tiến cất hết các thứ kia về túi trữ vật,sau đó ánh mắt ngưng trọng nhìn tới cái rương.Minh Tiến lúc này cũng không khỏi lấy làm kì quái,dưới ánh mắt đầy tò mò của cả hai người,cái rương được Minh Tiến mở ra,bên trong là một cái túi sủng vật…
- Bạch lão gia,ngài có thể nói cụ thể cho tiểu nữ tại sao Giao Nộ bang lại có ý định tấn công gia trang?Nếu cần tiểu nữ có thể cho người về Phụng Hoàng Cung kêu gọi tiếp viện!
Bạch Phụng ngồi trong bàn tiệc nói,Bạch lão gia trên mặt lộ ra nét mừng rỡ nhưng rất nhanh sau đó lại ảm đạm.Thở dài,Liên Liên thấy vậy thì lắc đầu u oán nói.
- Bạch tiểu thư,là do Liên Liên gây ra cả…
Nàng chậm rãi kể ra mọi việc.Vốn là Liên Liên sau khi Minh Tiến rời đi thì tiến giai vô cùng nhanh tróng khiến cho toàn bộ Bạch gia trang kinh ngạc.Bạch Vu Thuần đương nhiên đã phần nào nhìn ra sự việc này có liên quan tới Minh Tiến,vì thế mới bí mật tiếp cận.Liên Liên đương nhiên không nói rõ là Minh Tiến đã giúp nàng những gì,nhưng nàng cũng thừa nhận là Minh Tiến đã giúp đỡ nên nàng mới có thể nhanh tróng tiến giai như vậy.Bạch Vu Thuần nghe vậy thì đoán chắc giữa hai người đã có một đoạn ẩn tình,vì thế cũng không có hỏi han gì thêm,âm thầm bàn bạc với cha mẹ mình.Việc Liên Liên chỉ trong bốn năm từ một tu sĩ Khai Quang kỳ tiến giai lên Luyện Khí sơ kỳ nhanh tróng bị rò rỉ ra ngoài,các gia tộc xung quanh thấy vậy thì kinh ngạc vô cùng,nhiều lần cho người đến dò hỏi.Hơn nữa,Liên Liên lại là nữ nhân có nhan sắc hơn người,Bạch gia trang vì thế mà vô số lần tiếp nhận bái lễ cầu hôn.Dương nhiên là họ hoàn toàn chối bỏ,bởi vì Bạch gia đều biết rõ Minh Tiến,lại đã từng được hắn năm xưa trợ giúp nhiều.Nay họ bảo bọc nàng cũng chỉ là một chút bổn phận nhỏ.Cứ như vậy cho tới ngày đích thân bang chủ Giao Nộ bang cầu khiến,hắn mê mẩn vì sắc đẹo của Liên Liên bèn mặt dày cầu hôn.Bạch gia trước sức ép của Giao Nộ bang thì không có nói năng gì,còn Liên Liên trước mặt mọi người thản nhiên từ chối.Gã bang chủ cảm thấy mất mặt,liền hậm hực quay về,phát chiến thư.Liên Liên nói tới đây thì thở dài,môi nàng khẽ mím lại.Như Như thấy vậy trong lòng có chút xót xa,nàng nói.
- Tỷ tỷ…
- Bạch lão gia,nhân lực cùng thực lực Giao Nộ bang thế nào?
Như Như chưa kịp nói hết câu thì Bạch Phụng đã chen ngang,trên mặt nàng bừng bừng nhiệt khí cùng giận giữ.Bạch lão gia nghe vậy thì thở dài nói.
- Nhân lực thì không đông,chỉ vào khoảng hơn hai trăm người.Tu vi thực sự cao nhất chỉ là tên bang chủ Đoạn Hân – Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.Nếu chỉ như vậy,Bạch gia chúng ta đương nhiên có thể miễn cưỡng thủ thắng,nhưng mà…
Nói tới đây thì lão ấp úng,vươn tay cầm chén rượu uống cạn như để lấy dung khí,sau đó mới nói tiếp.
- Nhưng mà dưới tay đám thủ hạ có vô số các loại lang thú,mãnh sư,hùng sư yêu thú cấp hai,cấp ba.Đây mới là điều chúng ta lo ngại,yêu thú tuy cấp thấp nhưng đều là mãnh thú cả.Hơn nữa tên Đoạn Hân này không biết lấy đâu ra một kiện pháp bảo có uy lực cực kì quái dị tên gọi Điểm Ngân thương!
“Điểm Ngân Thương?” Bạch Phụng nghe xong có thoáng giật mình,kiện pháp bảo này năm xưa từng gây tiếng vang trong U Châu tỉ võ.Nhưng nghe nói chủ nhân thực sự của nó đã tọa hóa,không biết sao mà tên Đoạn Hân kia lại có được?Hơn nữa,nhân lực chính của Giao Nộ bang là đám mãnh thú,xem ra lần này khó khăn rồi đây!
Bữa tiệc cứ như vậy trầm mặc trôi qua,phàm là người của Bạch gia trang thì sắc mặt đều u ám,còn Như Như và Bạch Phụng thì vẫn tỏ thái độ thản nhiên,nhưng trong lòng hai nàng không khỏi có chút lo lắng.Mãnh thú dù chỉ là cấp hai cấp ba nhưng thực lực so với tu tiên giả Linh Động cũng không thấp hơn,lại nữa chúng đều không sợ chết.Cái sự liều chết này mới là cái khó khăn chính,con người có ai không ham sống sợ chết?Bạch lão gia vẫn chậm chạp uống rượu,đột nhiên một gia nhân chạy vội vào dâng lên một là thư,lão cầm lấy vội vã đọc.Sau đó khuôn mặt đỏ vì rượu dần dần nhợt nhạt.Lão lắc đầu.
- Hai vị tiểu thư khi tới đây đã bị Giao Nộ bang theo dõi rồi.Chúng vừa gửi huyết thư,hẹn chính ngọ ngày mai quyết chiến!...
Mọi người nghe vậy thì không còn chút hứng thú nào mà ăn uống nữa,tiệc tan ngay sau đó.Như Như cùng Bạch Phụng đã vội vàng lôi Liên Liên rời đi.Hai nàng đang muốn hiểu hơn về vị chính thất ước hẹn của Minh Tiến.Tối đó,ba nữ nhân trò truyện tới tận quá nửa đêm,hai người mới chịu để Liên Liên rời khỏi phòng mình.Về tới phòng, khẽ khép lại cánh cửa phía sau lưng,Liên LIên vuốt nhẹ mái tóc mây,tự nói một mình.
- Chàng vẫn còn nhớ tới ta…vẫn nhớ ta…
Nhìn Ngân Nguyệt ôm con mèo trắng vằn vện nọ trong lòng,Minh Tiến cảm thấy có chút kì quái.Con mèo vằn vện này ở trong túi sủng vật bao nhiêu ngày tháng mà hắn không hề cho ăn vẫn có thể sống.Năng lực sinh tồn quả là bá đạo,hắn lắc lắc đầu nhìn Ngân Nguyệt thích thú xé từng miếng thịt gà đút cho con mèo nọ.Con mèo tham ăn cứ ngao ngao kêu lên,hai cái bàn chân ngắn cũng huơ huơ,ra vẻ như nó đói lắm.Minh Tiến thấy vậy chỉ phì cười,lặng lẽ uống trà,đột nhiên trong lòng trào lên một cảm giác sốt ruột.Trong bụng có cảm giác như bị thiêu đốt,bồn chồn lo lắng vô cùng,hắn đứng dậy đi đi lại lại trong phòng.Trong đầu hắn liên miên suy tính “Rốt cuộc là sắp có chuyện gì xảy ra nhỉ,sao tự nhiên ta lại có cái cảm giác khẩn trương cùng nóng lòng như thế này?” Ngân Nguyệt gần đó thấy lông mày hắn cau lại thì có cảm giác không tốt,nhẹ nhàng để còn mèo nằm im trên đùi mình,sau đó đột nhiên bấm đốt tay.Sắc mặt càng lúc càng khẩn trương,nàng vội vã nói.
- Tướng công,Bạch gia gặp nguy!Chúng ta phải lập tức trở về đó ngay!
Minh Tiến nghe vậy thì cả kinh,lại thấy ánh mắt ngưng trọng của Ngân Nguyệt thì gật đầu.Hắn lập tức thu dọn đồ đạc,trả phòng sau đó xuất ra Trúc Ngọc,để Ngân Nguyệt dựa vào người mình rồi điên cuồng lao đi.Trong đêm tối chỉ thấy một tia lam quang sáng rực xé gió như sao sa,nhắm hướng Cửu U mà bay tới.